Bảo Giám

Chương 146: Chẩn đoán bệnh

Chương 146: Chẩn đoán bệnh
- Anh Nam, phòng... Phòng này là 2 chúng ta ở?
Chỗ cửa ra vào chính là toilet bên trong là không gian phòng. Phía đông cửa sổ để một chiếc giường. Giữa hai giường có kê một chiếc bàn trên bàn là một vài quyển sách lộn xộn.
Mặt bàn ngoài sách vở ra còn một chiếc điện thoại và một chiếc máy tính. Điện thoại thì Tần Phong không lạ nhưng chiếc máy tính kia làm cho Tần Phong thấy hơi hiện đại. Đây là cảm nhận khác biệt đầu tiên của hắn về trường đại học và xã hội.
- Anh Nam, chỗ này quá rộng. Tôi thực sự có thể ở đây sao?
Tuy Tần Phong chưa học đại học nhưng cũng biết vấn đề ký túc xá thường rất căng thẳng. Bình thường phải là 7-8 người ở chung một phòng, có nằm mơ hắn cũng không ngờ là lại được ở phòng đôi như vậy.
- Thế nào? Sau này còn tốt hơn nữa, như khoa Khảo cổ của chúng tôi, đi theo giáo sư một chuyến ra ngoài mỗi lần ít nhiều cũng có trợ cấp. Tiền lương mỗi tháng so với xã hội cũng cao hơn một chút.
Nhìn nét mặt của Tần Phong, Tân Nam cười đắc ý: - Cậu học ngành đó cũng không kém đâu, gần đây nghe nói Bảo tàng Cố Cung xin được một khoản tiền để tiến hành tu sửa lại di sản văn hóa. Có lẽ đợi khoản tài chính này cũng phải đến sang năm cừa lúc đó các cậu có thể tranh thủ...
Nghe Tân Nam giải thích, Tần Phong mới hiểu cảm thấy mình chọn ngành này rất có tiền đồ. Ít nhất là ăn học trong trường này mấy năm có lẽ tiền ăn, mặc, ở, đi lại cũng không phải cần đến tiền của mình.
Bởi vì ngành này hiếm, ít người thi, điều này cũng có nghĩa là ít giảng viên. Rất nhiều các công trình giảng viên cũng chỉ có thể giao cho các sinh viên của mình đi hoàn thành.
Giống như Tân Nam đã nói về việc tu bổ bảo tàng Cố Cung chỉ dựa vào mấy chuyên gia trong nước thì căn bản vẫn chưa thế hoàn thành được công tác tu bổ này.
Những chuyên gia này thường chỉ biết điểm mấu chốt của công việc mà diều phối, còn việc rửa sạch lớm bụi bẩn trên các di sản văn hóa... đều do họ chỉ đạo sinh viên đi làm.
Mà đa số những hạng mục này đều có các khoản chi từ ngân sách nhà nước. Bình thường đều được chia trên đầu ác giảng viên nhưng nếu hạng mục mà được hoàn thành tốt thì mỗi năm cũng thu được mấy vạn.
Đương nhiên, không phải nói giảng viên chỉ đưa cho sinh viên chút tiền nhưng sinh viên không bỏ sức thì tiến độ hoàn thành sẽ kéo dài điều này thì sẽ chẳng có ưu đãi gì cho giảng viên.
- Đúng rồi, sau này cậu đừng có ồn ào, người thường cũng không được vào phòng này đâu.
Sau khi để Tần Phong để túi xuống, Tân Nam dặn dò: - Các cậu phải ở với những sinh viên khoa Khảo cổ chưa tốt nghiệp, phòng đó hơi ít nhưng tôi đi xin chắc là cũng không có vấn đề gì.
Căn phòng này Tân Nam ở là để chuẩn bị cho tiến sĩ khoa Khảo cổ nhưng người đồng nghiệp kia của Tân Nam đã cùng bạn gái ra ngoài thuê phòng ở cho nên mới có được phòng trống như vậy.
- Chà, vậy cảm ơn anh Nam, bữa tối nay tôi mời! Tần Phong nghe thấy vậy vui vẻ không ngờ lại gặp được người quen nên được may mắn như vậy được ở nhờ phòng của tiến sĩ.
Tân Nam khoát tay nói: - Không cần cậu mời, nói đến chuyển hiệu đồ cổ kia cho cậu, tỗi vẫn còn có lỗi, bữa này để tôi mời.
Vừ rồi nghe Tần Phong nói phải mất gần một năm mới khai trương được trong lòng Tân Nam cũng hơi áy náy, sự chậm trễ 1 năm này cũng mấy mấy vạn tiền thuê nhà.
- Anh Nam, không sao, chút tiền đó tính làm gì.
Tần Phong tranh nói, tục ngữ lễ nhiều thì vào chơi không ai trách. Lúc mà nhiệt tình không phải ăn cơm sẽ trả tiền sao? Quán cơm nào mỗi này mà chẳng phát sinh mất vụ ẩu đả?
- Được, tiểu tử cậu xem ra cũng có thu nhập, tôi không tranh cãi với cậu nữa.
Tân Nam cũng rất vui mừng cười nói: - Tần Phong, yên tâm đi những bô lão của khoa chúng ta đều là những ngôi sao trong giới chơi đồ cổ, tiền thì căn bản là họ không cần đến lúc đó cậy sẽ biết thôi...
Sở dĩ Tân Nam bỏ hiệu đồ cổ ở Tân Thiên về Bắc Kinh học tập và nghiên cứu về đồ cổ là bởi gì áp lực gần đây của Viên Bính Kì. Thứ hai là tiền lương trong Sở nghiên cứu vượt xa so với cửa hàng đồ cổ kia.
Ngoài ra, Tân Nam còn đảm nhiệm công việc trợ giảng. Tiền lương và trợ cấp mỗi tháng còn được 3-4 ngàn. Cái này ở vào những năm 98 đã là vô cùng cao, còn những cái này chỉ là một phần thu nhập của anh ta mà thôi.
Chủ yếu là hàng tháng Tân Nam phải theo giảng viên đi công tác, đến bảo tàng và hiện trường khai quật mộ. Trợ cấp mỗi lần còn được hơn 400 tệ như vậy mỗi thàng cũng phải được gần 10 ngàn.
Thời gian làm việc đã hơn 1 năm, Tân Nam còn mua được nhà ở bên ngoài. Nếu không phải là khoác lác thì thậm chí anh ta còn có thể mua được xe. Vào những năm 90, nói là nghề giáo nghèo đã không còn đúng với giáo viên nữa rồi.
Tân Nam vỗ vỗ bả vai Tần Phong nói: - Đi, tôi gọi thêm một người bạn tốt, cũng là lớp trưởng của tôi, hôm nay chúng ta sẽ uống say.
Đương nhiên là Tần Phong không hề áp lực về các mối giao tiếp, người bạn mà Tân Nam gọi tên là Lý Nhiên. Ra trường lại đợi thêm bạn gái của Lý Nhiên, 4 người cùng đi vào một quán ăn cay Tứ Xuyên.
Điều khiến Tần Phong không thể ngờ chính là nhìn Tân Nam và Lý Nhiên này có vẻ nhã nhặn, lịch sự nhưng tửu lượng cũng không hề thấp. Họ uống hết hai chai rượu Lô Châu mà sắc mặt vẫn không hề đổi.
Cuối cùng là uống hết tổng cộng 5 chai rượu trắng mới tận hứng. Tần Phong vào cuộc uống rượu này thì đương nhiên cũng thành tiểu huynh đệ của Tân Nam và Lý Nhiên. Lý Nhiên lại dường như quên mất cả cô bạn gái đang kề vai bên mình.
Lúc quay lại ký túc xa, bao thuốc của Tần Phong đã hết sạch.
Trường học đúng là nơi không được say rượu, nhưng chỉ cần bác Lưu trông cửa vung tay lên cho đi là được. Tốt bụng thì cho một phích nước sôi. Đương nhiên Tần Phong là người rất hiểu chuyện cho nên đã ném qua hai bao thuốc.
Có hai vị đại ca đã thành cáo già trong trường cuộc sống đại học của Tần Phong chắc chắn sẽ thoải mái hơn những tân sinh viên khác rất nhiều.
Yêu cầu thứ hai của Tần Phong chưa thực hiện chút nào. Tân Nam vẫn cầm hết tất cả những thông báo để làm thủ tục cho hắn.
Lúc giao những tài liệu này cho Tần Phong nhập học còn nhiều thẻ ăn cơm, bên trong còn có 500 tệ. Như Tân Nam nói coi như là tiền hôm qua ăn cơm.
Ngày thứ 3 Tần Phong lên khoa gặp 7 bạn học cùng khoa khác.
Điều khiến Tần Phong hơi thất vọng chính là, 7 người bạn kia cũng giống như hắn, tất cả đều là con trai.
Lên đại học chắc chắn không thể thiếu một chuyện đó là học quân sự. Cũng may không phải là học quân sự kín. Nhập học được bốn ngày, thì giáo viên dạy quân sự vào trường, tám sinh viên cùng lớp với Tần Phong được ghép vào đội vơi sinh viên khoa Khảo cổ.
Từ nhỏ Tần Phong đã phải nếm qua đủ mùi đau khổ, việc huấn luyện quân sự với hắn chẳng qua chỉ là trò trẻ con không thể đứng ngay ngắn trong hàng ngũ nhưng biểu hiện của Tần Phong cũng không giống so với những sinh viên khác. Ngày nào cũng nghĩ cách để trốn học.
Sau mấy ngày học quân sự vẫn còn có có một nửa số bạn học không biết tên của hắn.
Sau khi Bắc Kinh tổ chức Á vận hội vào năm 1990. Những phòng phục vụ cho Á vận hội đã trở thành một tiểu khu xa hoa của Bắc Kinh. Ở chỗ này phần lớn đều là những thương gia hoặc minh tinh.
- Ai u, đau, đau đầu chết đi được đừng có ấn chỗ đó đau chết đi được.
Trong 1 phòng của Á vận hội có tiếng gào khóc thảm thiết. Chu Dật Thần đang nằm trên bộ ghế salon rộng rãi đau đớn đến mức nước mắt, nước mũi dàn dụa hết cả ra.
- Dật Thần, nói thế nào đây, Tô gia gia khám bệnh cho con, đừng có vô lễ.
Một người phụ nữa trung niên đứng bên cạnh ghế sô pha, bà ta là mẹ của Chu Dật Thần. Tuy miệng thì trách con nhưng nghe lời nói thì vẫn rất cưng chiều.
- Mẹ, con... Rốt cuộc là con bị bệnh gì? Sau cả Tây y, Đông y đều xem không được?
Bác sĩ Tô tóc đã điểm hoa râm sau khi bỏ tay ra, lúc này Chu Dật Thần mới thở hổn hển ánh mắt sợ hãi. Năm nay anh ta mới 21 tuổi vẫn còn rất nhiều ngày tháng tốt đẹp chưa trải qua.
Từ hôm phát bệnh dến nay đã gần được 1 tuần, Chu Dật Thần không được trải qua những ngày yên lành. Nằm viện cũng không khiểm tra ra vấn đề nhưng đau đớn có lúc lại cảm lạnh khiến anh ta sống không bằng chết.
- Chú Tô, đứa trẻ này không hiểu chuyện, chú đừng trách nó.
Lam Anh thở dài, hiện tại bà đang là Phó vụ trưởng của một ủy ban trung ương. Sự nghiệp từ trước đến giờ không phải lo nghĩ gì, điều duy nhất khiến bà ta lo lắng chính là đứa con trai độc tôn này của mình.
- Tiểu Lam à, khí đại thương can, đứa trẻ này phải học cách khống chế cơn giận giữ...
Bác sĩ Tô khoát tay từ chối đối với đứa trẻ không hiểu chuyện thực lòng là ông ta không thích. Ông ta là bác sỹ chuyên khám bệnh cho cán bộ cấp cao của quốc gia. Nếu không nhìn vào thân phận của cha Lam Anh thì ông ta cũng không đến đây khám bệnh.
Từ nhỏ Chu Dật Thần đã được ông và cha mẹ cưng chiều. Anh ta không coi bác sĩ Tô ra gì liền làm loạn lên: - Ông nói xem rốt cuộc là tôi bị bệnh gì? Ngủ cũng đau, thở cũng đau, như vậy còn sống được không?
- Vết thương này ở trên dây thần kinh làm cho ngũ tạng bị tổn hại một chút. Nhưng đây là bệnh cấp tính nhanh bị cũng nhanh khỏi. Tôi kê cho cậu một phương thuốc ăn ngủ sẽ tốt thôi.
Bác sĩ Tô quay lại bàn kê một phương thuốc nói: - Để cậu ta 3 ngày không được vận động, đúng hạn thuốc Tiểu Lam tôi xin cáo từ trước.
- Chú Tô, thật ngại quá, làm phiền chú rồi.
Sau khi nghe bác sĩ Tô nói vậy Lam Anh vội để một phong bì vào trong túi của ông ta có vẻ hơi do dự nói: - Chú Tô, sức khỏe của Dật Thần vẫn rất tốt sao nó lại bị thương lên dây thần kinh được?
Bác sĩ Tô lắc lắc đầu nói: - Tôi cũng không biết, nhìn chỗ hồng ấn của cậu ấy thì chơi bóng rổ hoặc vận động khác đều có thể đụng phải, cô đi hỏi cậu ta đi...
- Mẹ, con biết, hôm đó có người đụng phải con!
Còn chưa đợi cho bác sĩ Tô ra khỏi cửa, Chu Dật Thần đã kêu lên rầm rĩ: - Mẹ kiếp, chờ tao khỏe lẹ nhất định sẽ không ta cho mày.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất