Chương 147 - 2: Huấn luyện quân sự.
Tần Phong nhấc chân ra đá vào mông gã. Gã lảo đảo ra khỏi hàng ngũ nhìn vẻ mặt tức giận nhìn Tần Phong vô tội.
- Các anh em, chị em, tôi chạy bộ vì mọi người nhé.
Phùng Vĩnh Khang gào lên một tiếng cổ quái. Chưa đợi cho huấn luyện viên nói gì đã chạy ra ngoài như một con thỏ. Gã là người thông minh, cũng không muốn mình phải chạy thêm 20 vòng nữa.
- Được rồi, những người còn lại nghỉ 10 phút, không tuân thủ kỷ luật sẽ giống như cậu ta.
Huấn luyện viên trẻ tuổi vừa nói xong mọi người liền hoan hô. Huấn luyện biết rất muốn hưởng thụ cảm giác này, đó chẳng phải là phục tùng mình đó sao?
Lệnh của huấn luyện viên vừa ra thì có đến 7-8 bạn nam ngã luôn xuống mặt đất, không hề để ý mặt đất sớm đã bị ánh mặt trời hâm nóng bỏng.
Động tác vừa rồi của Tần Phong huấn luyện viên cũng không nhìn thấy, những người trong hàng ngũ cũng không thấy cú huých đó là một mánh khóe của Tần Phong:
- Anh bạn, cậu quá xấu xa, đúng rồi cậu tên là gì? Cùng được huấn luyện đã mấy ngày mà vẫn chưa biết.
- Tôi tên Tần Phong...
Tần Phong nghe thấy vậy liền bĩu môi nói:
- Đó cũng không thể trách tôi được, lẽ nào cậu cũng muốn chạy cùng người này sao? Nếu không cậu có thể chủ động xin huấn luyện viên.
Người khác không quen Tần Phong, còn hắn thì nhớ hết tên các bạn trong lớp. Người bạn nam đang nói chuyện này tên là Chu Khải đến từ tỉnh Hà Nam.
Nhìn vẻ bình thường của Tần Phong còn có phần giống kẻ trộm mộ, e rằng không phải xuất thân từ gia đình khảo cổ, mà chính là một gia đình trộm mộ.
Không riêng gì Chu Khải, có mấy người học Giám định và phục chế đồ cổ dường như cũng tinh thông một chút nếu Tần Phong đoán không nhầm thì trong nhà chắc phải có trưởng bối làm trong ngành này.
- Đừng, tôi cũng không muốn bị kỷ luật đâu.
Chu Khải rụt cổ lại nhìn Phùng Vĩnh Khang đang chạy mướt mát mồ hôi trên sân thì vui sướng khi thấy kẻ khắc gặp họa nói:
- Tiểu tử kia là người Bắc Kinh, không phải đàng hoàng đáng đời!
Người có hộ khẩu Bắc Kinh đăng kí thi đại học Bắc Kinh điểm số trúng tuyển cũng không giống người khác.
Không biết với thành tích của Phùng Vĩnh Khang kia nếu là một người ở tỉnh lẻ nhưng có hộ khẩu Bắc Kinh thì có vào được Đại học Bắc Kinh không. Điều này khiến cho các sinh viên khác cảm thấy hơi thiệt thòi.
- Hết giờ rồi, đứng hết lên, bây giờ sẽ dạy các bạn bộ động tác thứ 2 về quân thể quyền, đây là động tác phân giải.
10 phút sau Phùng Vĩnh Khang chạy về thở hổn hển. Huấn luyện viên đã cho hết thời gian nghỉ ngơi. Bình thường trong doanh trại rất nhàm chán, có cơ hội tốt để trừng trị sinh viên như vậy huấn luyện viên đương nhiên là rất muốn tận dụng.
Chỉ có điều 10 phút còn chưa bắt đầu một sĩ quân quân hàm Thiếu tá đã đi đến chỗ bọn Tần Phong gọi huấn luyện viên:
- Trương Đại Minh, lại đây!
- Vâng!
Huấn luyện viên uy phong trước mặt sinh viên, sau khi nghiêm một cái liền giải tán đội ngũ đi theo người sĩ quan kia ra ngoài sân vận động đến một chỗ có bóng cây râm mát.
- Người tốt a, cuối cùng cũng để cho anh bạn nghỉ ngơi rồi.
Phùng Vĩnh Khang đặt mông ngay xuống đất nhưng vẻ mặt không thật thà nhìn chằm chằm vào đội ngũ xung quanh than thở nói:
- Nói Bắc Kinh này nhiều mỹ nữ, ăn mặc giống nhau có những mỹ nữ nhìn không ra.
- Có mỹ nữ cậu dám tán không? Chính là huấn luyện viên...
Chu Khải ở bên cạnh bĩu môi gã vẫn không thèm để ý đến điệu bộ của Phùng Vĩnh Khang.
- Cược không? Cậu nói ai cơ?
Phùng Vĩnh Khang giơ thế tay vương bát ra:
- Người này không dám tán, anh bạn dám thì tối nay cậu mời khách đi.
- Cược thì cược, để tôi tìm mục tiêu xem cậu có dám hay không?
Ánh mắt của Chu Khải liền chú ý vào các nữ sinh trên sân. Những người bên cạnh cũng ồn ào thực ra là để những quyền luyện quân thể này là để cho những người đứng trong đội ngũ hâm mộ mà thôi.
- Ôi, này Tần Phong có phải vừa rồi cậu đá tôi một cái phía sau không?
Phùng Vĩnh Khang không muốn đấu võ mồm liền mang đạn bắn lên người Tần Phong. Theo gã thì có khó nhất định phải cùng làm. Ai biết vẫn chưa lôi người khác đệm lưng đến kịp đã bị Tần Phong đá ra ngoài.
- Phùng tráng sĩ. Tục ngữ nói hi sinh mọt người đổi lấy hạnh phúc muôn dân mà.
Tần Phong đâu có bị tên này dọa sợ, hắn cợt nhả nói:
- Cậu xem, mấy anh bạn ở đây đều mang ơn cậu đấy.
- À, đúng là nhìn không ra, cậu còn có tiềm chất vô lại, dám làm điều mờ ám giữa thanh thiên?
Phùng Vĩnh Khang nghe thấy vậy liền vui vẻ, gã phát hiện ra miệng của Tần Phong còn kém mình xa.
Đấu võ miệng với Phùng Vĩnh Khang đúng là một trải nghiệm cực kì mới. Vì lúc trước kết giao với Lưu Tử Mặc hai người đều là ông cụ non nói được như thế rất ít.
Còn sau khi kết bạn với đám Lý Thiên Viễn, Tạ Hiên bọn họ đều tôn Tần Phong làm đại ca, rất tôn trọng hắn bình thường đều để ý đến cảm xúc của Tần Phong đương nhiên cũng không dùng cách nói chuyện phiếm để nói với hắn.
- Này sao huấn luyện viên vẫn chưa về?
Vẫn còn chưa hết 10 phút, Tần Phong cũng vẫn chưa thấy lão binh tên là Trương Đại Minh kia quay về. Hắn đứng dậy nhìn về phía gã đã đi.
- A? Người kia tên là Chu Dật Thần?
Thị lực của Tần Phong rất tốt, tuy cách xa đến 50-60 mét hắn vẫn nhìn thấy rất rõ. Dưới gốc cây đại thụ bên bồn hoa ngoài sân vận động có 4-5 người đang đứng mình đã nhìn thấy tên ăn chơi trác táng kia.
Chắc là vết thương trên đầu vẫn chưa khỏi. Trên đầu gã vẫn còn băng gác trắng nhìn thấy rất rõ.
- Mẹ kiếp, sao tiểu tử kia lại điều ra ra mình?
Vẻ mặt Tần Phong khiếp sợ không phải là sợ tên tiểu tử kia đến tính nợ với mình. Quan trọng là hắn nghĩ không ra sao Chu Dật Thần lại tìm được mình.
Ngồi tù 4 năm, bây giờ Tần Phong làm chuyện gì cũng đều phải suy nghĩ kĩ.
Trước kia hành nghề hắn tường tiêu diệt những tai họa ngầm. Bởi vì hơn ai hết hắn hiểu những nhân vật như rễ cỏ thì không thể chống đỡ được với pháp luật quốc gia.
Giống như chuyện ở bến xe kia, Tần Phong chạm vào người Chu Dật Thần ngoài câu nói kia thì căn bản không thể ngẩng đầu lên được.
Lúc Tần Phong đỡ Chu Dật Thần thì gã không có cảm giác đau đớn. Hắn chắc chắn là gã sẽ không nhận ra mình.
Nhưng chuyện huấn luyện viên bị gọi đi làm cho Tần Phong ý thức được chuyện này mình làm còn chưa đủ bí mật.
Chẳng qua Chu Dật Thần chỉ là một sinh viên gia đình quyền thế. Nếu đặt trong một cơ quan quốc gia có quyền lực mạnh thì những chuyện mình làm chẳng phải là sẽ càng dễ bị điều tra ra sao?
- Mẹ kiếp, sao mà tránh khỏi nhiều chuyện phiền toái như vậy?
Ánh mắt của Tần Phong lộ ra sự hung ác lúc đó chỉ muốn cho Chu Dật Thần bán thân bất toại cũng không phải là khó, vì giữ lại chút lương thiện mà làm cho mình lâm vào phiền toái.
Lúc suy nghĩ xem mình nên hóa giải phiền toái này thế nào thì Tần Phong phát hiện huấn luyện viên đang đi về còn Chu Dật Thần hình như vừa rồi còn cười nói với vị sĩ quan kia.
- Tiểu Tần tôi đoán là sinh viên kia có lẽ cũng không cổ ý dẽ nổi giận chứ?
Sau khi cấp dưới của mình dời đi vị sĩ quan cau mày nhìn Chu Dật Thần. Tiểu tử này không phải là là kẻ khiêm tốn vẫn luôn tìm phiền toái cho mình.
- Anh rể, suýt nữa thì em chết, sao có thể không tức được chứ? Không phế bỏ hắn, em không nuốt nổi cục nghẹn này.
Chu Dật Thần là con trai độc nhất mấy đời là thật nhưng gã cũng có mấy người chị nữa hơn nữa họ cũng rất khá. Người anh rể này cũng là con của gia đình có thế lực ở Bắc Kinh, chưa đầy 30 tuổi đã được phong quân hàm thiếu tá.
Đúng là Tần Phong đã đánh giá thấp Chu Dật Thần. Ngay hôm sau khi khởi bệnh gã cũng không bỏ băng gạc mà chạy thẳng đến Đại học Bắc Kinh.
Phải nói là gã khá thông minh. Gã tìm thấy địa chỉ trường học, lúc kiểm tra tàu hỏa kia xuất phát sau đó lại chiếu với danh sách sinh viên đăng ký nhập học.
Một chiếc xe chở 40-50 sinh viên từ đó phạm vi tìm kiếm của gã đã hẹp hơn. Tìm thấy mấy danh sách hỏi tên Tần Phong ngồi ở bến xe vì thế đã bị lộ.
Nhưng đại học Bắc Kinh là chỗ nào chứ? Đó là đại học lớn nhất nước do trung ương quản lý tương đương với lãnh đạo cấp tỉnh. Tuy Chu Dật Thần con nhà quyền thế nhưng cũng không dám làm loạn ở trong trường này.
Nhưng lúc biết Tần Phong đang được huấn luyện quân sự ở đây gã liền đến ngay.
Anh rể của gã phụ trách phần huấn luyện quân sự trong bộ đội nên cũng có một vài cấp dưới ở đây. Nhiều nhất chính là những sự cố khi huấn luyện quân sự thì trường học cũng không làm gì được quân đội.