Bảo Giám

Chương 148 - 1: Đối luyện

Chương 148 - 1: Đối luyện
- Tiểu Thần, tôi đã nói rồi đây là lần cuối cùng, sau này lại xuất hiện những chuyện này thì đừng trách tôi không giúp cậu.
Nhìn thấy cậu em vợ ba lăng nhăng của mình trong lòng Hàn Minh cũng chán ngấy. Chu gia có được một độc đinh như vậy, từ trên xuống dưới đều cưng chiều hết cỡ, có lúc thậm chí còn không để ý đến nguyên tắc.
Nếu hôm nay mình không giúp Chu Dật Thần thì Hàn Minh tin rằng cuối tuần về nhà chắc chắn vợ sẽ không cho anh ta lên giường. Trước kia đã từng có tiền lệ như vậy rồi đây cũng không phải lần đầu tiên anh ta đi chùi mông cho Chu Dật Thần.
- Anh rể, không phải chỉ là đánh gãy tay chân của một thằng nhóc hay sao, anh nói nghe mà thương cảm biết bao?
Chu Dật Thần bĩu môi, gã có mấy người anh rể nhìn thì nghiêm khắc nhưng chỉ cần mình chạy đến khóc lóc một lúc thì họ cũng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ mà thôi.
- Tiểu Thần, tiểu tử kia cũng không phải cố ý, sao cậu phải làm to chuyện lên như vậy?
Hàn Minh lắc đầu nói. Chính anh ta đã nghe mẹ vợ của mình nói chân tướng sự việc, lúc xuống xe đối phương đi không vững mới đụng phải Chu Dật Thần. Tuy làm cho y bị thương nhưng cũng chỉ là vô tình mà thôi.
Quan trọng là những lời này mẹ vợ anh ta nói nhưng cũng không nói rõ là phải giúp Chu Dật Thần giáo huấn tiểu tử kia nhưng lại nói con trai mình không thể bị ức hiếp.
- Anh rể, anh không biết mấy hôm nay em đau chết đi được, trên đầu vẫn còn vết thương này, anh xem đi phải tiêm tất cả mất 4 mũi đấy.
Nói đến chuyện mấy hôm trước da đầu của gã vẫn run lên cảm giác đau đớn quả thực là không thể chịu nổi. Lúc đó gã tưởng mình sẽ chết cho nên mới hận Tần Phong thấu xương.
Giống như Hàn Minh thì thực sự anh ta không nhớ nổi người khác nhưng nếu như thực sự ai đó có một chút lỗi với gã thì có lẽ đến chết gã cũng không thể quên được.
- Được rồi, chút nữa Trương Đại Minh sẽ giáo huấn tên tiểu tử kia. Chuyện này coi như đã xong rồi!
Xem như Hàn Minh sợ chuyện phiền hà, anh ta liền tức giận nói:
- Gần đây cậu gây chuyện, đứng có động chân động tay với con bé nhà Mạnh gia kia. Nhà bọn họ rất có quyền lực, tôi và cậu trói lại cũng không đủ đâu.
Chuyện Chu Dật Thần bắt nạt Mạnh Dao truyền ta ngoài rất nhanh. Cái lý đó Chu Dật Thần cho là bất di bất dịch nhưng trong mắt Hàn Minh quả thực đúng là hành vi của kẻ côn đồ.
Hai người trưởng bối chỉ có hôn ước miệng với nhau, không có bái thiên địa làm chứng đối phương có thể đổi ý bất cứ lúc nào, bây giờ Mạnh gia đại thế cho dù là đổi ý thì Chu gia cũng không làm gì được.
- Anh rể, nghe nói trước kia ở Tứ Cửu thành anh hoàng hành lắm mà sao bây giờ gan lại nhỏ thế?
Chu Dật Thần nhìn Hàn Minh với ánh mắt khinh bỉ nói:
- Sớm biết không thế này đã không để cho chị đi tìm anh. Có chút chuyện vặt mà cũng lo trước tính sau, chị tôi đi theo anh liệu có hạnh phúc không?
Phải nói là Chu Dật Thần không biết tội, rõ ràng là Hàn Minh đến để giúp gã nhưng lại đâm cho gã một vết thương.
- Tôi... tôi!
Hàn Minh bị Chu Dật Thần nói làm cho nghẹn ứ đỏ mặt tía tai lại sợ mẹ vợ và sợ đến tìm phiên toái, sau khi hừ lạnh một tiếng liền quay đầu đi không có phản ứng gì.
Nhìn thấy Trương Đại Minh đã quay về từ sân vận động, trong lòng Hàn Minh cũng căng thẳng đây là trong sân trường của Đại học Bắc Kinh ngộ nhỡ Trương Đại Minh ra tay với người kia thì hậu quả chỉ một thiếu tá như anh ta cũng không thể thể gánh nổi.
- Đứng lên, bắt đầu huấn luyện.
Trương Đại Minh đã quay lại nhìn 7-8 sinh viên đang ngồi liền cau mày quát:
- Không có tí chút kỷ luật nào, lẽ nào tố chất của sinh viên chính là thế này sao?
- Báo cáo tiểu đội trưởng, chúng tôi chỉ là sinh viên huấn luyện là để nâng cao sức khỏe chứ không phải để làm quân nhân, vì sao lại nghiêm khắc như vậy?
Lần này Phùng Vĩnh Khang không quên thêm từ “báo cáo” vào, nhưng vẫn với những lời bất mãn. Rõ ràng vừ rồi đã phải chạy 5 vòng sân đã khiến cho anh ra rất ấm ức.
- Hòa bình thì các cậu là sinh viên còn nếu là chiến tranh nói không chừng các cậu sẽ là quân nhân. Yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân có gì là không tốt?
Trương Đại Minh vẫn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không có thời gian mà đấu võ mồm với cậu ta liền nói:
- Đứng nghiêm cho tôi, sau này chúng ta muốn đánh nhau tôi sẽ dạy các cậu một số kỹ xảo đấu đá, về sau nếu gặp chuyện bị bắt cóc các cậu cũng có thể ngăn cản được một chút...
Nghĩ đến lúc đội trưởng Hàn dặn dò mà trong lòng Trương Đại Minh không nhịn nổi kích động. Sau năm 96 yêu cầu với bộ đội rất nghiêm khắc, các cơ sở lãnh đạo quân đội có chuyện gì đều phải thông qua Học viện quân sự mới được.
Trương Đại Minh có xuất thân từ nông thôn, tuy vượt qua được thử thách quân sự nhưng thành tích thi vào trường quân đội không được cao lắm cho nên anh ta không thể với lên cao được.
Hơn nữa, anh ta đã có được tin tức đợi tháng 12 năm nay anh ta sẽ xuất ngũ về nhà. Vừa nghĩ đến cuộc sống làm nông nghiệp ở quê, anh ta không cam lòng.
Nhưng vừa rồi Đại đội trưởng lại nói như vậy để anh ta giáo huấn một thằng nhóc, chỉ cần anh ta làm được thì Hàn đại đội trưởng có thể nghĩ cách để anh ta ở lại trong quân đội.
Trương Đại Minh biết Hàn Minh chưa đầy 30 tuổi đã được làm Đại đội trưởng chắc chắn phía sau có người nâng đỡ. Anh ta đến nói như vậy chắc không phải là gạt mình.
Cuộc sống đột nhiên có cơ hội thay đổi điều này khiến cho Trương Đại Minh đứng trên sân có hơi hoảng hốt. Chuyện có liên quan đến tiền đồ của mình cho dù có phải liều mạng anh ta cũng phải làm được.
- Phùng Vĩnh Khang, bước ra khỏi hàng.
Trương Đại Minh cũng không phải ngốc, anh ta biết nếu tự nhiên đi gây chuyện với Tần Phong thì chắc chắn sau này mình sẽ lộ ra sơ hở, nhưng nếu trước đó có mấy học viên thì sẽ không sao. Đến lúc đó anh ta có thể từ chối, cho rằng do Tần Phong căng thẳng mà thành.
- Báo cáo, huấn luyện viên Trương, chúng tôi huấn luyện trong khoa không có phần này.
Phùng Vĩnh Khang có hơi bất mãn nhìn Trương Đại Minh nói:
- Chúng tôi đều là người bình thường không hiểu về động chân động tay, tôi từ chối tiến hành chiến đấu thực với thầy.
Đương nhiên là gã không biết suy nghĩ của Trương Đại Minh. Gã cho rằng huấn luyện viên không ưa mình thì sẽ tìm cơ hội để trừng phạt mình mà thôi.
- Phần hấn luyện gì? Huấn luyện viên là được phép tùy theo trình độ mà dạy, không cần phải nói rõ với cậu.
Trương Đại Minh nghiêm mặt nói:
- Cậu có thể từ chối sự huấn luyện của tôi đồng nghĩa với việc tôi sẽ không cho cậu có được chứng chỉ về huấn luyện quân sự.
Thực ra trong quá trình quân thể quyền để cho sinh viên thể nghiệm ứng dụng và hiệu quả của nó trong chiến đấu là được phép. Nhưng đám sinh viên này đều con nhà quyền quý hơn nữa còn có cả nữ sinh cho nên bình thường huấn luyện viên đã lược bỏ phần này đi.
- Huấn luyện viên Trương, tôi... tôi sẽ tố cáo thầy.
Phùng Vĩnh Khang vẫn luôn rất nhanh mồm nhanh miệng bị Trương Đại Minh làm cho không nói được ai. Ai bảo huấn luyện viên có quyền làm chứng chỉ quân sự cơ chứ?
- Đi tố cáo đi, còn bạn nam khác đâu ngay cả phần thực chiến cũng không dám làm sao...
Trương Đại Minh rốt cuộc cũng đã ở trong quân đội mấy năm đối phó với 1 Phùng Vĩnh Khang mới tốt nghiệp cấp 3 cũng chẳng có gì khó. Thực ra bọn họ cũng không khác nào những tân sinh viên mắng một chút là có thể thu phục được.
Trương Đại Minh nói rất to liền làm cho những đội ngũ ở xa chú ý. Nhất là mấy nữ sinh dường như đang nhìn chăm chú vào Phùng Vĩnh Khang.
- Mẹ kiếp, chết cũng phải bay lên trời, ai sợ ai?
Tục ngữ nói người không ngã không đứng dậy được. Có thể Phùng Vĩnh Khang không cần phải khinh bỉ huấn luyện viên nhưng đám nữ sinh đang chú ý.
- Đồ ngốc, từ chối đến cùng đi!
Tần Phong đứng trong hàng không nhịn được liền mắng một câu.
Tần Phong cũng không muốn biết tại sao huấn luyện viên Trương lại có hành động bất ngờ như vậy, nhưng đối với bản thân mình Tần Phong không biết điềm mấu chốt của bọn họ rốt cuộc là ở chỗ nào?
Nếu chỉ muốn giáo huấn mình một chút thì Tần Phong hoàn toàn có thể nhẫn nhịn được. Bây giờ hắn ở ngoài sáng đối phương ở trong tối. Nếu cứng rắn đối kháng với đối phương mình sẽ phải chịu thiệt, tính chất chuyện này có sự thay đổi, Chu Dật Thần chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất