Chương 148-2: Đối luyện
Nhưng nếu họ Trương kia ra tay thì Tần Phong sẽ cân nhắc đối sách. Hắn cũng là do cha mẹ sinh ra, cơ thể mà thị thương thì cũng đau Tần Phong cũng thương xót bản thân.
- Động tác tiếp theo tôi muốn làm tên là bão quật ngã. Đây là một động tác từ sau kẻ định. Động tác phải đỡ là...
Tần Phong suy nghĩ đúng là trên sân đã bắt đầu luyện rồi. Trương Đại Minh đã cầm cái đệm đặt trước mặt Phùng Vĩnh Khang còn mình thì cách gã có 4-5m.
- Huấn luyện viên, thầy... nhẹ một chút... phải nhẹ một chút!
Sau khi nghe thấy tiếng của Trương Đại Minh, Phùng Vĩnh Khang sắp khóc thành tiếng. Những huấn luyện viên khác đang xem họ biểu diễn động tác rất đẹp mắt nhưng để đặt trên người mình thì không thể chơi đẹp như vậy được.
- Lúc phát hiện ra phía trước có địch hoặc lúc bị bắt cóc phải nhanh chóng tiếp cận đối phương nhân lúc đó mà dùng hai tay ôm chặt đầu gối của đối phương sau đó là vai, đỉnh đầu...
Kỹ thuật quân sự của Trương Đại Minh đúng là vượt qua thử thách. Miệng thì nói chuyện mà cơ thể nhanh như chớp lao về phía sau Phùng Vĩnh Khang. Cơ thể hạ thấp từ từ ôm đầu gối của anh ta.
Lúc đồng thời ôm lấy hai đầu gối của Phùng Vĩnh Khang vả vai của Trương Đại Minh hướng về đỉnh đầu phía trước. Vì dùng sức vào hai tay nên toàn bộ cơ thể Phùng Vĩnh Khang đã bị ngã sấp về phía trước.
Động tác này còn chưa làm xong thì lúc Phùng Vĩnh Khang ngã, Trương Đại Minh đã đi lên một bước cưỡi lên người gã. Tư thế đấm đắc lực vào hai huyệt thái dương của Phùng Vĩnh Khang.
- Đẹp! Rất đẹp!
- Huấn luyện viên đánh hay lắm!
- Huấn luyện viên, chúng tôi cũng muốn học động tác kia.
Bộ động tác này của Trương Đại Minh như mây bay nước chảy nhanh nhẹn, dứt khoát. Phùng Vĩnh Khang không phải ứng được gì liền ngã xuống đệm chỉ nghe thấy những tiếng rên sợ hãi của nữ sinh.
- Đây là xong rồi?
Mãi cho đến lúc được Trương Đại Minh kéo dậy Phùng Vĩnh Khang vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng xung quanh đang nhìn chăm chú làm cho gã tự hào nói:
- Huấn luyện viên tôi còn có thể làm mẫu lần nữa.
Sau khi cảm thấy không được khỏe Phùng Vĩnh Khang lại càng đắc ý. Tuy bị ngã nhưng Phùng Vĩnh Khang vẫn cảm thấy mình rất đẹp trai.
- Còn muốn làm mẫu lần nữa sao?
Trương Đại Minh nhìn Phùng Vĩnh Khang gật đầu nói:
- Được nhưng cậu đã thuộc rồi lần này bỏ đệm ra không thành vấn đề chứ?
- A thời tiết hôm nay đẹp quá...
Nghe thấy Trương Đại Minh nói như vậy, Phùng Vĩnh Khang ngẩng đầu lên nhìn trời nói:
- Huấn luyện viên Trương có thể để cho các sinh viên học kỹ năng này chứ, coi như tôi để lại cơ hội cho người khác cùng học đi.
- Tiện nhân!
Đám người Tần Phong phía dưới không hẹn mà cùng nói từ này. Người vô liêm sỉ như thế thực sự là rất ít gặp còn Trương Đại Phong đang suy nghĩ xem phải giáo huấn Tần Phong thế nào cũng đã bị Phùng Vĩnh Khang làm cho bật cười.
- Mẹ kiếp, nếu tôi bị chiêu này thì đúng là trí mạng rồi.
Cười xong Tần Phong phát lạnh, ngã bão kia thì không có gì nhưng quan trọng là động tác đó nếu bị hai tay đánh thật thì đúng là Tần Phong cũng không thể chịu nổi.
- Đến lúc nhìn lại rồi, phải đưa tôi vào chỗ chết, đừng có trách anh đây hiểm ác.
Trong mắt Tần Phong hiện ra sự tàn khốc, cái mạng nhỏ của bản thân hắn cũng không để ý đến huấn luyện viên gì cả cùng lắm là đánh với họ Trương kia một lúc học không vào rồi.
Đúng là việc đối luyện vẫn còn tiếp tục. Trương Đại Minh không gọi Tần Phong mà là còn đang đối luyện với mấy tân sinh viên. Hơn nữa động tác lại không thật giống nhau xem rất đẹp mắt.
- Ôi, vừa rồi huấn luyện viên làm đẹp thật.
- Bạn sinh viên kia cũng khá lắm.
- Lại một lần nữa, đánh ngã lại một lần...
Có lẽ do ảnh hưởng của Trương Đại Minh ở bên này mà huấn luyện viên của mấy lớp bên cạnh cũng đứng ngồi không yên. Họ đang trong giờ giải lao để cho một đám người vây quanh lại đây.
Cái này cũng làm cho chuyện ngàng Giám định và bảo tồn cổ vật trở nên sôi nổi hơn. Rõ ràng là Chu Khải ngã trầy cả da mà vẫn làm như không, xung quanh vẫn không ngừng nhìn lại.
- Tần Phong, tiếp theo là cậu, động tác tiến hành tên là bẻ gập khửu tay....
Sau khi Chu Khải trở về đội ngũ, Trương Đại Minh liền nhìn về phía Tần Phong. Vừa rồi Chu Khải chỉ bị thương nhẹ cũng là do anh ta cố ý, để sau khi Tần Phong bị thương người ta có thể quy là nằm ngoài ý muốn.
- Huấn luyện viên, tôi đau bụng... Tôi muốn vào nhà vệ sinh!
Tần Phong ôm bụng vẻ mặt đau khổ. Thể diện và sức khỏe cái nào quan trọng hơn đương nhiên là Tần Phong rất rõ. Nếu thực sự phải lên sân thì chưa biết chừng còn bị đánh gãy cả tay bọn nữ sinh kia sẽ vỗ tay rất to.
- Cười gì mà cười?
Tần Phong nói làm cho Trương Đại Minh há hốc mồm sửng sốt một lúc lâu mới định thần lại:
- Nếu là ở trên chiến trường thì kẻ địch sẽ cho cậu có cơ hội đi vệ sinh sao?
- Đùng vậy, bạn này quá mất mặt rồi!
- Không vì buồn mà bị dọa đến tè ra quần đấy chứ?
- Huấn luyện viên tôi lên làm mẫu được không? Tôi khỏe hơn cậu ta.
Trương Đại Minh nói làm cho cả lớp hưởng hứng cùng chế ngạo Tần Phong. Đám Phùng Vĩnh Khang thì che mặt làm như không biết Tần Phong, đây là làm cho những sinh viên ngành đồ cổ của bọn họ mất hết thể diện.
- Nhưng huấn luyện viên, tôi thực sự rất đau bụng mà.
Hai tay Tần Phong ôm bụng, người không ngừng lắc lư.
Khuôn mặt của Trương Đại Minh như bị bóp méo vậy nhưng anh ta không muốn nhìn thấy cơ hội của mình trong quân đội bị mất đi. Cứ như vậy mà công toi, lúc này Trương Đại Minh hận là không thể đi lên mà bóp chết được thằng nhóc này.
- Không được cậu đau bụng là do tâm lý quá sợ hãi mà thành. Chờ làm xong động tác này cậu sẽ không còn cảm giác bị đau bụng nữa!
Trương Đại Phong cũng đâu có để cho hắn đi anh ta liền quay sang xung quanh nói:
- Các bạn sinh viên, cổ vũ cho Tần Phong thêm cũng cảm hoàn thành phần bài học này nào.
Người trong nước vẫn luôn sự thiên hạ bất loạn dù sao cũng không phải là mình đau bụng tiếng vỗ tay theo lời của Trương Đại Minh không ngừng vang lên có người còn hô cả khẩu hiệu.
- Trương Đại Minh này cũng nhanh trí quá nhỉ?
Lúc này Hàn Minh và Chu Dật Thần ở bên ngoài chạy vào sau khi nghe thây anh ta nói vậy Hàn Minh gật gù. Làm lớp trưởng trong quân đội mấy năm, tài ăn nói của anh ta đã hơn hẳn.
- Anh rể, thằng nhóc đó sẽ không chạy chứ? Nó không làm chuyện mờ ám thì việc gì phải trốn?
Sở sĩ Chu Dật Thần đừng lên chính là để quan sát gần hơn vẻ mặt đau khổ của Tần Phong. Đối với Chu Dật Thần mà nói đây đúng là một cảm giác hưởng thụ mà có tiền cũng không mua được.
- Không phải, mặt toát mồ hôi đúng là vấn đề của dạ dày.
Hàn Minh lắc đầu, anh ta quan sát tương đối tỉ mỉ mồ hôi trên mặt Tần Phong hình như không phải giả vờ.
- Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không thể tha cho hắn được?
Chu Dật Thần nghe thấy vậy liền nóng nảy. Lúc mấy hôm trước đau đớn khó chịu, gã đã nghĩ rất nhiều lần xem phải trả thù thế nào người đã đụng phải mình, cơ thể của Chu công tử mới bớt đau đi được.
- Cậu vội cái gì? Hòa thượng chạy không thoát được miếu, huấn luyện quân sự đã hết đâu.
Hàn Minh tức giận lườm cậu em vợ, trong lòng nghĩ nếu đây là con trai mình chi bằng mang ra bắn luôn cho xong.
- Ôi, tiểu tử kia đồng ý rồi, hắn đã đồng ý rồi.
Chu Dật Thần liền giật cánh tay của Hàn Minh.
Đúng là Tần Phong đồng ý rồi. Hắn đã sớm nhìn thấy Chu Dật Thần và vị sĩ quan kia, hắn đã hiểu hôm nay nếu mình không xui xẻo thì e rằng sau này tên kia còn chuẩn bị chơi mình không biết bao nhiêu trò xấu.
- Huấn luyện viên, thầy nói lại đi!
Tần Phong ôm bụng vẻ khổ sở nếu không phải vì tiền đồ phía trước thì Trương Đại Minh cũng không đành lòng.
- Đánh gãy khửu tay, động tác này đón rất đơn giản. Chính là đón lấy cổ tay địch sau đó gập lại đồng thời đánh lên khuỷu tay địch từ đó khống chế chiêu...
- Này bạn, nhất định phải thả lỏng đừng căng thẳng, nếu không sẽ thành ngộ thương đó.
Trương Đại Minh giải thích nhưng câu nói sau cùng của anh ta đã lập tức nói lên sự ngoài ý muốn về sau này.