Bảo Giám

Chương 149: Ngoài ý muốn (thượng)

Chương 149: Ngoài ý muốn (thượng)
- Huấn luyện viên, tôi... tôi thực sự không được khỏe.
Tần Phong đứng ở đó như bị sốt, cơ thể không ngừng run rẩy mồ hôi trên trán chảy xuống ròng ròng. Hàn Minh không chỉ nhìn rõ Tần Phong không được khỏe mà ngay cả những bạn học bên cạnh cũng không hô lên nữa.
- Cậu yên tâm, chỉ là động tác làm mẫu thôi mà, chỉ cần cậu không căng thẳng thì sẽ không xảy ra điều gì ngoài ý muốn đâu.
Thấy Tần Phong như vậy trong lòng Trương Đại Minh cũng trầm xuống. Tần Phong năm lần bảy lượt nói sức khỏe của mình không được tốt, nếu mình ra tay liệu sau này có thể bị người ta chỉ trích hay không?
Nhưng tiền đồ của mình sau này thì sao? Anh ta cắn chặt răng quyết định làm theo lệnh của Hàn Minh.
Tục ngữ có câu, người không vì mình thì trời chu đất diệt. Nhiều lắm thì cánh tay của thiếu niên này cũng chỉ mấy mất tháng là khỏi nhưng chuyện này liên quan đến đại sự cả đời mình.
- Vậy được rồi, huấn luyện viên, thầy phải nhẹ tay một chút.
Tần Phong làm như nhận lệnh lệnh đứng ở vị trí mà Trương Đại Minh chỉ, cúi đầu tóc ở trán che khuất mắt của hắn.
“Mẹ kiếp, muốn làm gãy cánh tay của ông đây không dễ dàng thế đâu?”
Không ai phát hiện ra cái cúi đầu của Tần Phong là hiện lên ánh mắt tàn khốc.
Tính cách của Tần Phong chính là không dễ để bị bắt nạt. Hắn dẫn theo em gái đi phiêu bạt từ năm lên 8 cho dù thường ngày bị người ta ức hiếp nhưng đến tối hắn sẽ đến đạp cửa nhà kẻ đó ngay.
Tuy đi theo Tái Thị học được nhiều đạo lý nhưng cổ nhân nói lông tóc cũng là của cha mẹ, Tần Phong đâu có thể để người ta đánh gãy cánh tay mình chứ?
- Yếu điểm của động tác này chính là phải đi đến trước mặt kẻ đối diện, trên mặt không được có bất kì biểu hiện kích động nào...
Trương Đại Minh vừa chậm rãi đi đến chỗ Tần Phong vừa giảng giải:
- Đợi đến lúc hai người tiếp xúc với nhau dùng tay trái của cậu chộp lấy tay phải của đối phương. Kéo đồng thời dùng khửu tay phải của mình đập vào vị trí các đốt ngón tay của kẻ bắt cóc.
Trương Đại Minh nói chuyện người cũng đồng thời đến ôm tấy cổ tay phải của Tần Phong. Rồi vặn cánh tay phải lại phía sau tư thế phản cung.
- Nói làm, chỉ cần đánh tiếp thì có thể làm được.
Lúc này anh ta tràn đầy hưng phấn, trong đầu anh ta hoàn toàn tràn ngập hai chữ “nói làm”.
Hàn Minh hứa hẹn chỉ cần làm cho Tần Phong thành kẻ bắt cóc, lưng vừa chuyển dùng lực mà vặn thì cánh tay phải của Tần Phong sẽ bị đập vào các đốt ngón tay.
- Tư thế của huấn luyện viên đẹp quá!
- Chiêu này rất có tác dụng thực tế, chúng ta chút nữa luyện tập.
- Cậu nhìn người kia tay chắp sau lưng nhìn như tội phạm bị cải tạo...
Đám tân sinh viên vây quanh coi như trận này là trò chơi lúc cánh tay phải của Trương Đại Minh nện chặt xuống rất nhiều người vui sướng bình luận động tác của huấn luyện viên.
- Cú nện này về sau sợ là sẽ để lại di chứng?
Chỉ có đám người Hàn Minh bên ngoài là biết chuyện sắp sửa xảy ra. Các đốt ngón tay của người rất yếu ớt nếu bị thương sẽ liên quan đến bả vai nhưng khửu tay và các đốt ngón tay bị thương sau này có chữ khỏi thì cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến lúc gập cánh tay.
- Mẹ kiếp, làm chết đi, làm tiểu tử này chết đi.
Người thấy tiếng kêu của người bên cạnh, Hàn Minh không khỏi lắc đầu hai mắt của cậu em vợ anh ta đang đỏ bừng lên nắm lấy tay mình gầm nhẹ. Bộ dạng ấy hận là không thể tự mình đi ra được.
- Ôi! !!
Tình hình trên sân đúng là làm cho Chu Dật Thần như mong muốn. Sau khi Trương Đại Minh nện cánh tay phải thật mạnh xuống, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên ngay sau đó là tiếng gào khóc thê thảm.
- Đau chết đi được, đau chết mất!
Tần Phong lăn lộn trên mặt đất hai chân đá lung tung, cơ thể duỗi ra khiến mọi người kinh động.
Mấy vị sĩ quan và giảng viên ở phía xa nghe thấy tiếng la cũng thất sắc vội vàng chạy đến chỗ đó.
- Đây... đây xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn thấy cảnh này không ai có thể tin vào mắt mình được, rõ ràng là bọn họ có nghe thấy tiếng xương bị gãy kêu răng rắc.
Còn Tần Phong lăn lộn trên đất kêu đã khàn cả giọng, hẳn là đau đớn vô cùng cho nên mới kêu thảm thiết như vậy.
- Tôi... không phải là tôi cố ý.
Nói thật là không chỉ có những người xung quanh sửng sốt mà đến đến cả tên đầu sỏ Trương Đại Minh lúc này cũng không biết phải làm sao. Không phải là anh ta hối hận mà là không biết rốt cuộc có phải mình đã đánh gãy tay Tần Phong hay không?
Lúc anh ta nện cánh tay xuống các đốt ngón tay của Tần Phong thì đã cảm nhận được Tần Phong đang giãy dụa hình như cánh tay có trượt ra giống như không dùng lực. Lúc này trong lòng Trương Đại Minh u mê không biết rốt cuộc mình có hoàn thành nhiệm vụ hay không nữa.
- Còn ngây ra đó à? Không mau đỡ bạn sinh viên này lên?
Thấy Trương Đại Minh ngẩn người ra Hàn Minh vội hét to lúc này biểu hiện của Trương Đại Minh phải tốt mới có cơ hội thoát tội.
- Ôi, ôi, Tần Phong... xin lỗi, tôi không cố ý.
Sau khi nghe Hàn Minh nói anh ta mới như tỉnh mộng. Nhìn thấy tên thiếu niên kia vui sướng, Trương Đại Minh mới biết hành vi vừa rồi của mình đã làm cho họ hài lòng.
Anh ta hưng phấn tiếng kêu thảm thiết của Tần Phong cũng trở nên dễ nghe vô cùng. Tâm trạng tốt anh ta quyết định đưa Tần Phong vào viện xem như bù đắp lại cho đối phương.
Tố chất quân đội của Trương Đại Minh rất lớn bình thường trừng trị những tên côn đồ, lưu manh không thành vấn đề. Nhìn Tần Phong như sắp ngất đi anh ta cũng muốn đỡ hắn dậy.
Nhưng anh ta không ngờ là hắn lăn lộn trên đất chân còn đá văng ra lúc anh ta đến gần đã bị chân của Tần Phong đá trúng bụng. Cảm giác đau đớn ở bụng đã truyền đi khắp cơ thể.
Nhưng cảm giác đau đó cũng mất đi rất nhanh chỉ trong một thời gian ngắn là hết đau ngay nhưng anh ta phải sửng sốt. Tần Phong đã không còn lăn lộn nữa mà hình như đang hôn mê.
- Họ Trương kia, ông muốn trả thù riêng tôi sẽ tố cáo ông.
Vốn dĩ Phùng Vĩnh Khang không muốn đối phó với Trương Đại Minh nhưng lúc này đã đứng dậy lớn tiếng nói:
- Trước đó Tần Phong đã nói có bệnh mà ông vẫn không tha còn mang cậu ấy ra đối luyện. Bây giờ lại đánh gãy tay của Tần Phong, ông còn an tâm được sao?
- Chính làTần Phong đã nói bị ốm đây không phải là ông muốn hắn chết sao?
Chu Khải cũng tức giận đứng dậy, thực ra từ lúc Trương Đại Minh bắt đầu đối luyện với Tần Phong bọn họ đã nhìn ra tình hình không hay nhưng không ngờ lại xảy ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.
- Tôi... tôi...
Anh ta mấp máy không nói nổi một câu. Sau khi giật mình có mấy người thấy không hợp lý huống hồ là một Trương Đại Minh được giáo dục trong quân đội nhiều năm?
- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?
Đúng lúc này sĩ quan và mấy giảng viên chạy đến nhìn thấy Tần Phong hôn mê bất tỉnh trên mặt đất liền biến sắc.
Tuy đã từng trải qua chuyện sinh viên không chịu nổi huấn luyện mà ngất xỉu, nhưng bộ dạng của Tần Phong lúc này rất thê thảm. Trên mặt đầy nước mắt, nước mũi lại đầy bụi đất bám nhìn như đống rác vậy.
- Báo cáo đội trường là chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong lúc huấn luyện, tôi đang xử lý.
Nhìn thấy lãnh đạo trực tiếp đã đến Hàn Minh cũng hoảng sự. Dù sao anh ta cũng đang là sĩ quan trong quân đội lại đè chết một người nếu như bị đội trưởng nhìn ra sơ hở thì sau này đến trái cây ngon cũng không còn mà ăn nữa.
Sau khi đuổi Chu Dật Thần đi, Hàn Minh đứng ra nói:
- Lúc Trương Đại Minh đang tiến hành huấn luyện không cẩn thận đã làm thương cánh tay của bạn sinh viên này...
Nói đến đây Hàn Minh la lớn:
- Trương Đại Minh cậu còn ngây ra đó à còn không mau đưa người đến phòng cấp cứu đi?
- À, vâng vâng!
Anh ta biết rõ là Hàn Minh đang bảo vệ mình vội vàng bảo đám người trợ giúp rồi cõng Tần Phong đi.
- Chờ một chút...
Trung tá giơ tay ngăn cả đám người Trương Đại Minh nói:
- Sau khi cậu đưa người đi ấp cứu lập tức tường trình lại sự việc đã trải qua, nữa tiếng nữa nộp cho tôi.
Nhìn thấy tình hình này, tâm trạng của trung tá rất xấu.
Cộng tác với trường Đại học Bắc Kinh đây là điều mà không phải là ai cũng có thể giành được. Bây giờ xuất hiện sự cố trong lúc huấn luyện nếu bên phía trường không bỏ qua thì chuyện này đối với ông ta mà nói sẽ rất khó giải quyết.
- Hàn Minh, cậu có ở hiện trường không?
Người trung tá quay đầu lại nói với Hàn Minh:
- Cậu cũng tường trình lại sự việc này báo cáo cho tôi. Những bạn sinh viên khác nhìn thấy sự cố xảy ra nếu như về phía quan binh chúng tôi có gì không đúng các cậu có thể phản ánh với tôi.
Trung tá rất có kinh nghiệm xử lý chuyện này. Buổi nói chuyện này dựa trên sự công bằng chứ không hề thiên vị cho cấp dưới của mình làm cho người nghe cảm thấy rất thoải mái.
- Thủ trưởng tôi muốn nói suy nghĩ của mình!
Phùng Vĩnh Khang đứng dậy nói:
- Đội trường xử phạt sinh viên, đã từng bắt tôi chạy 5 vòng sân hơn nữa trước đó Tần Phong đã nói bị ốm nhưng ông ta vẫn không tha, cứ bắt cậu ấy phải đối luyện, tôi nghi ngờ động cơ của ông ta.
Người Bắc Kinh có ưu điểm chính là không sợ chuyện lớn, Phùng Vĩnh khang không ưa gì huấn luyện viên. Bây giờ có cơ hội đương nhiên là gã cũng nắm lấy giáo huấn lại huấn luyện viên.
Phùng Vĩnh Khang vừa nói xong các bạn học đang đỡ Tần Phong đi ra được hơn 10m chân cũng lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống đất.
- Này? Hàn Minh, chuyện này là thế nào? Không phải trước kia đã có điều lệnh cho các lớp trưởng rồi sao?
Sau khi nghe Phùng Vĩnh Khang nói, ánh mắt của trung tá nghiêm nghị nhìn về phía Hàn Minh. Lúc này ông ta phải tỏ ra thái độ, vì mấy vị lãnh đạo trường học đang tỏ ta không hề do dự.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất