Chương 150: Ngoài ý muốn (trung)
- Đội trưởng, Trương Đại Minh tiến hành đối luyện cũng đã báo qua tôi rồi.
Đương nhiên là Hàn Minh hiểu ý của Đội trưởng chẳng qua là muốn giải thích với các lãnh đạo trường học mà thôi, anh ta liền nói:
- Tôi cho rằng sinh viên tăng cường chiến đấu thực một chút cũng có thể rèn luyện sức khỏe và trí lực...
Về chuyện này đúng là nằm ngoài ý muốn. Đội trưởng xem, trên đất đều có đệm không ai muốn xảy ra chuyện như vậy, tôi đồng ý chịu trách nhiệm lãnh đạo...
Sau khi nghe Hàn Minh nói, viên Trung tá biết là ngoài ý muốn. Ông ta biết thân phận của Hàn Minh nhưng đoàn cùa mình ở đây cũng không phải là vàng chưa biết chừng sẽ lên rất nhanh.
Bình thường Hàn Minh là người rất khiêm tốn chưa bao giờ gây bè kéo cánh. Trung tá cũng không nghĩ là Hàn Minh sẽ nói hộ cho một đội trưởng. Ông ta đang nghĩ đến hình thức xử phạt người đội trưởng kia để trấn an việc này. Hàn Minh xuất hiện thực ra là khiến ông ta hơi khó xử.
- Bát nháo, dù như thế thì cũng phải chú ý đến sự an toàn của sinh viên chứ, làm không tốt tôi sẽ xử phạt cậu.
Trung tá lạnh như băng, lời nói thì rất độc nhưng thực ra vẫn đang ba phải. Vì huấn luyện quân sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà kết thù với Hàn Minh thì chưa chắc đã là lựa chọn tốt, coi như lần này bán cho Hàn Minh một ân tình đi.
- Phó hiệu trưởng Tôn, ông xem việc này thật là xin lỗi quá. Quay về nhất định tôi sẽ xử phạt bọn họ nặng...
Trung tá quay đầu nhìn về người phía sau nói:
- Chi phí chữa bệnh cho bạn sinh viên này đều để bên quân đội chúng tôi chi. Điều quan trọng là cấp cứu sinh viên trước, ông yên tâm chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!
Chưa xử phạt chưa phải là một trung tá, ông ta nói như vậy chẳng qua chỉ là để trấn áp cảm xúc bất mãn của những sinh viên khác, quân dân cộng kiến. Thực ra bên quân đội vẫn còn được nhiều điều lợi.
- Đội trưởng Vương, mỗi một sinh viên đều là một tài sản quý giá của xã hội, thây bọn họ bị thương tôi rất đau lòng!
Phó hiệu trưởng Tôn vô cùng đau đớn nói:
- Đứa trẻ này bị thương ở chỗ chúng tôi, điều này bảo chúng tôi phải giải thích với cha mẹ nó thế nào đây?
Phó hiệu trưởng Tôn là người phụ trách hoàn toàn về việc huấn luyện quân sự. Ngày trước sinh viên ngất xỉu chỉ là chuyện nhỏ nhưng lần này khôn giống, nhìn bộ dạng của sinh viên kia chưa biết chừng còn để lại di chứng đúng là khiến trường học vô cùng bị động.
Nghe phó hiệu trưởng Tôn nói xong, đội trưởng Vương liền tỏ thái độ:
- Hiệu trưởng Tôn, ông cứ yên tâm chúng tôi sẽ cử người đến nhà của sinh viên để giải thích mời bọn họ đến là được mà.
Tuy nói quân đội và trường học là tách khỏi xã hội nhưng vẫn giống quan chức trong thiên hạ. Xảy ra chuyện như vậy đầu tiên là bọn họ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tiếng tăm.
- Vâng, tôi sẽ cho người kiểm tra hồ sơ của sinh viên kia một chút, cứ xử lý trước đi!
Phó hiệu trưởng Tôn gật gật đầu nói:
- Vị lớp trưởng kia của các cậu cũng không phải xử phạt, huấn huyện quân sự đã có chữ “quân” thì đó là chiến trường. Đổ chút máu, chút mồ hôi cũng là điều không thể tránh khỏi, các sinh viên các em nói có đúng không nào?
- Đúng vậy!
Phải nói là trình độ của Phó hiệu trưởng Tôn rất cao, ông ta nói còn chưa dứt thì trên sân đã có tiếng đồng thanh hô lên.
Tuy là Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải tràn đầy bất mãn nhưng bọn họ cũng không dám đắc tội với quân đội. Trước mặt hiệu trưởng đại nhân cũng phải rút lui, dù sao bọ họ cũng còn phải học mấy năm nữa trong trường.
- Vậy cứ thế đi, đội trưởng Vương, cậu cùng tôi đi sang bệnh viện xem sinh viên kia thế nào rồi.
Mặc dù không cùng đơn vị nhưng phó hiệu trưởng Tôn là quan chức cấp tỉnh nếu so với đội trưởng Vương thì địa vị cao hơn rất nhiều. Điều này cũng là sự hạ mình của lãnh đạo.
- Được, Hàn Minh hôm nay tạm dừng việc huấn luyện nửa ngày...
Đội trưởng Vương đồng ý rồi nhìn về phía Hàn Minh nói:
- Anh làm lớp trưởng tạm thời đều kiến lớp theo kỷ luật, không cho thực hiện các động tác nguy hiểm nữa. Còn về phần Trương Đại Minh kia sau này về sẽ viết báo cáo kiểm tra.
- Vâng!
Hàn Minh chào theo nghi thức quân đội bắt đầu triệu tập hơn 3 ngàn tân sinh viên, tập huấn quân sự dường như đến từng ngõ ngách của mỗi trường học.
- Ôi, này thằng nhóc Tần Phong kia làm chuyện hay rồi!
Sau khi nghe đội trưởng Vương nói, Chu Khải xoa xoa cằm.
- Đúng vậy, được miễn huấn luyện nửa ngày, còn phải chỉnh đốn kỷ luật, chúng ta có những ngày tốt đẹp rồi phải không? Tần Phong đúng là người tốt a...
Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải đắc ý đồng quan điểm.
- Bạn học của chúng ta bị thương sao cậu có thể nói như vậy? Vừa nhìn thấy đã sợ chết đi được, sao tôi lại thì cùng một ngành với cậu không biết?
Nghe Phùng Vĩnh Khang nói, Chu Khải mới ý thức được mình cũng đang nói chuyện với gã. Trong lúc nhất thời đã thay đổi 180 độ. Gã đúng là cầm tinh con chó trở mặt không quen ngay.
- Mẹ kiếp, chọ Chu kia ông đây không bái tổ tiên nhà mày. Sao chuyện gì cũng nhằm vào ông thế hả?
Phùng Vĩnh Khang vừa nghe Chu Khải nói xong cũng trở mặt ngay. Vừa nghĩ đã đi lại phía sau Chu Khải học luôn chiêu ôm bão ngã kia đánh lén từ phía sau.
Chu Khải nhìn là biết ngay kiến quyết không để lộ. Hai người đùa trên sân tập chính là điển hình cho kiến thức vừa mới thu nhận được.
Sau một lúc ầm ĩ hai người mới thôi, Chu Khải nói:
- Được rồi, chúng ta đi thăm Tần Phong đi. Người đó khá tốt.
- Đúng vậy...
Phùng Vĩnh Khang khá biết chuyện gật gật đầu nói:
- Ôi, tôi đi mua chút đồ, cậu hỏi thăm xem Tần Phong nghỉ ở đâu lát nữa chúng ta cùng vào.
Đại học Bắc Kinh có mấy chuyên ngành nổi tiếng nhất trong đó có khoa Y. Ở đây có không ít những ngôi sao trong giới y học. Học trong một ngôi trường như vậy các thiết bị chữa bệnh chắc chắn là còn đầy đủ và tiện nghi hơn những bệnh viện tốt nhất trong nước.
Chẳng qua là cách khoa y hơi xa. Trương Đại Minh cõng Tần Phong 5-6 phút có vẻ hơi mệt, mãi mới có một chiếc xe cấp cứu vào sân trường để Tần Phong vào trong đó.
Đương nhiên là Trương Đại Minh không có quyền đi theo. Sau khi nhìn Tần Phong lên xe, anh ta chỉ có thể ấm ức trở về biết bản tường trình.
Đương nhiên sự sống chết của Tần Phong chẳng có một chút liên quan nào đến Trương Đại Minh. Lúc này anh ta đang mừng rỡ như điên dù sao cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng thể hiên được tài năng của mình trong quân đội.
- Giáo sư Lưu, bạn sinh viên đó thế nào rồi? Có nặng lắm không?
Hơn 10 phút sau, phó hiệu trưởng Tôn và đám đội trưởng Vương cũng chạy sang bên đại học Y. trong phòng phẫu thuận khoa Y của Đại học Y có một vị bác sĩ mặc áo dài trắng vừa mới từ trong đi ra.
Giáo sư Lưu không chỉ là giáo sư của khoa Y mà còn là một chuyên gia về chấn thương chỉnh hình nổi tiếng trong nước. Hôm nay, vừa lúc có tiết học ở trường, sau khi nhận được thông báo ông ta liền đến chuẩn đoán ngay cho Tần Phong.
- Vấn để không lớn lắm, khuỷu tay và các đốt ngón tay không bị thương, chỉ là trật khớp bả vai thôi.
Giáo sư Lưu nói làm cho mọi người yên tâm. Tuy bọn họ không hiểu y học nhưng cũng phân biệt được gãy xương và trật khớp là khác nhau.
- Giáo sư Lưu, có nghiêm trọng không? Sinh viên này hôn mê là sao?
Phó hiệu trưởng Tôn vẫn còn chưa yên tâm, dù sao thì bộ dạng của Tần Phong lúc đó cũng rất thê thảm, hắn gào khóc thảm thiết khiến cho bọn họ cách đó cả trăm mét cũng nghe thấy.
Sau khi bở khẩu trang xuống, giáo sư Lưu cầm tấm phim nói:
- Trật khớp là do ngoại lực đả kích vào bả vai. Vì sinh viên này đã trưởng thành cho nên sẽ rất nhanh được bình phục. Còn nếu là tuổi mới lớn e rằng sẽ để lại di chứng...
Còn về phần hôn mê tôi thấy là vì sinh viên này sức khỏe yếu. Bị huấn luyện đã kiệt sức đúng lúc đó lại bị ngoại lực đả kích hệ thần kinh không thể chịu nổi cho nên lúc này mới bị hôn mê...
Giáo sư Lưu khoát tay nói:
- Mọi người không phải lo lắng, sinh viên có dấu hiệu phục hồi rất nhanh. Chắc chắn không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đề phòng thì vẫn phải chụp lại não bộ của cậu ấy xem có bị ảnh hưởng xấu gì không.
- Được, cám ơn ông, giáo sư Lưu!
Sau khi nghe giáo sư Lưu nói Đội trưởng Vương thở phào nhẹ nhõm liền nói:
- Khi nào thì sinh viên kia có thể tỉnh lại được?
Tần Phong không có gì đáng ngại thì trách nhiệm của bên bộ đội cũng được giảm hơn một nửa.
Trách nhiệm bên quân đội chứ chưa nói đến trách nhiệm của lãnh đạo. Chỉ cần Tần Phong tỉnh lại thì đội trưởng Vương cũng được an ủi phần nào, chuyện này về cơ bản đã được giải quyết.
- Chuyện này... khó mà nói trước được. Chắc là nửa tiếng nữa cậu ta sẽ tỉnh lại.
Giáo sư Lưu là chuyên gia khoa chỉnh hình chứ không phải chuyện khoa não. Suy nghĩ một lúc ông ta nói:
- Cho dù người bệnh có tỉnh lại thì cơ thể cũng rất yếu, hôm nay mọi người đừng có quấy rầy cậu ấy.
- Được, được, mai chúng tôi mới đến thăm cậu ta.
Đội trưởng Vương gật đầu liên tục nhìn về phía phó hiệu trưởng Tôn nói:
- Hiệu trưởng Tôn, có muốn cử lính cần vụ đến chăm sóc cho cậu sinh viên kia không? Coi như là một chút quan tâm của bên quân đội đi.
- Chuyện này... hay là thôi đi.
Thấy Tôn vừa mới nhận điện thoại liền lắc lắc đầu nói:
- Đừng chiều bọn trẻ như vậy, ở đây đã có các y tá chăm sóc rồi.
Nếu không phải vừa mới nhận điện thoại thì có lẽ thầy Tôn đã đồng ý lòng tốt của đội trưởng Vương rồi. Nhưng cuộc điện thoại kia thông báo cho ông ta một tin Tần Phong chính là một cô nhi.
Cô nhi là sẽ không có cha mẹ đến trường học gây phiền toái, điều này đối với phó hiệu trưởng Tôn mà nói đến lúc đó chỉ cần cho Tần Phong một chút học bổng thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc phụ trách về mảng huấn luyện quân sự của ông ta.
- Đứa trẻ này không sao là tốt rồi, chúng ta về đi...
Tần Phong còn chưa tỉnh lại ở chỗ này cũng không để làm gì, phó hiệu trưởng Tôn tổng kết nói:
- Chuyện này là ngoài ý muốn cái cậu ở bên quân đội không cần phải lo lắng nhất định phải làm cho việc huấn luyện quân sự năm nay kết thúc một cách viên mãn.
- Ngoài ý muốn?
Tần Phong vừa mới trong phòng phẫu thuật đi ra nhắm mắt lại thầm mắng:
- Mẹ ông ngoài ý muốn thì có. Rõ ràng là cố tình để đánh lên người ông tử xem trật khớp có đau không?