Bảo Giám

Chương 151: Ngoài ý muốn (hạ).

Chương 151: Ngoài ý muốn (hạ).
Lãnh đạo trường học cũng coi như có sự quan tâm sắp xếp cho Tần Phong một mình một phòng bệnh hơn nữa bên trong còn có TV, toilet. Nếu dựa theo tiêu chuẩn của xã hội thì ít nhất phải là cán bộ cấp tỉnh mới có tư cách được ở trong này.
Nhưng cũng chỉ đến đó mà thôi. Sau khi sắp xếp phòng bệnh xong, đoàn Phó viện trưởng Tôn dời đi. Tần Phong giả vờ hôn mê trên giường bệnh rất mệt, cuối cùng cũng mở mắt.
“Mẹ kiếp, đúng là độc ác không oán không thù sao lại muốn phế bỏ một vai của mình?”
Nghĩ đến chuyện xảy ra trên sân tập, ánh mắt của Tần Phong hiện lên sự lạnh lùng. Hắn vốn tưởng rằng tên huấn luyện viên họ Trương kia chỉ muốn làm mình bị thương một chút thôi nhưng hắn thật không ngờ là đối phương ra tay thẳng thừng ác độc như vậy.
Khuỷu tay và các đốt ngón tay khá yếu, từ xương cánh tay đến khuỷu là được cấu thành từ xương cổ tay.
Nếu như ba cái xương này bị tổn thương thì rất khó liền lại so với xương ở những vị trí khác. Nhẹ thì về sau cánh tay cử động sẽ khó khăn còn nặng có thể thành tàn tật đến suốt đời. Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Tần Phong tức giận.
“Muốn hại ta à không dễ dàng vậy đâu...”
Tần Phong cười lạnh. Chưa nói đến chuyện mà những năm lưu lạc hắn gặp phải mà chỉ với 4 năm ở tù không có hạng người nào mà hắn chưa gặp, sao có thể bị tên Trương Đại Minh tính kế?
Lúc mà anh ta sắp sửa đánh gãy cánh tay của Tần Phong, hắn đã hạ thấp cơ thể xuống tập trung toàn bộ sức lực lên cánh tay trái đỡ lấy tay của Trương Đại Minh. Còn vai trái thì hắn đã hạ xuống.
Đối với một người học võ mà nói bình thường lúc luyện công trật khớp cũng là chuyện thường tình. Không đợi cho Trương Đại Minh động thủ, Tần Phong đã làm trật khớp bả vai, ngay sau đó là la khóc om sòm một trận. Không ai có thể nhìn ra chiêu trò của hắn bên trong.
Nhưng người trưởng thành bị trật khớp bả vai đúng là rất đau. Nếu vừa rồi không phải là vị giáo sư Lưu kia có kỹ thuật nối xương tốt thì suýt nữa Tần Phong đã đã tự mình nắn lại rồi.
Còn về phần hôn mê thì đối với Tần Phong cũng chẳng có vấn đề gì lớn. Tái Thị đã từng dạy cho hắn môn Tâm pháp, có thể làm chậm lại nhu cầu hít thở và ăn uống của con người. Nói để hiểu thì đó chính là Quy tức công.
Loại công pháp này vốn là để các cổ nhân tu luyện trong sơn cốc. Tu luyện đến đỉnh cao có thể 3-5 năm không ăn uống mà vẫn sống hơn nữa còn chìm trong một giấc ngủ dài.
Giống như ẩn sĩ Trần Đoàn nổi tiếng vào đầu thời Tống, ông ta tinh thông Quy tức công, người đời sau còn mệnh sanh cho ông ta là “Tiên ngủ”. Chính là vì ông ta có thể ngủ hết năm này qua năm khác mà không tỉnh. Ông ta cũng là một trong những tông sư một thời mang đâm sắc thái truyền kỳ trong Thần bí hóa truyền thống.
Tần Phong tuy không có được tu vi như lão tổ Trần Đoàn nhưng để tốc độ hô hấp chậm lại thì hắn có thể làm được. Ngược lại có thể bức khí làm toát ra mồ hôi lạnh, giả vờ mà rất giống thật.
- Mẹ kiếp, tên họ Trương khốn khiếp, chúng ta sẽ xem ai xui xẻo hơn ai.
Tuy tên đầu sỏ gây chuyện là Chu Dật Thần nhưng Tần Phong cũng rất hận tên Trương Đại Minh ra tay ác độc. Người khác đánh một Tần Phong sẽ trả mười, hậu quả Trương Đại Minh nhận được cũng chẳng khá hơn chút nào.
Lúc mà Trương Đại Minh giả vờ quan tâm đỡ Tần Phong, cú đá kia cũng không phải là đá phí, trên chân của hắn có chứa lực âm nhu. Tuy lúc đó y không có cảm giác gì nhưng lực âm nhu ở đùi này sẽ phá hủy phục phủ ngũ tạng của y.
Vết thương này thuộc loại nội thương. Lúc đầu thì không thể nhìn ra manh mối gì nhưng phải qua 1-2 tháng Trương Đại Minh sẽ bắt đầu ho ra máu. Nếu cứu chữa kịp thời thì có thể bảo toàn tính mạng nhưng sức khỏe trong phần đời còn lại chắc chắn là không tốt.
Đó cũng là võ công của Tần Phong đã luyện đến mức ám kình, có thể gây thương tích vô hình cho người. Thời nay, loại võ công này không còn thấy nhiều lắm. Ít nhất ngoài Lão nhị Lưu gia ra thì Tần Phong chưa gặp được người nào trong giang hồ có tu vi như vậy.
Trước giải phóng, có rất ít người đi đắc tội người học võ cũng chính là nguyên nhân này.
Gặp người học võ có tính nóng nảy, đánh một chút là chuyện nhỏ nhưng nếu gặp người như Tần Phong thì sợ là chết cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.
- Chu Dật Thần? Sau này còn đừng có động đến ta.
Nhớ đến tên ăn chơi trác táng kia, Tần Phong tức giận. Mặc dù lúc còn nhỏ đi lưu lạc hắn cũng bị đánh không ít lần nhưng bị người ám hại thì vẫn là lần đầu tiên.
Nhưng đời còn dài, Tần Phong cũng không phải loại người bị đánh là trả thù ngay. Hắn đang suy nghĩ xem sau này phải làm thế nào cho Chu Dật Thần bán thân bất toại. Ít nhất cũng phải để tên tiểu tử kia không quay lại hại mình được nữa.
- Ôi, Tần Phong tỉnh lại rồi, y tá, Tần Phong tỉnh rồi!
Lúc hắn đang suy nghĩ thì có hai cái đầu ngoài cửa thò vào. Ngay sau đó cánh cửa bị đẩy ra, Chu Khải và Phùng Vĩnh Khang đi vào reo to.
- Anh bạn, không sao chứ?
Chu Khải để táo và chuối lên cái tủ trên đầu giường nói:
- Cậu ở sân tập làm cho chúng tôi sợ quá, chúng tôi mua hoa quả đến an ủi cậu đấy. Chờ khỏi ốm các bạn mời cậu đi uống rượu nhé!
- Ôi, này họ Chu kia hoa quả đều là tôi mua đấy chứ.
Phùng Vĩnh Khang bên cạnh nghe thấy như vậy liền không vui hét lên:
- Tôi còn đang thắc mắc sao tên này có lòng tốt xách đồ giúp mình, thì ra để tôi tiêu tiền cho cậu tặng quà à? Cậu cũng xảo trá quá đi!
- Nhìn cái vẻ keo kiệt của cậu kìa, còn so đo vậy sao có phải đàn ông Bắc Kinh không hả?
Chu Khải bĩu môi nói:
- Tôi còn có hai chai rượu Phượng Tường. Có việc tiểu tử cậu sau này đừng uống nhé không phải chỉ là chút hoa quả thôi sao còn phải phân biệt như vậy.
- Tôi không thèm, tôi chỉ thích rượu xái, tôi không thèm rượu 50 năm của cậu.
Phùng Vĩnh Khang vừa mới mở mồm đã phản ứng trừng mắt lên nói:
- Sao tôi phải không uống, Tần Phong khỏi ốm rồi, cậu về lấy ngay đi.
- Khụ khụ, tôi nói này hai cậu đến thăm người bệnh hay là đến để cãi nhau đấy hả?
Tần Phong ho khan một tiếng nhìn hai người không nói gì. Nếu không phải hai người họ cùng giới tính thì chắc chắn Tần Phong đã cho rằng họ là trời sinh một cặp, cứ như chọi gà vậy, vừa thấy mặt là cãi cọ.
Chu Khải suy nghĩ hơi nhiều một chút, thích tính kế sau lưng, giống như quân sư. Còn Phùng Vĩnh Khang tuy cổ họng hay gào to nhưng cũng không lỗ mãng như vẻ bề ngoài. Nếu không, cho dù anh ta có hộ khẩu ở Bắc Kinh e là cũng không đỗ đại học Bắc Kinh được.
Nhưng Tần Phong cũng phát hiện, tính cách của hai người này cũng tốt, sau này có thể kết bạn được.
Không nói đến chuyện khác, chỉ ngay sau lúc Tần Phong bị thương họ liền mua quà đến thăm làm cho hắn cảm nhận được từ đáy lòng thế nào là bạn bè. Trong hoạn nạn không bỏ rơi nhau đây mới thực sự là bạn bè.
- Đây là phòng bệnh chăm sóc đặc biệt. Ai cho hai cậu vào đây?
Tần Phong còn chưa nói dứt thì có một y tá mặc áo trắng đẩy cửa vào cau mày nói:
- Bệnh nhân vừa mới tỉnh, cần nghỉ ngơi, hai cậu ra ngoài đi.
- Cô y tá, chúng... chúng tôi là bạn tốt của cậu ấy.
- Đúng, là bạn tốt đến thăm cậu ấy. Cô xem cậu ấy là sinh viên, ở Bắc Kinh không có người thân chúng tôi là người tốt tại sao lại không thể chăm sóc cho cậu ấy được.
Phùng Vĩnh Khang nói chuyện với y tá bằng giọng Bắc Kinh. Lời nói giống như đã coi bản thân mình như người hào hiệp vậy. Hoàn toàn quên rằng trước hôm nay anh ta còn không biết đến cái tên Tần Phong.
- Bạn tốt?
Y tá hơi nghi ngờ nhìn Phùng Vĩnh Khang nói:
- Cậu ấy vừa mới tỉnh, nếu các cậu là bạn tốt thì lại càng không nên quấy rầy cậu ấy nghỉ ngơi. Trông bệnh nhân là trách nhiệm của chúng tôi!
- Cô y tá, vừa nhìn là đã biết cô là người tốt. Nhưng chăm sóc bệnh nhân thì nam giới vẫn tiện hơn.
Phùng Vĩnh Khang nịnh một câu rồi nói tiếp:
- Cánh tay bị thương, đến lúc muốn đi nhà vệ sinh thì tôi dìu đi là hợp nhất.
Ánh mắt của anh ta rất sắc bén, anh ta nhìn thấy hai chữ “Thực tập” trên thẻ. Nói cách khác cô y tá này chính là sinh viên Đại học Y. Lời mình nói chắc chắn sẽ được tiếp nhận.
- Vậy... được rồi. Các cậu đừng gây ồn, đợi cậu ấy uống thuốc xong thì các cậu ấn chuông gọi tôi.
Quả nhiên lần này Phùng Vĩnh Khang nói có hiệu quả. Để một nữ y tá phải dìu một bệnh nhân nam đi vệ sinh đúng là điều không ai thích.
- Không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề!
Phùng Vĩnh Khang tủm tỉm nói:
- Cô đi trước, để tôi tiễn cô ra ngoài!
- Mẹ kiếp, tiểu tử này ân cần như vậy chắc chắn là đang muốn tán gái rồi.
Đợi cho Phùng Vĩnh Khang tiễn y tá ra cửa, Chu Khải khó chịu mắng mỏ. Tính cách của anh ta so với Phùng Vĩnh Khang hướng nội hơn nhiều, không nói được những lời xấu hổ đó.
- Tán gái? Cũng có thể.
Tần Phong nghe thấy vậy liền cười, vươn cánh tay phải không bị thương với lấy quả táo trong túi xách đầu giường, lau lau vào chăn rồi cắn một miếng.
- Ôi, này anh bạn, đây là bệnh viện? Cậu không sợ có virus à?
Chu Khải bị hành động này của Tần Phong làm cho ngây người ra. Ở đây chỗ nào cũng có mùi khử trùng, muốn ăn táo thì cũng phải gọt vỏ trước.
- Ăn không sạch sẽ sẽ sinh bệnh đấy!
Tần Phong mơ hồ liền than thở:
- Không thấy y tá nói à, đây là phòng bệnh được chăm sóc đặc biệt, chắc chắn vệ sinh cũng không giống phòng bệnh bình thường. Ăn mà bị bệnh mới là lạ đấy.
- Nói cũng phải.
Chu Khải gật gật đầu, chỉ là anh ta chưa tiếp nhận được thói quen mất vệ sinh của Tần Phong mà thôi.
- Đúng rồi, tôi đi... Không đúng, sau khi ngất xỉu thế nào nhỉ?
Tần Phong tinh thần sáng láng hỏi, sắc mặt vốn tái mét đã khôi phục lại bình thường, thấy không có người ngoài hắn cũng không cần phải khống chế khí huyết lưu thông nữa.
Dù sao chỉ cần lãnh đạo và bác sĩ vào, chỉ trong nháy mắt hắn có thể làm cho sắc mặt mình trắng bệch như người bệnh khó chữa khỏi, còn chắc chắn thiết bị tiên tiến nhất của bệnh viện tìm không ra được nguyên nhân.
- Này, cậu đừng nói nữa, sau khi cậu ngất xỉu huấn luyện viên sợ hãi còn cõng cậu đến viện đấy.
Nói đến chuyện này Chu Khải liền hưng phấn miệng lưỡi hoạt bát hẳn lên kể lại hết chuyện đã xảy ra ở hiện trường cho Tần Phong rồi cười khà khà nói:
- Tần Phong, tiểu tử cậu khá nổi tiếng đấy, đến cả Viện trưởng cũng biết cậu. Chỉ e lần này kinh động đến 3 ngàn sinh viên, không ai là không biết tên cậu.
Chu Khải nói mà như vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Lúc tập quân sự bị huấn luyện viên đánh ngất, chuyện chẳng vinh quang gì. Tên tuổi của Tần Phong sẽ bị đánh dấu ngoặc kép từ đây.
- Viện trưởng cũng biết sao?
Tần Phong xoa xoa cằm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy chẳng phải là có thể đòi hỏi rồi sao? Có những học phần nếu không trả đủ cậu nói xem trường có thể ưu tiên một chút không nhỉ?
Mặc dù là lên đại học nhưng Tần Phong cũng không muốn bị chậm mấy năm. Sau này hắn còn phải học một thời gian dài ở trưởng, thời gian này nhất định sẽ ít lăn lộn bên ngoài. Hắn là đang lo trước tính sau.
- Ôi, còn phải nói. Giờ mà cậu phải đưa ra yêu cầu, chưa biết chừng hiệu trưởng sẽ đồng ý đấy.
Sau khi nghe Tần Phong nói, mắt của Chu Khải sáng lên có hơi hối hận nói:
- Mẹ kiếp, nếu sớm biết như vậy tôi cũng ngã, sau đó bảo đầu óc mình bị ngã, có vấn đề chắc chắn thi sẽ qua hết.
- Đầu óc có vấn đề? Cậu sẽ bị đuổi học thẳng ngay.
Tần Phong khinh thường rồi lấy một quả chuối ra ăn. Vừa rồi hao phí thể lực, bụng hắn sớm đã reo ầm lên rồi.
- Tiểu tử cậu rốt cuộc là có bị sao không? Vừa rồi ở trên sân tập còn thê thảm lắm mà, sao bây giờ có thể ăn như vậy chứ?
Nhìn thấy biểu hiện của Tần Phong, Chu Khải không khỏi nghi ngờ. Một lúc Tần Phong ăn hết hai quả táo, bốn quả chuối người bình thường cũng không thể ăn được như vậy.
- À, tôi mắc bệnh thì luôn thèm ăn.
Tần Phong mơ hồ chuyển đề tài sang Phùng Vĩnh Khang nói:
- Phùng Vĩnh Khang đi liền không quay lại như vậy, cậu nói xem anh ta đi làm gì?
Chu Khải bị lời của Tần Phong chuyển dời sự chú ý, bĩu môi khinh thường, nói:
- Còn có thể làm gì chứ? Tán gái chứ còn gì nữa, tiểu tử còn non chẹp lại dám tán tỉnh đàn chị.
Tần Phong lắc lắc đầu nói:
- Tôi nói là không phải tán gái, cậu dám đánh cược không?
- Cược gì?
Chu Khải đầy hứng thú.
- Nếu tôi thắng, sẽ cho cậu một phương thuốc, cậu giúp tôi bốc thuốc Bắc tần gà trong 1 tuần liền, đương nhiên, tiền là cậu trả!
Tần Phong nhìn Chu Khải định nói gì đó hắn liền khoát tay:
- Nếu tôi thua, quần lót, áo khoác trong 5 năm đại học này tôi sẽ giặt cho cậu. Thế nào, điều kiện quá tốt còn gì?
- Cậu giật quần áo cả 5 năm?
Chu Khải tròn mắt điều kiện của Tần Phong đưa ra đúng là quá tốt. Tiền một tuần để ăn gà tần sao? Làm sao mà so được với 5 năm giặt quần áo chứ?
Tổ tiên của Chu Khải đúng là không phải người tỉnh Hà Nam mà là người tỉnh Sơn Tây. Trước kia đã từng mở hiệu đổi tiền cho nên gia đình rất giàu có.
Sau giải phóng tuy Chu gia đổ nát nhưng lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo. Dựa vào của cải của tổ tiên còn để lại cha của Chu Khải kinh doanh chơi đồ cổ cho nên trong nhà ít nhất cũng phải có mấy triệu.
Cho nên dù có thua thì số tiền kia Chu Khải vẫn có thể đào ra được. Nhưng tính của anh ta cẩn thận, sợ Tần Phong nuốt lời cho nên do dự mãi.
- Chắc như đinh đóng cột luôn!
Vẻ mặt của Tần Phong rất chắc chắn:
- Đương nhiên là quần áo 5 năm, hơn nữa nếu tôi thua cả chăn tôi cũng giặt sạch cho cậu.
- Được, tôi cược. Tôi cược Phùng Vĩnh Khang đi tán gái, cậu cược anh ta đi làm gì?
Chu Khải suy nghĩ một lúc Phùng Vĩnh Khải ngoài đi tán cô y tá kia thì còn có thể làm chuyện gì được?
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất