Chương 152: Đánh cược
- Lão Chu, cậu phải mua gà mái nhà nuôicho tôi ăn chứ là thứ khác tôi sẽ không ăn đâu.
Tần Phong chậm rãi bỏ một miếng chuối vào miệng nói: - Còn nữa, thuốc Đông y này cũng không rẻ đâu, bây giờ vẫn có cơ hội để cậu đổi ý đấy.
Thực ra Tần Phong không thiếu tiền để tẩm bổ nhưng sau khi vào Đại học tiếp xúc với toàn người cùng tuổi làm cho Tần Phong bộc lộ tính trẻ con của mình.
Chu Khải nghe thấy vậy sửng sốt, tức giận nói: - Được rồi, là cậu muốn cược. Tôi đã đồng ý rồi cậu còn lải nhải gì nữa.
Lúc từ nhà lên Bắc Kinh, cha anh ta có cho một thẻ ngân hàng 100 ngàn, nói là tiết kiệm giúp anh ta từ khi còn nhỏ, lên Đại học thì đưa cả trong một lần, nhưng sau này nếu muốn về nhà xin tiền thì cũng phải cần một lý do thích hợp.
Cho nên so với phần lớn các sinh viên ở Đại học Bắc Kinh thì Chu Khải cũng không phải dạng thiếu tiền hơn nữa còn là một ông tỷ phú cỡ nhỏ. Trong suy nghĩ của anh ta cho dù bụng của Tần Phong có to thì cũng ăn hết bao nhiêu chứ? Căn bản là anh ta không để tâm.
- Được, vậy tôi nói rồi đấy...
Thấy Chu Khải sốt suốt, Tần Phong cười nói: - Tôi cược là tiểu tử Phùng Vĩnh Khang này muốn chăm sóc tôi, đi tìm y tá xin giấy phép về trường trốn huấn luyện quân sự.
- Xin giấy trốn huấn luyện quân sự?
Chu Khải há hốc mồm, không chắc chắn nói: - Họ Phùng kia làm sao nghĩ được như thế? Nhìn anh ta cả ngày oang oang cái mồm, sao lại có suy nghĩ này chứ?
Chu Khải thích nhất là Tam Quốc, mà trong Tam Quốc thì thích nhất là Gia Cát Lượng. Anh ta luôn tự xưng mình là Gia Cát Lượng nhưng vừ rồi dù đã vắt óc nhưng cũng vẫn không nghĩ ra đến chuyện Phùng Vĩnh Khang muốn trốn học quân sự.
Tần Phong cười cười, nói: - Lão Chu, trường học ở quê các cậu có được mấy người thi đỗ Đại học Bắc Kinh, Đại học Hoa Thanh?
- Chỉ có hai người, tôi thi đỗ Đại học Bắc Kinh, còn một người nữa thi đỗ Đại học Hoa Thanh.
Chu Khải giải thích: - Chúng ta đều ở thị trấn nhỏ, có được hai người đỗ là cũng hoàng tráng rồi, nhưng... Có liên quan gì đến Phùng Vĩnh Khang?
- Một năm Đại học Bắc Kinh tuyển mấy ngàn sinh viên, các nước có bao nhiêu sinh viên?
Tần Phong lại lấy một quả táo trong tủ ở trên đầu giường. Nhìn bên ngoài hình như có chỗ đã hỏng Tần Phong lật cổ tay, một mảnh dao lam kẹp giữa đầu ngón giữa và ngón trỏ, chỉ chuyển động quả táo bằng ngón cái và ngón út. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi một vòng vỏ tảo hoàn chỉnh đã rơi xuống.
- Này, đây... đây là kỹ thuật gì vậy?
Chu Khải bị động tác này của Tần Phong làm cho ngây cả người ra. Không phải là anh ta chưa nhìn thấy gọt táo bao giờ nhưng chỉ là máy gọt, có khi cũng không gọn gàng bằng Tần Phong gọt.
- Chỉ là chơi thành thục mà thôi, chưa thể gọi là kỹ thuật.
Tần Phong đưa trái táo vào miệng nhìn Chu Khải một lúc không nói gì. Phùng Vĩnh Khang mua hoa quả mấy hơn 30 tệ. Mới đến đây chưa được nửa tiếng đồng hồ mà Tần Phong đã ăn hết sạch.
- Lão Chu, đừng coi thường bất cứ ai...
Tần Phong tiếp tục đề tài vừa rồi nói: - Cả nước có nhiều thí sinh như vậy. Cho dù lão Phùng có thuận lợi là hộ khẩu Bắc Kinh, có thể thi đỗ Đại học như vậy chắc chắn không phải là người không có đầu óc. Cậu cho rằng cậu ta đơn giản như bề ngoài sao.
- Cũng phải, tiểu tử kia dám đấu khẩu với huấn luyện viên nhưng hiệu trường vừa nói với cậu ta lập tức im bặt. Chu Khải nhớ lại cảnh đó trên sân tập liền gật gật đầu.
Nhìn thì Phùng Vĩnh Khang có vẻ lỗ mãng nhưng sau khi Tần Phong bị Trương Đại Minh làm cho bị thương cũng không thể hiện tật xấu gì. Còn lúc sau khi hiệu trưởng đến thì anh ta cũng lặng im ngay.
- Tôi không tin vì xin giấy trốn học quân sự mà cậu ta đuổi theo y tá đâu.
Chu Khải suy nghĩ cẩn thận một chút rồi lắc lắc đầu nói: - Nhưng trước mấy hôm huấn luyện quân sự kết thúc, chính là phải đánh đá, diễn tập đạn thật. Ồ, lẽ nào cậu ta bỏ qua cơ hội này sao?
- Tin hay không là tùy cậu, chắc tiểu tử kia cũng sắp quay lại rồi hỏi là biết ngay mà.
Tần Phong cũng không tranh luận nữa mà chỉ vào giấy bút bên cạnh nói: - Lão Chu, mang giúp tôi giấy bút kia lại đây...
- Cần thứ này làm gì? Cậu ốm thế này mà cũng phải viết di chúc sao? Chu Khải bĩu môi, tiểu tử này cũng mồm miệng đấy chứ.
- Tôi nhổ vào!
Tần Phong thổi một hơi dùng tay phải nhận giấy bút nói: - Anh bạn, đây là kê đơn thuốc. Cậu quay về bốc thuốc ở Đồng Nhân Đường trước cổng trường nhé. Chất lượng của hiệu thuốc Đông y lâu đời rất đảm bảo... Đúng rồi, gà mái phải mua ở chợ phía đông trường học. Cậu tìm một cái nồi áp xuất như trong tiệm cơm là được rồi. Để đến tối còn có thể ăn ngay.
Mặc dù là tự tháo cánh tay của mình xuống nhưng Tần Phong là người luyện võ, xương cốt rắn chắc hơn người bình thường nhiều. Lần này làm cho nguyên khí của hắn có bị hao tổn một chút, cũng cần phải được tẩm bổ.
- Cậu cũng quá vô liêm sỉ đấy chứ? Còn chưa biết ai thắng ai thua đâu?
Chu Khải bị Tần Phong làm cho không nói được gì. Anh bạn này của mình quá tự tin, chẳng dựa vào gì mà cho rằng mình chỉ thắng chứ không thua.
- Khà khà, tôi chỉ đoán mò thôi mà. Sau này nếu tôi thua không phải là tôi đã bao hết quần áo cho cậu đó sao?
Vì để cam đoan mình sẽ không nuốt lời Tần Phong cười nói: - Nhưng nếu tôi thua, đợi tôi khỏi bệnh mới thực hiện không có vấn đề gì chứ?
Tự cược với mình Tần Phong cười xòa, ngoài Thánh đánh cược Diệp Hán ở Macao, những vua cược khác trên thế giới Tần Phong không coi là gì.
- Nói như vậy còn được.
Nghe Tần Phong nói những lời này Chu Khải mới hơi hài lòng. Đang định xem tình hình hồi phục vết thương của hắn thì có tiếng mở cửa đi vào.
- A, họ Phùng đã về rồi.
Chu Khải lập tức nhảy bật lên bên giường. Quay lại nhìn đúng là Phùng Vĩnh Khang đã quay lại. Đầu tiên anh bạn này nhìn như kẻ trộm nhìn bên ngoài không có ai mới ngông nghênh mở cửa vào.
- Tiểu tử cậu đến thăm Tần Phong hay là đi tán gái đấy?
Chu Khải kéo Phùng Vĩnh Khang, tức giận, anh ta cần phải làm rõ chuyện này trước. Chỉ cần Phùng Vĩnh Khang nói là đi tán gái thì Tần Phong đã thua cược.
- Hà Hà, cả hai việc đều không bỏ lỡ! Anh ta cười rất đểu, bộ dạng như là một con cáo đã đắc thủ.
Chu Khải nghe thấy vậy liền mừng rỡ, bỏ Phùng Vĩnh Khang ra rồi nhìn về phía Tần Phong nói: - Tần Phong đã nghe thấy chưa, cái này có tính là tôi thắng không?
- Cậu thắng cái gì? hai người các cậu đang cược gì đấy? Tần Phong còn chưa nói thì Phùng Vĩnh Khang đã hỏi vẻ mặt rất tò mò.
- Lão Phùng vừa rồi cậu ra ngoài làm gì vậy? Tần Phong vẫn tỏ ra điềm đạm nói với Chu Khải: - Hỏi rõ ràng đã, cậu vội cái gì?
- Tôi vừa ra ngoài? Khà khà, không nói cho các cậu biết đâu.
Phùng Vĩnh Khang vẻ mặt tự cao cười gian nói:
- Lão Phùng này chỉ nói cái gì mình thích. Chu tiểu tử muốn biết tôi làm gì sao? Không nói cho cậu đâu.
- Ranh con, Tiểu Phùng cậu không phải là bị nữ sắc làm mê muội, ra ngoài tán gái sao?
Chu Khải khinh thường nói: - Người ta có thể đến thực tập, it nhất cũng là một sinh viên năm 2 năm 3. Cậu là tân sinh viên mà cũng muốn đi học tán gái sao?
Tuy là nói như vậy nhưng thực ra Chu Khải vẫn rất hâm mộ Phùng Vĩnh Khang. Tối thiểu anh ta cũng không có được cái mặt dày như Phùng Vĩnh Khang, đánh chết tiểu tử này cũng không có bản lĩnh đó.
- Vớ vẩn, anh đây đi học muộn, cho dù có tán gái cũng lớn hơn cô nàng 1 tuổi đấy, sao nào?
Phùng Vĩnh Khang liếc nhìn Chu Khải nói: - Tiểu Chu, trong đầu óc cậu tôi xấu xa vậy sao? Tôi đi tìm cô ý tá kia là muốn nói chuyện về lý tưởng, về nguyện vọng...
- Mẹ kiếp, lý tưởng cao xa nhỉ...
Chu Khải làm bộ nôn ra nói: - Còn muốn nói chuyện lý tưởng với nguyện vọng, tiểu tử cậu lúc huấn luyện quân sự còn nhìn chằm chằm vào ngực của các nữ sinh, tưởng là tôi không biết à?
- Hả, lạ vậy sao?
Phùng Vĩnh Khang nhìn Chu Khải tử trên xuống dưới một lúc lâu sau lắc lắc đầu, nói: - Tôi không ngắm nữ sinh thì chẳng lẽ ngắm cậu chắc? Cậu có không?
- Mẹ kiếp. Cậu... cậu đồ lưu manh! Rốt cuộc Chu Khải cũng đã phát hiện không thể đấu lại võ mồm với Phùng Vĩnh Khang, tiểu tử kia đúng là vô địch rồi.
- Cảm ơn đã động viên, lưu manh là một loại nghề nghiệp cấp cao đấy, tôi đang cố gắng đây.
Phùng Vĩnh Khang tỏ ra vinh dự nhìn Tần Phong không nói gì. Người này đúng là hợp cạ với tiểu mập Tạ Hiên.
Tạ Hiên ở trong Trại giáo dưỡng hơn 2 năm. Đó là nơi tập trung lưu manh đích thực, Phùng Vĩnh Khang lại là lưu manh kiểu mới được văn hóa hun đúc. Nếu hai người này gặp nhau chắc là rất náo nhiệt.
- Được rồi đừng có ba hoa nữa.
Tần Phong ăn táo xong thì lấy hạt ném. Hạt táo rơi vào đúng sọt rác ở đầu giường nhưng với tư thế ngồi của Tần Phong hắn không nhìn thấy vị trí của sọt rác.
Ném hạt táo xong, Tần Phong nghiêm nghị nói: - Lão Phùng này. Đúng lúc cậu quay lại tôi muốn nói cho cậu chuyện này.
- Chuyện gì thế?
Phùng Vĩnh Khang nhìn về phía Tần Phong ưỡn ngực lên: - Anh bạn, vì hạnh phúc của cả lớp chúng ta... Không, vì hạnh phúc của tất cả các tân sinh viên bị thương, có chuyện gì xin cậu cứ nói. Lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không từ.
Phùng Vĩnh Khang nói cũng không sai. Tần Phong bị thương đã làm cho việc huấn luyện quân sự tạm dừng nửa ngày. Lúc này trong trường đang rất huyên náo. Trong mắt những tân sinh viên kia Tần Phong đúng là phật sống của vạn nhà.
- Thực ra chuyện rất đơn giản, cậu ra ngoài bệnh viện tìm giúp tôi một người chăm sóc đi...
Tần Phong có hơi khó xử nâng cổ tay trái lên nói: - Anh bạn xem tôi này, tay cũng không thể nâng lên được, không có người chăm sóc thì đúng là không thể làm được gì. Đúng rồi tiền công của người chăm sóc cậu đừng đưa, chỉ tìm giúp tôi là được rồi.
- Cái gì? Tìm người chăm sóc?
Nghe Tần Phong nói, Phùng Vĩnh Khang vốn thản nhiên lập tức bật dậy như phải bỏng, hiên ngang nói: - Tần Phong, cậu đang nói gì vậy? Cậu vì mọi người mà bị thương sao lại có thể để cậu trả tiền tìm người chăm sóc chứ?
Hơn nữa người chăm sóc làm việc chắc chắn là không cẩn thận. Trong thời gian cậu nằm viện tôi sẽ chăm sóc cậu. Đảm bảo cậu gọi lúc nào tôi sẽ có mặt lúc đó, phục vụ 24/24 giờ.