Chương 153: Vô liêm sỉ
Màn biểu diễn này của Phùng Vĩnh Khang đúng là hấp dẫn, cuối cùng còn xoay người thi lễ nhìn Chu Khải đang há mồm trợn mắt suýt nữa thì nôn cả bữa trưa ra.
- Lão Phùng, chuyện này thế sao được?
Tần Phong còn hơi ngượng ngùng, từ từ nói: - Cậu còn phải học quân sự, hằng ngày huấn luyện cực khổ như vậy chỉ cần tối đến thôi, nếu tối không có việc gì thì đến giúp tôi đổ bô nhé.
- Đổ bô? Còn học quân sự?
Câu nói của Tần Phong làm cho sắc mặt của Phùng Vĩnh Khang tối sầm mặt lại, không đợi cho Tần Phong nói hết anh bạn này đã lấy ra một tờ giấy trịnh trong tuyên bố: - Vì muốn cậu phục hồi nhanh hơn để trở lại đại gia đình trường học của chúng ta.
Tôi quyết định, từ hôm nay sẽ không tham gia học quân sự nữa toàn tâm toàn ý phục vụ cho cậu, nhưng... Chuyện đổ bô gì gì đó thì thôi đi. Nhà tứ hợp viện nào ở Bắc Kinh mà chẳng có nhà vệ sinh cậu đi bộ mấy bước không được sao?
- Mẹ kiếp, hai người các cậu chẳng có gì hay ho cả.
Lúc này Chu Khải đã không khóc mà chảy nước mắt giật lấy tờ giấy trong tay Chu Vĩnh Khang, vừa đọc mắt anh ta đã tối sầm lại mồm há hốc ra: - Tôi nói này... Có phải hai người các cậu hợp tác tính kế với tôi không vậy?
- Tính kế gì với cậu?
Phùng Vĩnh Khang giật tờ gấy về cẩn thận bỏ vào túi nói: - Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi hai người các cậu cược gì vậy? Tiền cược là bao nhiêu?
- Cút xa một chút, anh đây không muốn nói chuyện với chú. Chu Khải nghẹn cứ ngẩng đầu lên ngoài việc đang tiếc tiền thì anh ta chẳng nhìn thấy thứ gì khác.
- Tần Phong sao lại thế này? Anh bạn này không phải có vấn đề về thần kinh đấy chứ?
Phùng Vĩnh Khang đi đến bên giường Tần Phong ngồi xuống, xun xoe nói:
- Tần Phong, đừng mời người chăm sóc gì nữa, cậu yên tâm, có các bạn chăm sóc cậu. Mỗi này sẽ cho cậu ăn, uống đầy đủ. Cho dù là vịt của Toàn Tụ Đức tôi cũng có thể cho cậu mỗi ngày 1 con.
- Tôi không có hứng thú với vịt, cũng không cần cậu chuẩn bị cho ăn uống đâu.
Tần Phong móc vào trong túi của Phùng Vĩnh Khang lấy tờ giấy kia ra đọc liền chậc chậc nói: - Giấy đề nghị chăm sóc Tần Phongcủa Phùng Vĩnh Khang. Còn có dấu của cả bác sĩ chủ nhiệm... Tôi hỏi này cậu phải bỏ ra số vốn không nhỏ đâu nhỉ?
- Cũng không phải, vừa rồi ra ngoài mua một bao thuốc cho chủ nhiệm, còn thiếu cô y tá kia 3 bữa cơm. Tôi cũng đâu dễ dàng?
Phùng Vĩnh Khang kếu khổ nhìn Tần Phong nói: - Vừa rồi cậu nói mời người chăm sóc, vậy thì tiền này của tôi mất trắng, cậu giúp tôi đi mà.
- Mẹ kiếp, y tá kia trông xinh phết, người khác muốn mời ăn cơm còn không mời được ấy chứ.
Chu Khải ở trong phòng bệnh cuối cùng cũng đã thua cược liền xoay người đi ra ngoài: - Tần Phong, tôi đi chợ đây, tôi thua cược tồi nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu. Sao mà cậy biết người này đi tìm y tá để xin giấy chăm sóc?
- Các cậu lấy tôi ra để đặt cược sao?
Phùng Vĩnh Khang đã nghe ra vẻ mặt bất mãn nói: - Sao các cậu có thể làm như vậy chứ, vẫn chưa được sự đồng ý của tôi. Lấy tôi ra đặt cược, đây là rất không tôn trọng tôi. Tần Phong cậu giải thích với tôi đi.
- Ôi, nếu cậu không giúp tôi, vậy thì tôi phải tự đi tìm người chăm sóc thôi. Tần Phong thở dài đi xuống giường.
- Đừng, tôi muốn giúp câu đừng đi tìm người chăm sóc nữa.
Anh ta vội ngăn cản Tần Phong lấy lòng Tần Phong nói: - Đều là bạn bè mà, chuyện gì cũng có thể từ từ nói. Cũng không thể để đám người chăm sóc kiếm được lợi, huống hồ cũng ta là bạn bè, thôi bỏ qua đi...
- Toàn là những người quái dị!
Gương mặt của Tần Phong lộ ra vẻ tươi cười. Từ sau khi nhà hắn xảy ra biến cố cuộc sống những năm gần đây của hắn đều rất căng thẳng. Vào đại học quen biết 2 người bạn này thực ra cũng đem lại cho Tần Phong cảm giác nhẹ nhàng từ trước đến giờ chưa bao giờ có.
- Lão Phùng, với quan hệ của hai chúng ta, để cậu làm người chăm sóc cũng không phải không được.
Tần Phong trầm ngâm một chút rồi chậm rãi nói: - Nhưng cậu nhìn Chu Khải xem đặc biệt vì tôi mà đi mua gà tần thuốc, cậu cũng phải tỏ thái độ chút chứ?
Tục ngữ nói có lợi mà không làm là đồ ngốc. Tần Phong ra nước cờ này chính là muốn nhắm vào Phùng Vĩnh Khang. Đương nhiên, hắn chỉ là đùa vui. Hơn nữa gia cảnh của Phùng Vĩnh Khang rất khá, không đến mức phải để cho cậu ta phải làm thương tổn gân cốt.
- Này, coi như tôi đã nhìn ra sự đen tối của mấy cậu.
Sau khi nghe Tần Phong nói, vẻ mặt của Phùng Vĩnh Khang bi phẫn đứng lên: - Vốn dĩ còn tưởng cậu thật thà, hóa ra cậu cũng là giả heo ăn hổ? Đúng rồi, cậu ngất xỉu cũng chỉ là giả vờ thôi phải không?
Đi mấy vòng quanh Tần Phong, Phùng Vĩnh Khang tỏ ra nghi ngờ, giống như anh ta và Chu Khải đều bị hắn chơi đùa trong lòng bàn tay, sao lại có thể chịu thiệt lớn như vậy được?
- Ồ, đó là phim X quang, cậu tự nhìn đi...
Tần Phong tức giận nói: - Nếu cậu nhảy từ trên lầu này xuống, thì sau đó cậu cũng có thể ở trong này đấy.
- Mẹ kiếp, đây là tầng 5 đó, tôi có bị điên đâu?
Phùng Vĩnh Khang nhìn qua cửa sổ nhanh chóng rụt về nói: - Nói đi, tôi chịu thua rồi. Cậu có yêu cầu gì cứ nói nhưng sau khi nói ra yêu cầu thời gian hàng ngày ở trong bệnh viện cậu sẽ không được chi phối tôi nữa.
- Kỳ thực cũng không có yêu cầu gì.
Tần Phong cười nói: - Tôi có một bài rượu thuốc cổ truyền chuyên trị liệu khi bị thương. Đợi cho sau khi vết thương khỏi rồi sợ là sẽ để lại di chứng. Cậu nhìn tôi ở trong bệnh viện như thế này cũng không thể nào tự mình đi pha rượu được đúng không?
Tần Phong nói đúng là nửa thật, nửa giả. Rượu thuốc là thật nhưng công hiệu thì không giống như hắn nói.
Năm đó lúc Tần Phong học Bát cực quyền cũng không có nội gia tâm pháp của Bát cựu quyền cho nên trong quá trình luyện đã bị tích lũy một số bệnh không tiện nói ra. Mãi đến lúc tu vi của hắn luyện đến mức ám kình thì mới cảm nhận được những thương tổn khó nhận biết này.
Rượu thuốc mà Tần Phong muốn pha chính là một loại rượu hỗn hợp trị vết thương này. Nhìn cánh tay bị thương, nếu không dùng rượu thuốc sợ là đến cả vết thương trước kia cũng sẽ bị phát tác.
- Hả, tôi là vì chuyện này ư? Chẳng phải chỉ là pha một bình rượu thuốc thôi sao?
Nghe thấy yêu cầu này của Tần Phong, Phùng Vĩnh Khang cũng thở phào nhẹ nhõm: - Chúng ta ở trong trường, trong ký túc xá có cho pha rượu không? Đúng rồi, tôi còn chưa biết cậu ở chỗ nào? Lúc học quân sự xong không tìm thấy cậu thì sao?
- Tôi ở chỗ ký ttúc xá của nghiên cứu sinh, phòng có hai người, không ai quản lý...
Tần Phong tiện tay viết địa chỉ ký túc xá cho Tân Nam và cả số điện thoại nói: - Cậu đi tìm Tân Nam khoa nghiên cứu Khảo cổ bảo anh ấy mở cửa mang bình rượu đó đến đây.
- Ký túc xá nghiên cứu sinh?
Phùng Vĩnh Khang tròn mắt lên: - Chúng tôi 6 người ở 1 phòng ký túc, tiểu từ cậu lại được 2 người một phòng, không công bằng, rất không công bằng!
- Tôi may mắn thôi, người ở cùng ký túc là một người bạn trước kia của tôi, tìm được rồi mới đi vào...
Tần Phong không nhẫn tâm nhìn thấy Phùng Vĩnh Khang bị đả kích. Hắn vẫn còn chưa nói chuyện bạn gái gần đây của Tân Nam, anh ta thường xuyên không ở trong phòng. Nếu thực sự anh bạn kia và bạn gái có quan hệ chỉ sợ sau này Tần Phong sẽ ở 1 phòng ký túc đó.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Phùng Vĩnh Khang, Tần Phong nhịn cười nói: - Đúng rồi, dược liệu kia hơi đắt, anh bạn đừng có đau lòng nhé.
- Tôi nhận thua rồi còn chưa được sao? Đắt thì đắt, đưa đơn thuốc đây!
Phùng Vĩnh Khang coi như đã phục Tần Phong. Ngày nào mình cũng phải ở phòng ký túc xá sáu người nghe tiếng ngáy, ngửi mùi chân, Tần Phong không mất gì mà được vào phòng hai người ở. Đãi ngộ này quả thực là không thể so được.
- Đúng rồi, lão Chu bắn đạn bia thật mà cậu không có hứng thú sao? Để tránh thù hận Tần Phong cố ý chuyển đề tài.
- Không hứng thú, cha tôi có bạn ở bộ đội, muốn bắn còn không dễ dàng sao?
Phùng Vĩnh Khang chẳng nề hà gì nói: - Học quân sự không có cách nào lấy đạn, sau này dẫn cậu vào bộ đội đánh có đủ các loại đạn, cứ bắn thoải mái. Bắn đến lúc chán thì thôi. Không nói chuyện này nữa, đơn thuốc của cậu đâu? Làm xong chuyện này tôi còn phải đi mời cô y tá kia đi ăn cơm nữa...
Quả nhiên Phùng Vĩnh Khang không phải hiền lành, không những có thểtrốn học quân sự mà còn tán được gái. Nếu bị Chu Khải nghe được nhất định anh ta sẽ tức điên lên mất. Theo anh ta nói thì cũng không phải hoàn toàn là trốn họcvì Tần Phong.
- Đúng rồi, nhân sâm phải là nhân sâm núi, nếu không sẽ không đạt được hiệu quả đâu.
Tần Phong kê đơn 48 loại thuốc xong liền đưa cho Phùng Vĩnh Khang nói: - Cậu mua dược liệu xong mang đến cho tôi xem trước. Tốt nhất là dùng loại rượu Đổng 54 độ. Tôi kê đơn hơi nhiều có thể ngâm 20kg, mua bình rượu to một chút nhé...
Bây giờ Tần Phong vẫn còn trẻ, ám thương trong cơ thể vẫn còn chưa rõ. Đến lúc hắn ngoài 40 tuổi sợ là tất cả sẽ bị phế, hắn kê đơn thuốc dùng trong nửa năm. Sau khi dùng nửa năm này thì những bệnh không tiện nói ra sẽ khỏi hết.
Cầm lấy đơn thuốc Phùng Vĩnh Khang nghiến răng nghiến lợi nói: - Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi tôi đi bốc thuốc cho cậu nha!
Tuy Phùng Vĩnh Khang không biết dược liệu này mất bao nhiêu tiền nhưng cha anh ta là một người mê rượu. Trong nhà có không ít rượu ngon. Rượu Đổng như lời của Tần Phong anh ta cũng biết.
Rượu Đổng không nổi tiếng lắm, nhiều người không biết nhưng nó đại diện cho loại rượu trắng dòng Đổng Hương. Với công nghệ độc đáo, phong cách điển hình, chất lượng tuyệt vời, danh tiếng vang xa, còn ở trong nước cũng là một loại rượu đứng đầu.
Công nghệ và cách pha chế rượu Đổng được quốc gia liệt vào hàng cơ mật của quốc gia. Do đó mà rượu Đổng được nổi tiếng, công nghệ sản xuất, pha chế độc đáo, phức tạp. Hơn nữa cách tinh chế cũng làm cho chất lượng của nó cao hơn rượu bình thường, đương nhiên giá cả của nó cũng cao hơn. Phùng Vĩnh Khang thầm tính một chút, chỉ riêng 20 kg rượu Đổng tửu 54 độ mà Tần Phong nói sợ là giá cũng phải lên đến 20-30 ngàn.
- À, anh bạn, sâm núi phải trên 50 năm tuổi, 50 ngàn là đủ rồi.
Nhìn thấy Phùng Vĩnh Khang ra khỏi phòng bệnh. Tiếng của Tần Phong truyền đến từ phía sau. Phùng Vĩnh Khang nghe thấy bước chân lảo đảo suýt nữa thì đập đầu vào cửa.
- Ông... ông đây 3 năm học đại học mới được 50 ngàn tiền sinh hoạt... Cậu cũng quá độc ác đấy.
Năm 1998, dãy nhà ở nhỏ ngoại ô Bắc Kinh một căn phòng mua cũng phải mấy trăm ngàn. Phùng Vĩnh Khang đang nhỏ máu trong lòng, vì trốn tránh việc học quân sự mà tự nhiên lại phải tiêu tốn nhiều tiền đến vậy. Anh ta đang có cảm giác mình sắp phát điên lên rồi.
- Chi hay không thì tùy cậu, tôi đâu có ép! Sắc mặt của Tần Phong lúc này làm cho Phùng Vĩnh Khang hận đến mức không thể chặt gãy hẳn cánh tay kia của hắn đi.