Bảo Giám

Chương 154: Phiền toái

Chương 154: Phiền toái
- Được, anh bạn coi như tôi phục anh rồi!
Phùng Vĩnh Khang giơ ngón tay cái về phía Tần Phong nói: - Tôi lớn thế này rồi nhưng người để tôi phục thực sự không nhiểu lắm, chỉ với điểm này thôi, Tôi can tâm tình nguyện chi tiền!
Nói xong, anh ta đẩy cửa ra ngoài, phục thì phục nhưng trong lòng anh ta thực sự không được như thế. Anh ta sợ nếu ở lại phòng bệnh thì sẽ cho Tần Phong một trận mất.
Như Tần Phong đã nói với Chu Khải. Nhìn Phùng Vĩnh Khang tính tình hay xúc động nhưng thực ra là người rất thông minh.
Anh ta vào Đại học Bắc Kinh, một là muốn học kiến tức về Giám định và Phục chế đồ cổ. Để sau này làm tốt việc kinh doanh, tiếp quản việc làm ăn của gia tộc. Hiệu đồ cổ Phùng thị ở Bắc Kinh đó cũng là nơi làm ăn rất phát đạt.
Thứ hai, người có thể vào được Đại học Bắc Kinh có thể nói đó là những người giỏi trên cả nước. Sau này chắc chắn sẽ trở thành những người tinh anh của xã hội, đối với bản thân cũng có sự trợ giúp về danh tiếng rất lớn.
Bình thường nhìn Phùng Vĩnh Khang có vẻ điên điên khùng khùng nhưng là người hành xử rất cẩn thận. Không chỉ với những bạn học trong lớp mà còn với cả sinh viên khoa Khảo cổ anh ta đối xử cũng rất tốt. Điều này đúng là anh ta mạnh hơn Tần Phong.
Lấy mấy chục ngàn cho bạn bè, người khác sẽ cho rằng là hoang phí nhưng đối với Phùng Vĩnh Khang mà nói vì anh ta không thiếu số tiền này hơn nữa Tần Phong cũng có nhiều tiềm năng đáng để anh ta làm như vậy.
Giống như Phùng Vĩnh Khang.thực ra Chu Khải cũng có suy nghĩ này. Bọn họ là bạn bè nói thì ngang hàng nhau nhưng biểu hiện của Tần Phong thì ưu tú hơn họ, điều này thôi cũng đủ rồi.
"Hai người bạn này đều là người thú vị."
Đợi cho Phùng Vĩnh Khang đi ra khỏi phòng bệnh Tần Phong xoa xoa cằm, tươi cười.
Tần Phong không thiếu tiền. Không những mỗi tháng có tiền nhập sổ, mà số đồ ngọc giả cổ kia cũng bán được hơn 400 ngàn.
Ngoài để 200 ngàn ở Tân Thiên thì số tiền còn lại Tần Phong đều cho vào thẻ ngân hàng. Dùng để mua thuốc và rượu hoàn toàn dư dả.
Sở dĩ kiếm được một khoản từ Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải là vì Tần Phong nhìn ra hai người họ đều tương đối có điều kiện, không phải là người thiếu tiền. Quan trọng hơn là, trong tiềm thức của Tần Phong người hào phóng với bạn bè mới đáng kết giao.
Giống như bản thân Tần Phong, nếu Lý Thiên Viễn và Tạ Hiên cần tiền hắn tuyệt đối sẽ không nói nhiều mà rút tiền cho họ mượn ngay. Xét thấy tính cách của bản thân như vậy cũng khiến cho hắn đặc biệt ghét những người tính toán chi ly về tài chính.
"Hai người ở nhà đều phải buôn bán đồ cổ, sau này tìm chút cổ vật sẽ bù lại cho họ."
Lợi dụng bạn bè chắc là Tần Phong không làm được. Trước mắt hắn chỉ muốn thử thách hai người bạn này mà thôi. Hắn cũng sẽ không để Phùng Vĩnh Khang và Chu Phải phải bỏ không số tiền kia. Dù sao hai người cũng vẫn còn là sinh viên.
Tần Phong cửa động cánh tay trái một chút, thấy còn hơi đau. Đương nhiên chỗ băng bó kia hoàn toàn là để làm cảnh, cánh tay trái tuy không thể vận động mạnh được nhưng làm một số hoạt động bình thường thì không hề trở ngại.
"Tên Chu Dật Thần chó má này."
Đối với Chu Dật Thần đừng hy vọng gì ở một người đã lưu lạc từ nhỏ như Tần Phong có lời nào hay ho gì dành cho anh ta. Tần Phong nheo mắt suy nghĩ xem phải làm thế nào để giáo huấn cho tên Chu Dật Thần này một trận.
- Tiểu Dật, hãy quên chuyện này đi, cậu cũng đừng đi tìm người sinh viên kia gây phiền toái nữa.
Xử lý xong chuyện "ngoài ý muốn" này, Hàn Minh đến khoa Triết Đại học Bắc Kinh tìm cậu em vợ.
Anh ta biết tính cách của Chu Dật Thần có thù ắt phải báo. Nếu không sẽ làm cho anh ta không hài lòng, chỉ sợ tiểu tử này sẽ lại đi tìm anh chàng tên là Tần Phong kia tiếp tục gây phiền toái.
Tính cách của Chu Dật Thần nếu đã dám làm dám chịu thì cũng không cần phải lo lắng. Nhưng điều quan trọng là sau khi gây chuyện, người chùi mông cho anh ta lại là mấy người anh rể. Có lúc Hàn Minh muốn ra khỏi Bắc Kinh vì sợ chính người em vợ này của mình.
- Anh rể, sẽ không đâu. Người rộng lượng như em sao lại tìm hắn gây phiền toái nữa chứ?
Chu Dật Thần tươi cười. Lúc chiều Tần Phong lăn lộn thê thảm như vậy khiến cho lòng oán hận của y đã vơi đi phân nửa rồi.
Điều duy nhất làm cho y khó chịu chính là không được kiêu ngạo một lần trước mặt Tần Phong. Quay về lớp y còn suy nghĩ có nên chờ ngày Tần Phong ra khỏi trường sẽ lại tìm người trừng trị cho hắn một trận nữa hay không?
Hàn Minh đến thực ra đã làm cho y hạ quyết tâm sẽ còn phải giáo huấn cho tiểu tử kia một bài học nữa, bởi vì hắn đã làm cho anh rể chạy đến "giáo huấn" mình. Chuyện này phải tính sổ với Tần Phong.
Nếu bị Tần Phong biết được suy nghĩ này của y thì chưa biết chừng hắn sẽ ngửa mặt lên trời mà thở dài: "Người không có suy nghĩ quả nhiên là không giống người thường."
- Tôi cảnh cáo cậu. Tần Phong đã xảy ra chuyện ở trường. Nếu lại xảy ra một lần nữa thì cậu cẩn thận đấy.
Chu Dật Thần đâu có rộng lượng như vậy? Lời này vừa mới nói ra đã bị Hàn Minh nhìn thấu. Đại học Bắc Kinh là nơi tàng long ngọa hổ. Anh ta thực sự sợ Chu Dật Thần sẽ lại gây ra tai họa.
- Biết rồi, anh rể, anh bận như vậy mau đi đi!
Y không kiên nhẫn được nữa liền phất tay. Cảm giác sung sướng lúc chiềuđã bị Hàn Minh làm mất một nửa. Điều này càng khiến y hận Tần Phong hơn.
- Không gặpchuyện trong khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh, nếu gặp chuyện ở bên ngoài chắc sẽ không sao chứ? Sau khi đuổi anh rể đi, Chu Dật Thần lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
Cuộc điện thoại này là gọi cho một đại ca trên phố Mỹ Thực. Đương nhiên, người có thể xưng là "Đại ca" trước mặt sinh viêncũng chính là một tên lưu manh sống tạm bợ.
Người này tên là Đại Hắc khoảng 30 tuổi. Từng bị bỏ tù 3 năm vì tội cố ý gây thương tích. Sau khi ra tù đã mở một quán trò chơi bên ngoài.
Ở Bắc Kinh, ngồi tù gọi là lên núi. Người lên núi trong mắt những người sống tạm bợ kia cũng đều là những "Nhân vật lớn".
Dựa vào "thanh danh" mà mình đã tích lũy được khi còn ngồi tù, tiếng tăm của Đại Hắc lừng lẫy ở bên trường đại học này. Trong tay có đến 7-8 đàn em trông coi bãi. Các khách sạn hàng tháng phải nộp cho y một khoản "phí bảo vệ".
Ngoài việc chèn ép các hộ buôn bán, đương nhiên Đại Hắc cũng rất chú ý đến các sinh viên.
Nhưng Đại Hắc khá thông minh. Y chưa bao giờ đi tìm sinh viên nghèo gây chuyện mà chỉ chọn những sinh viên ăn mặc sành điệu, có dùng di động để ra tay.
Đại Hắc thông minh ở chỗ, sinh viên đến Bắc Kinh học là dân tứ xứ. Cho dù có sinh viên trong nhà có tiền có thể lực nhưng Bắc Kinh cũng nằm ngoài tầm với của họ.
Đại Hắc dùng máy đánh bạc lắp lén trong quán thu hút được không ít sinh viên con nhà giàu. Y kiếm tiền hoàn toàn là dựa vào những sinh viên kia, mỗi tháng có thể kiếm được mấy chục ngàn tệ.
Nhưng có một lần Đại Hắc cũng đụng phải đá đó là gặp phải tên Chu Dật Thần không biết phân biệt phải trái.
Chu Dật Thần lên Đại học Bắc Kinh hoàn toàn là vì Mạnh Dao. Y học khoa Triết ở đây 2 năm ngay cả đến nhà Triết học Plato vĩ đại là người nước nào y cũng không biết.
Người như vậy làm gì có chỗ đứng trong lớp học? Vì thế mà các quán trò chơi ở cổng trường chính là nơi thường trú của y. Chu Dật Thần ngày nào cũng rảnh rỗi dường như đều ở trong đó.
Tục ngữ nói: Mười ván cược thì chín ván lừa. Máy móc giết người không thấy máu. Đại Hắc khá độc ác, tỉ lệ cá cược ở chỗ y thường khá thấp, phần trăm là 2%.
Tỷ lệ cược như vậy cũng tức là tiêu 100 tệ vào một máy. Máy chỉ biết nhả ra 2 tệ, 98 tệ còn lại đều bị Đại Hắc nuốt hết.
Năm ngoái Chu Dật Thần đã chơi trong cửa hàng của y suốt 1 tháng, tính toán cuối cùng cũng bị trộm mất 80 ngàn nhưng ghi nợ 220 ngàn, tổng cộng là 300 ngàn.
Năm 1998 tiền vẫn còn khá được giá. Chính là mua 1 cửa hành trên phố Mỹ Thực cũng chưa đến 300 ngàn. Nhưng số nợ tính đến cuối tháng lúc dó khiến cho Chu Dật Thần thấy choáng váng bởi vì y không đào đâu ra được 220 ngàn kia.
Mặc dù Chu gia ở Bắc Kinh có chút thế lực nhưng người trong nhà cũng phải làm ăn buôn bán. Còn Chu Dật Thần chỉ là một sinh viên cho dù y được cưng chiều nhưng cũng không thể không có việc gì mà tiêu tốn mất mấy trăm ngàn như thế được.
Quan trọng hơn là vị lão gia của Chu gia là Thiếu tướng khai quốc, ghét nhất là chuyện cờ bạc. Rơi vào đường cùng, Chu Dật Thần buộc phải nợ bạc chỉ có thể đi tìm đến chị gái vẫn luôn yêu thương mình.
Chu Dật Thần không có đầu óc không có nghĩa là chị, anh rể của y cũng không có đầu óc. Chuyện này vừa nghe đã thấy không đúng chắc chắn là có người lừa Chu Dật Thần.
Vì thế Hàn Minh đã đi tìm đến chiến hữu cũ ở Đồn Công an ở gần trường Đại học Bắc Kinh làm rõ ngọn nguồn chuyện này một lần.
Chuyện như vậy xảy ra rất nhiều ở địa phương, hơn nữa chiến hữu kia vừa nghe là hiểu ngay, lập tức không phái công an đi mà để cho Hàn Minh dẫn mấy người tham gia quân ngũ đến quán trò chơi đó, hơn nữa mấy người đó còn giáo huấn cho tên tiểu lưu manh kia một trận...
Sở dĩ dùng người trong quân ngũ là bởi vì người tham gia quân ngũ không thuộc quản lý của địa phương. Đánh người cũng đã đánh rồi. Thấy đã trêu chọc đến mấy anh lính không phân rõ phải trái, Đại Hắc cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Sau khi bồi thường lại 80 ngàn cho Chu Dật Thần còn mở tiệc rượu chuộc lỗi.
Nhưng cứ qua lại hai ba lần như vậy, Đại Hắc và Chu Dật Thần lại thành quen biết lẫn nhau.
Sau khi biết sau lưng Chu Dật Thần có quân đội. Đại Hắc cũng không dám làm gì. Sở dĩ Chu Dật Thần diễu võ dương oai được trong trường đại học nguyên nhân chính chính cũng là do y đã bảo Đại Hắc giúp dạy cho những nam sinh theo đuổi Mạnh Dao một bài học.
- Thiếu gia Chu, yên tâm đi đã có tên, lớp và số điện thoại của tiểu tử kia rồi. Tôi vào viện nhìn mặt một chút, sau này chỉ cần hắn dám ra khỏi cổng trường thì nhất định tôi sẽ đánh gãy chân hắn.
Về chuyện đòi lại công bằng cho Chu Dật Thần, Đại Hắc thường rất tận tâm.
Bởi vì sau chuyện lần trước, thông qua Chu Dật Thần y đã tạo được mối quan hệ với Đồn Công an. Mỗi năm chỉ nộp một số tiền thì cửa hàng của y sẽ không bị tìm gây phiền toái nữa.
- Ừ, lúc giáo huấn hắn nhất định phải gọi điện thoại cho tôi, tiếng kêu của tên tiểu tử kia chắc chắn là nghe rất vui tai.
Chu đại thiếu gia vẫn luôn có sở thích khác người, dường như đã tưởng tưởng ra bộ dạng lăn lộn của Tần Phong trên đất.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất