Chương 155: Kẻ đê tiện
Lãnh đạo trường học vẫn còn chưa quên mất Tần Phong. Lúc 5h chiều Phó hiệu trưởng Tôn đi cùng lãnh đạo bệnh viện vào thăm hỏi sức khỏe của Tần Phong.
"Mẹ kiếp, muốn đến cũng phải nói trước một tiếng chứ!"
Vốn sắc mặt của Tần Phong đang hồng hào, chỉ trong nháy mắt đám người Phó hiệu trưởng Tôn đẩy cửa vào, sắc mặt của hắn liền trắng bệch. Loại vận chuyển khí huyết một cách đột ngột này suýt nữa làm cho Tần Phong nôn ra máu.
- Tần Phong, tôi đại diện cho nhà trường đến thăm cậu.
Sau khi biết Tần Phong là trẻ mồ côi, Phó hiệu trưởng Tôn cũng không chú ý đến Tần Phong lắm. Nếu không phải công việc của ông ta là quản lý việc học quân sự chỉ e rằng ông ta sẽ không đi chuyến này.
- Cảm ơn sự quan tâm của lãnh đạo, tôi... Tôi không sao.
Tần Phong cười cố làm ra vẻ mạnh mẽ nhưng vẻ mặt thực sự khiến người ta nhìn thấy rất chua xót, nhìn toàn là vẻ oan uổng.
- Lần này là trường học không làm tốt công tác đảm bảo an toàn cho sinh viên, trách nhiệm là ở chúng tôi.
Phó hiệu trưởng Tôn quay đầu lại nhìn một chút nói: - Nhưng Tần Phong có thể học quân sự khi bị thương, bị thương nhẹ không rời chiến trường. Điều này rất đáng được tuyên dương, Chủ nhiệm Tiền, học bổng cho sinh viên ưu tú năm nay phải suy nghĩ về điều này rồi...
Thấy bộ dạng thê thảm của Tần Phong, Phó hiệu trưởng Tôn có hơi động lòng trắc ẩn. Dù sao cũng đều là tiền của sinh viên, học bổng cho ai cũng vậy thôi.
Chủ nhiệm Tiền đi theo Phó hiệu trưởng Tôn liền tỏ thái độ: - Hiệu trưởng Tôn, ông cứ yên tâm, sinh viên Tần Phong như vậy nhất định chúng tôi sẽ xếp vào đối tượng được học bổng trước tiên.
- Ừ, vậy là được rồi, chế độ học bổng chính là để khen ngợi sinh viên như Tần Phong.
Phó hiệu trưởng Tôn rất hài lòng về câu trả lời đầy thuyết phục vừa rồi của Chủ nhiệm Tiền, ông ta đi đến trước giường lấy một phong bì từ trong túi ra nói: - Tần Phong, đây là chút tiền an ủi, cậu cầm trước đi, có yêu cầu gì có thể nói với tôi....
Tuy trong hồ sơ Tần Phong không cha không mẹ nhưng gần đây trường nào cũng huấn luyện quân sự, phó Chủ nhiệm Tôn sợ Tần Phong mang chuyện bị thương của mình đi nói ra ngoài cho nên lập tức muốn an ủi Tần Phong.
- Cảm ơn sự quan tâm của Hiệu trưởng, tôi làm phiền cho nhà trường rồi...
Dường như sau khi biết người đứng trước mặt là Hiệu trưởng biểu hiện của Tần Phong rất kích động. Hắn cố gắng đứng dậy mấy lần, sau khi không làm cho đầu đổ mồ hôi được hắn lẩm bẩm nói: - Hiệu trưởng, tôi... tôi sợ nằm viện sẽ làm ảnh hưởng đến thành tích học tập. Không phải chỉ là gãy tay sao? Tôi không sao... Tôi muốn xuất viện.
- Đừng... đừng, Tần Phong tâm trạng của cậu tôi có thể hiểu được nhưng nhiệm vụ quan trọng của cậu bây giờ chính là dưỡng thương cho tốt, sau này mới học tập tốt để trở thành nhân tài hữu dụng của quốc gia.
Câu nói chân thành, tha thiết kia của Tần Phong làm cho những lãnh đạo ở có mặt trong này cảm động. Điều đầu tiên Tần Phong nghĩ là mình đã gây thêm phiền toái cho trường học, chứng tỏ đứa trẻ này chất phác thế nào, phẩm chất tốt đẹp biết bao.
Môi của Tần Phong run run lên, nói rất nhỏ nói: - Vậy... vậy môn học kia nếu như tôi học không đủ tiết... Tôi đau đầu quá, không biết có bị thương hay không?
Thực chất là Tần Phong đang nói đến điều kiện, vết thương của hắn là ở cánh tay, chứ có liên quan gì đến đầu óc? Đương nhiên, Tần Phong biết là những lãnh đạo này sẽ không so đo gì với hắn cho nên hắn mới nói như vậy.
- Chuyện này cậu không cần lo lắng, sẽ được lo liệu đặc biệt.
Phó hiệu trưởng Tôn quay đầu lại nhìn Chủ nhiệm Tiền nói: - Biểu hiện trong buổi học quân sự của Tần Phong là một sinh viên nhiệt tình, không sợ khó khăn gian khổ. Nếu vì thế mà làm chậm trễ việc học tập thì các cậu phải có cách xử lý cho thông suốt.
Chủ nhiệm Tiền vội vàng nói: - Đúng vậy, Hiệu trưởng Tôn yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý việc này.
- Ừ, như thế mới đúng chứ. Tần Phong cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt có khó khăn gì có thể trực tiếp tìm tôi.
Phó hiệu trưởng Tôn gật đầu hài lòng coi như lần an ủi này đã xong. Còn sóng gió này cũng đã được hóa giải. Sau khi nói mấy câu với Tần Phong, một hàng lãnh đạo liền dời khỏi phòng bệnh.
"Bà nó chứ, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi." Đợi cho tất cả mọi người rời khỏi đây sắc mặt của Tần Phong lại khôi phục lại bình thường, khá hài lòng.
Có câu nói kia của Phó hiệu trưởng Tôn và Chủ nhiệm Tiền tin chắc là trường học sẽ lới lỏng cho hắn rất nhiều. Đến lúc đó môn học nào không qua thỉ cứ để Chủ nhiệm Tiền và giảng viên làm việc với nhau là được rồi.
- Tần Phong, tiểu tử cậu quá gian xảo đấy.
Đám người Phó hiệu trưởng Tôn vừa bước ra khỏi phòng bệnh thì cánh cửa lại có người đẩy vào, Chu Khải mang theo hai bình giữ nhiệt đến, vẻ mặt hâm mộ nói: - Sớm biết thế nào thì tôi cũng bị thương, đây không phải là đảm bảo chắc chắn cho cậu tốt nghiệp đó sao?
Sự an ủi của lãnh đạo vừa rồi đã bị Chu Khải nấp ngoài cửa nghe hết. Anh ta hận là người nằm trên giường bệnh không phải là mình. Lần này Tần Phong bị thương quả thực là được lợi quá nhiều.
- Lão Chu, họa phúc khó lường!
Tần Phong nghe thấy vậy cười ha ha nói: - Nhưng tôi phải đổi lấy một cánh tay. Nếu cậu ghen tỵ thì quay về học bắn đạn thật đi để cho mình bị thương chắc chắn sẽ được đãi ngộ tốt hơn tôi nhiều...
- Ý tưởng của cậu là ý tưởng tồi, nếu tôi làm cho mình bị thương chưa biết chừng sẽ bị đuổi học ngay lập tức ấy chứ.
Chu Khải khinh thường để hai cái bình lên tủ trên đầu giường nói: - Một bình bên trong là canh, một bình bên trong là thịt gà. Trong bình thịt gà còn có hai chiếc bánh bao. Tay cậu khỏi rồi không cần tôi chứ chứ?
- Không cần, không cần, đâu thể làm phiền cậu được.
Tần Phong mặt mày hớn hở mở bình chứa canh ra, cũng không khách sáo với Chu Khải, thử độ ấm sau đó uống ừng ực một hơi cạn sạch canh gà.
- Này, mùi vị rất ngon, dùng sâm già, thiên ma bên trong cũng là hoang dã, ngon lắm, đúng là rất ngon!
Sau khi uống xong, Tần Phong híp mắt lên, chép miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm, Chu Khải nhìn mà suýt nữa thì đá cho hắn một cái ngã từ trên giường xuống đất.
- Còn có thể không ngon sao? Một con gà mái gẹ hơn 20 tệ. Những dược liệu đó của cậu tốn của tôi mất hơn 800...
Chu Khải nói với vẻ mặt bi phẫn: - Coi như tôi đã nhìn ra. Trong những tân sinh viên lần này có Tần Phong cậu là lòng dạ hiểm độc nhất, đây đúng là giết người mà không cần dao.
- Ôi, anh bạn, anh nói hơi quá rồi...
Tần Phong lạnh lùng nói: - Quan hệ của chúng ta thế nào? Bạn học thân như anh em mà? Tiền vật ngoài thân này có tính là gì? cậu chưa từng nghe đến cách nói nhân sinh cửu thiết sao?
- Nhân sinh cửu thiết? Nhân sinh cửu thiết là gì? Chu Khải nghe thấy vậy liền sửng sốt một chút bị hấp dẫn bởi đề tài của Tần Phong.
- Nhân sinh cửu thiết chính là cùng giường, thứ 2 cùng học, thứ 3 là cùng quê, thứ 4 là cùng đỡ đạn, thứ 5 là cùng về quê, thứ 6 là cùng nhau mưu sinh, thứ 7 là cùng gánh chịu thiên tai, thứ 8 là cùng ở bẩn, thứ 9 là cùng nhau tán gái.
Tần Phong nói về cửu thiết như đọc vè vậy, sau đó hắn cười nói: - Chúng ta là bạn học, quan hệ này rất thân thiết, chi li chuyện tiền nong sẽ làm tổn hại tình cảm, sau này đừng nói lại nữa.
- Mẹ kiếp, cậu... cậu đúng là đồ đê tiện.
Chu Khải bị Tần Phong làm cho sửng sốt một lúc lâu. Anh ta ngay cả Phùng Vĩnh Khang cũng không đấu võ mồm nổi thì sao đấu lại được với một Tần Phong đã được hun đúc trong tù 4 năm.
- Quá khen, quá khen. Cậu đề cao tôi quá rồi...
Lúc này Tần Phong mở chiếc bình giữ nhiệt thứ 2 ra. Đưa miếng thịt gà đã được hầm nhừ vào miệng, nhồm nhoàm nói: - Năm đó Liêm Pha mắng Lận Tương Như là đê tiện. Tôi sao so với ông ta được ?
Tần Phong dẫn điển tích trong "Sử ký: Liêm Pha Lận Tương Như liệt truyện". Liêm Pha nói: Tôi có đại công phá thành, giết giặc. Còn Lân Tương Như thì dùng võ mồm mà ngồi vào vị trí của tôi. Hơn nữa, Tương Như là tiện nhân, tôi thấy xấu hổ, không muốn làm thuộc hạ của y.
- Được, coi như tôi phục cậu rồi!
Chu Khải bất đắc dĩ nhìn Tần Phong ăn ngấu nghiến trong lòng có cảm giác khó nói. Rõ ràng là người khác bị ốm thì ăn không ngon, nhưng anh bạn này cánh tay bị gãy mà như bị bỏ đói đã mười mấy ngày, không khác gì quỷ chết đói đầu thai vậy.
Bình đựng canh gà nặng khoảng 1kg, cộng thêm thịt gà hơn nửa cân và hai cái bánh bao. Chưa đến 10 phút đã bị Tần Phong ăn hết sạch không còn gì. Nhìn vẻ liếm môi của hắn hình như ăn vẫn chưa no.
- Anh bạn bị đánh thảm như vậy mà vẫn có thể ăn nhiều thế? Tần Phong nghe thấy vậy liền trở mình, tìm một cái xương gà nho nhỏ xỉa răng, nhìn Chu Khải dở khóc dở cười.
- Đúng rồi, lúc cậu cược với tôi sao lại nhìn ra Phùng Vĩnh Khang không phải là đi tán gái?
Chu Khải vẫn luôn thắc mắc chuyện này trong lòng. Lúc đó Tần Phong nằm trên giường bệnh, chẳng làm gì sao lại có thể biết được suy nghĩ của Phùng Vĩnh Khang chứ?
- Chuyện này đơn giản thế còn gì?
Tần Phong bĩu môi nói:
- Cậu thấy Phùng Vĩnh Khang đấy, tuy giở hết bài này đến bài khác nịnh cô bé kia nhưng ánh mắt luôn để ý vào gương mặt của người ta. Anh bạn này không phải loại người cứ thấy con gái là không đi nổi.
- Sao tôi lại không nhìn ra nhỉ? Chu Khải hơi buồn bực. Ở trước mặt Tần Phong, anh ta không có cảm giác mình là cậu ấm cô chiêu, ngược lại lúc nào cũng bị Tần Phong áp chế.
- Khà khà, vẫn là Tần Phong hiểu bạn bè. Chu Khải còn chưa dứt lời thì có người đẩy cánh cửa phòng bệnh đi vào.
Phía sau Chu Khải còn có Tân Nam, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Tần Phong anh ta liền vội vàng bước đến giường hỏi: - Tần Phong, sao lại thế này? Sao lại bị thương nặng thế?
- Anh Nam, không sao đâu... Tần Phong cười nói: - Lúc uấn luyện không cẩn thân bị thương một chút, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi thôi.
- Có thể bị sao chứ, cậu ta lời quá ấy chứ.
Gương mặt của Phùng Vĩnh Khang vẫn khó coi, bỏ cái túi ở trong tay để lên giường nói: - Tần Phong, bình rượu để ở ký túc xá của cậu. Đây là thuốc Đông y cậu xem dùng được không? Mẹ kiếp, tôi tốn mất 30 ngàn đấy.
Phùng Vĩnh Khang làm việc cũng rất nhanh nhẹn. Sau khi mua rượu và thuốc Đông y xong liền gọi điện cho Tân Nam. Vì thế mà Tân Nam mới biết Tần Phong bị thương, vội vàng chạy đến đây.
- Cậu tốn hơn 30 ngàn? Khụ khụ, tôi cảm thấy thoải mái hơn rồi.
Sau khi nghe Phùng Vĩnh Khang nói, Chu Khải vui sướng thấy kẻ khác gặp họa nói: - So với cậu, tôi còn hạnh phúc chán. Đúng rồi, Tần Phong tiểu tử này đúng là đồ đê tiện, còn lừa cả lãnh đạo trường học đấy!
Hai người này gặp nhau mới biết cả hai đều bị Tần Phong lừa tiền, Phùng Vĩnh Khang đoạt lấy phong thư trong tay Tần Phong, mở ra thấy bên trong có 2 ngàn tệ.
- Tần Phong à, cậu cũng hiền lành quá. Chuyện này cứ cho qua thế sao?
Sau khi nghe xong việc lãnh đạo trường đến an ủi, Tân Nam không vui, nói: - Chuyện như vậy sao có thể chỉ cho chút điểm học phần là bỏ qua cho được? Ít nhất phải đảm bảo suất học nghiên cứu sinh mới được
- Độc ác thật, đúng là người cùng một phòng!
Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải đồng thời giơ ngón tay cái lên, ánh mắt nhìn về phía Tân Nam hiện lại rõ ràng hai chữ "đê tiện".