Chương 156: Con gái
Tần Phong bị thương trong lúc học quân sự, tin này đã truyền đi khắp Đại học Bắc Kinh. Mà sau khi tiếp tục triển khai công tác huấn luyện quân sự, những động tác có nguy cơ gây thương tích cũng đã bị cấm.
Vốn học quân sự cũng đã được 1 tuần, thời gian còn lại trôi đi rất nhanh. Tần Phong nằm viện đến ngày thứ 7 thì cuối cùng việc học quân sự ở trường cũng chấm dứt. Nhà trường long trọng tổ chức bữa tiệc buổi tối để chào đón tân sinh viên.
Tiếc là ở bệnh viện có người phục vụ, được ăn, được uống, Tần Phong cũng không muốn trở về trường nhanh như vậy, cho nên hắn cũng không tham gia bữa tiệc chào đón tân sinh viên này.
Cho nên những tin như khoa nào có gái xinh và những tin linh tinh khác Tần Phong đều nghe được từ miệng của Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải.
Phải nói Phùng Vĩnh Khang đúng là một tay đầy thủ đoạn. Chỉ dựa vào cái miệng ba hoa và túi tiền nhiều hơn những sinh viên khác của anh ta trong tuần này tình cảm của anh ta với cô y tá kia đã có sự tiến triển đột phá.
Buổi tối lúc Tần Phong tự đi WC, qua cửa sổ phòng trực ban không có rèm che của y tá, hắn đã phát hiện Phùng Vĩnh Khang đang chơi trò lưu manh ở trong đó. Bị Tần Phong ho dọa một tiếng hai người họ suýt nữa thì bay hết cả hồn vía....
Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ dừng lại ở ôm hôn. Nếu như Phùng Vĩnh Khang dám mang về cho cha mình một đứa cháu nội thì chỉ sợ cái mạng của anh ta cũng chẳng còn.
Về phần các lãnh đạo ở trường, sau khi xuất hiện vào buổi tối đầu tiên thì cũng không đến nữa. Những chi phí nằm viện của Tần Phong đều do nhà trường chi trả, Tần Phong ở đây cũng rất yên tâm.
- Tần Phong, cậu ngủ cả ngày, lão Phùng bận đi tán gái, chỉ mỗi tôi là khổ thôi.
Chu Khải dám cược dám nhận thua, hàng ngày phải mang canh gà đến cho Tần Phong. Tính ra trong tuần này anh ta phải tốn mất 5-6 ngàn, nhưng nếu bệnh của Tần Phong mà chưa khỏi thì tiền thua cược này vẫn phải tiếp tục chi.
- Thế nào? Hâm mộ sao?
Tần Phong cầm trái táo đã gọt trên đầu giường đưa cho Chu Khải nói:
- Lão Chu, nếu hâm mộ thì cậu cũng đi tìm một người đi. Bảo tiểu tử Phùng Vĩnh Khang kia giới thiệu cho. Nếu dám nói một câu không thì chúng ta sẽ đánh cho cậu ta một trận...
Về hành vi lưu manh của Phùng Vĩnh Khang, nói thực là từ trong đáy lòng Tần Phong cũng rất là hâm mộ. Tục ngữ nói "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu". Tầm tuổi của Tần Phong cũng yêu đương được rồi.
Chỉ là trong Ngoại bát môn có dạy hái hoa, nhưng đều là cưỡng ép, hơn nữa còn là tà thuật lấy âm bổ dương, không dạy kỹ thuật yêu đương, Tần Phong cũng chẳng làm được gì.
- Vớ vẩn, còn nói tôi? Tiểu tử cậu cả ngày ở trong phòng bệnh tiếp xúc với y tá, có thấy cậu kiếm được cô nào đâu?
Sống chung với nhau mấy ngày, Chu Khải cũng coi như đã hiểu về Tần Phong. Mặc dù biết hắn có chỉ số thông minh cao, đầy mưu kế nhưng đối với con gái thì chưa có kinh nghiệm làm quen. Chỉ toàn là mạnh mồm.
- Còn nói nữa, nhìn cô bé Tống Dĩnh kia cũng được lắm, nên nói thế nào nhỉ? Vẻ mặt của Chu Khải ghen tỵ nói: - Đúng rồi, đây gọi là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, lão Phùng chính là bãi phân trâu.
Tống Dĩnh mà Chu Khải nói đến là người tỉnh Thiểm Tây, chính là cô y tá mà Phùng Vĩnh Khang kia theo đuổi.
Tống Dĩnh là sinh viên năm thứ 2 khoa Y của Đại học Bắc Kinh. Không phải học chuyên về y tá mà là khoa Y học Lâm sàng. Sau khi tốt nghiệp sẽ làm bác sĩ.
Chỉ là điều kiện của gia đình Tống Dĩnh không được khá lắm. Cha mẹ cô đều là nông dân, cho nên nghỉ hè cô cũng không về nhà mà nhân lúc được nghỉ vào bệnh viện thực tập.
Loại thực tập này có tính chất là công việc bán thời gian. Làm trong hai tháng có bản là có thể kiếm được học phí cho 1 năm học. Bình thường đi làm thêm cô cũng không cần đến tiền trợ cấp của gia đình.
Nhưng bây giờ khoa Y cũng đã khai giảng rồi. Tống Dĩnh chỉ có thể đến đây vào mấy tiếng buổi tối, ban ngày phải đi học cho nên dường như tối nào Phùng Vĩnh Khang cũng cắm rễ ở nơi này.
- Ôi, lão Chu, cậu đến rồi!
Lúc đang nói chuyện thì Phùng Vĩnh Khang đẩy cửa đi vào, tự tiện chạy đến lấy bình giữ nhiệt trên tủ đầu giường của Tần Phong, cầm lên vừa nhìn, anh ta buồn chán nói: - Tần Phong cậu không để lại cho bạn bè chút gì cả, tôi vẫn chưa ăn cơm tối.
Từ sau lần giành uống hai ngụm canh gà của Tần Phong, Phùng Vĩnh Khang nhớ mãi không quên, có mấy lần đến ăn cơm rình, nhưng Tần Phong không cho anh ta cơ hội này.
Tần Phong cười mắng: - Cậu cút đi, trên miệng cậu còn dính hạt cơm kia kìa, còn nói là chưa ăn cơm gì chứ?
- Không thể nào, lúc tối tôi và Tiểu Dĩnh đi ăn KFC mà...
Phùng Vĩnh Khang thuận miệng đáp, giơ tay lau miệng cả giận nói: - Tiểu tử Tần Phong cậu lại lừa tôi, ngày nào tôi cũng phải đi tán gái, còn phải chăm sóc cho cậu, tôi sống dễ lắm sao...
- Người đê tiện thích già mồm cãi láo! Chu Khải ở bên tức giận mắng. Nói câu này với anh ta và Tần Phong còn không phải đang khoe khoang sao?
- Khà khà, lão Chu cậu cũng ghen à?
Phùng Vĩnh Khang hạ giọng nói: - Tôi nói cho cậu biết, trong phòng ký túc xá của Tiểu Dĩnh còn có hai đại mỹ nhân, chắc chắn là hoa hậu cấp trường đấy...
Chu Khải bĩu môi khinh thường nói: - Hoa hậu cấp trường? Thật hay giả đây? Trình độ thường thức của cậu chỉ sợ là lợn sề trong mắt cậu cũng là mỹ nữ ấy chứ?
- Cậu dám nói Tống Dĩnh không xinh hả? Phùng Vĩnh Khang trừng mắt lên.
- Thực ra Tống Dĩnh cũng được, tiểu tử cậu coi như là chó ngáp phải ruồi rồi.
Thực ra Chu Khải không nói dối. Mặc dù Tống Dĩnh là người vùng Tây Bắc nhưng làn da trắng nõn, gương mặt cũng rất đoan chính, có sự khéo léo của con gái Giang Nam. Đúng là một cô gái xinh đẹp.
- Hai cô gái ở cùng ký túc còn xinh đẹp hơn Tống Dĩnh.
Phùng Vĩnh Khang vỗ đùi nói: - Nếu không phải đã theo đuổi Tổng Dĩnh rồi thì chắc chắn sẽ không buông tha hai cô gái kia. Này hai cậu, có vừa vặn 2 cô, các cậu mỗi người một cô...
Mấy ngày nay toàn là Phùng Vĩnh Khang đưa Tống Dĩnh về ký túc xá trường. Hôm qua lúc đứng dưới lầu nhìn thấy mấy người bạn học của Tống Dĩnh lúc đó Phùng Vĩnh Khang đã nổi lòng tham.
Nhưng tiểu tử này cũng còn biết thức thời không lộ vẻ háo sắc trước mặt Tống Dĩnh, hiện giờ lại ba hoa trước mặt Tần Phong và Chu Khải.
- Tôi nói này lão Phùng, lời cậu nói tin được mấy phần?
Chu Khải nhìn về phía Phùng Khang bán tín bán nghi. Vốn dĩ sinh viên năm thứ nhất chưa nên yêu đương nhưng nhìn cái vẻ hạnh phúc kia của Phùng Vĩnh Khang cũng làm cho người ta ngứa ngáy trong lòng.
- Cái gì mà tin được mấy phần chứ? Tôi có nói dối bao giờ không?
Phùng Vĩnh Khang cảm thấy nhân cách của mình bị coi thường liền vỗ vỗ ngực nói: - Nhìn xem, chờ sau 2 tháng nữa các bạn sẽ tổ chức buổi giao lưu nấu cơm dã ngoại, sinh viên của khoa chúng ta và các cô gái ở ký thúc xá như Tống Dĩnh sẽ có cơ hội để giao lưu...
- Còn tận 2 tháng nữa cơ à? Chu Khải tỏ ra thất vọng. Vậy chẳng phải là sẽ phải nhìn Phùng Vĩnh Khang khoe khoang hai tháng nữa sao?
- Phí lời, bây giờ các cậu đều là tân sinh viên, muốn tán đàn chị à, trình độ của cậu bằng tôi sao?
Phùng Vĩnh Khang làm ra vẻ háo sắc nói: - Hai tháng để cho cậu hiểu rõ thế nào là đại học, lúc nói chuyện với đàn chị đỡ trẻ con đi. Các cô gái bây giờ đều thích những người đàn ông chín chắn!
- Được rồi, lão Chu đừng nghe anh ta khoác lác...
Nghe hai người nói chuyện hồi lâu, Tần Phong bỗng nhớ lại chuyện năm đó ở Thành Giải trí, đám gái tiếp khách cứ đeo lấy hắn, trong lòng không khỏi buồn cười. Con gái thì thích đàn ông chín chắn, còn đàn bà thì thích loại tân binh như hắn phải không?
- Ôi, Tần Phong cậu cũng không tin à?
Thấy hai người đều không tin mình. Phùng Vĩnh Khang có hơi nóng nảy nói: - Tôi nói cho các cậu biết. Hai cô gái kia chắc chắn là hoa hậu của trường nhưng tôi nhìn hai người đó chắc là gia cảnh rất khá. Có theo đuổi được hay không bạn cũng không dám chắc đâu.
Phùng Vĩnh Khang từ nhỏ đã xem cha kinh doanh đồ cổ, con mắt chắc chắc là nhanh nhạy hơn người thường.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tống Dĩnh và hai người bạn học kia. Phùng Vĩnh Khang đã cảm nhân tuy hai cô gái kia rất lịch sự, khách sáo, nhưng ngôn ngữ lại khiến cho người ta có cảm giác xa cách, chắc chắn không phải là xuất thân con nhà nghèo.
- Được, tin cậu rồi còn chưa được sao?
Tần Phong tiện tay mở TV lên nói: - Ôi, đừng trách tôi chưa nói với cậu đã sắp 8h rồi đấy. Cậu phải đưa em Tống về ký túc ngay. Còn không mau đi đi?
- Ai u, thật là, sắp 8h rồi, hai anh bạn cứ nói chuyện đi nhé, tôi đưa Tống Dĩnh về đây. Phùng Vĩnh Khang vừa nhìn đồng hồ, liền nhảy dựng lên xoay người ra ngoài.
Vì Tống Dĩnh vẫn là sinh viên năm thứ 2 còn Phùng Vĩnh Khang lại là tân sinh viên cho nên hai người yêu đương cũng hơi lén lút. Hôm đó tình tứ trong phòng y tá trực ban là vì chỉ có một mình Tống Dĩnh trực.
Bình thường Phùng Vĩnh Khang đưa đón Tống Dĩnh đều đợi ở bồn hoa cách cổng bệnh viện hơn 100m. Sau đó hai người mới lên xe đi về trường học. Thực ra ở trong trường thì không có gì, hàng chục ngàn sinh viên, ai biết là ai chứ?
- Ai u, Tiểu Dĩnh anh phải nói chuyện với bọn Tần Phong, em đợi có lâu không?
Lúc vội vã tới chỗ bồn hoa Tống Dĩnh đã chờ ở đó, Phùng Vĩnh Khang vội vàng giải thích.
- Chưa, em cũng mới đến. Tống Dĩnh bên ngoài là cô gái dịu dàng. Với người như vậy, mặt dày là cách tán gái hiệu quả nhất, nên coi như đã bị Phùng Vĩnh Khang tán đổ.
- Đúng rồi, Tiểu Dĩnh, người bạn học kia của anh xảy ra chuyện gì vậy? Cánh tay đó hẳn đã đỡ rồi phải không?
Trên người Tần Phong phảng phất có một ma lực hấp dẫn người khác. Tuy mắng hắn là đệ tiện nhưng ngày nào Phùng Vĩnh Khang cũng đến thăm hắn, thực ra là sớm mong hắn khỏe lại để trở lại trường học.
- Cánh tay của Tần Phong phục hồi rất tốt, không có vấn đề gì lớn.
Tống Dĩnh vừa ngồi lên xe vừa nói: - Nhưng nhịp tim của anh ấy đập hơi nhanh, Chủ nhiệm đề nghị anh ta ở đây nửa tháng để xem xét tình hình nếu như không có vấn đề gì thì sẽ ra viện...
- Tiểu tử kia ăn ngủ như heo sao lại có vấn đề được chứ?
Vừa nghĩ đến lúc Tần Phong uống canh gà không chừa một giọt nào, Phùng Vĩnh Khang tức đến nghiến răng nghiến lợi. Hơn nữa, anh ta còn biết ngày nào Tần Phong cũng tự ra cổng bệnh viện mua mấy cân hoa quả, đúng là một tên háu ăn.
- Đừng nói bạn mình như vậy, được rồi, đến rồi, anh mau quay về đi! Tống Dĩnh trừng mắt nhìn Phùng Vĩnh Khang một cái, cũng sắp đến cửa ký túc xá rồi.
- Tiểu Dĩnh, anh muốn nhìn em đi vào... Phìng Vĩnh Khang làm ra vẻ thâm tình. Nếu như bị bọn Tần Phong nhìn thấy thì chắc chắn là họ sẽ buồn nôn.
Nhưng nam nữ yêu nhau chính là như vậy, Tống Dĩnh sau khi đỏ mặt, xuống xe cô liền bước nhanh về ký túc xá.
- Tống Dĩnh, rõ ràng là đang yêu, còn không thành thật nhận sao?
Tống Dĩnh vừa mới đẩy cửa tầng 3 ký túc xá thì ở gần cửa sổ vang lên tiếng nói, khiến cô sợ đến suýt nữa quay đầu chạy trốn.
Sau khi nhìn rõ cô gái kia, giọng cũng gắt hơn: - Hết cả hồn, Mạnh Dao, cậu học thói xấu này từ bao giờ thế!