Bảo Giám

Chương 157: Vấn an

Chương 157: Vấn an
Cô gái vừa nói chuyện có dáng người cao, chừng 1m70, lúc này trong ký túc xá ăn mặc khá mỏng manh, bộ đồ bó chặt khoe ra dáng người tuyệt đẹp.
Nếu Tần Phong nhìn thấy tướng mạo của cô gái này, tự nhiên sẽ biết cô này tên là Mạnh Dao, người gặp hôm đi báo danh, tuy nhiên cách ăn mặc của cô ngày hôm nay có khác với hôm đó, đủ để khiến rất nhiều nam sinh phải chảy máu mũi.
- Mình thấy cậu học nhiều quá ngộ chữ rồi đấy.
Mạnh Dao khẽ cười nói
- Hôm qua bị bắt gặp đi về cùng với nam sinh kia, bây giờ còn không chịu thừa nhận, hôm nay lại để mình bắt gặp nữa rồi, cậu giải thích thế nào đây?
Mạnh Dao cũng là sinh viên của đại học y khoa Bắc Kinh, ở trong phòng ký túc xá 4 người, ngoài Tống Dĩnh ra còn có Hoa Hiểu Đồng và một nữ sinh khác. Hôm qua Mạnh Dao và Hoa Hiểu Đồng từ bên ngoài trở về, đúng lúc bắt gặp hai người đang cáo biệt nhau dưới lầu.
- Làm gì có, cậu ấy là Tần Phong, sợ mình về một mình nguy hiểu cho nên mới đưa mình về.
Gia cảnh của Tống Dĩnh không được tốt cho lắm, ở bệnh viện làm công việc của thực tập sinh, vẫn là do Mạnh Dao nhờ mối quan hệ của mình để tìm giúp, cho nên Tống Dĩnh không muốn người khác biết mình yêu đương này nọ để tránh lời ra tiếng vào.
- Tần Phong, Tần Phong nào? Chuyện này thì có liên quan gì đến Tần Phong?
Nghe thấy tên Tần Phong, trong lòng Mạnh Dao khẽ run lên, cô nhớ rõ khi cô đi làm tình nguyện ở nhà ga trước lễ khai giảng, chính một người tên Tần Phong đã giúp cô giải vây.
- Chuyện này cậu không biết à? Trong trường đã đồn ầm ĩ rồi kìa.
Tống Dĩnh nghe vậy liền sửng sốt, tiện đà phản ứng lại, nói.
- À, mình quên mất, cậu và Hiểu Đồng đi sông Bắc Đới, hôm qua mới về.
Sau khi xảy ra chuyện ở nhà ga, Mạnh Dao không muốn tố khổ ở trong nhà, mấy ngày nay đều âm thầm chịu buồn bực, đúng lúc cha của Hoa Hiểu Đồng đi an dưỡng ở sông Bắc Đới, liền kéo Mạnh Dao đi cùng để giải sầu.
Đối với những người có điều kiện giống như các cô, năm học mới đi muộn vài ngày cũng chẳng sao, chỉ cần nói vài tiếng với lãnh đạo nhà trường là xong hết.
Cho nên hai người mới thỏa sức đi chơi, đến hôm qua mới trở về thủ đô, tối mới về đến trường học, đúng lúc gặp Phùng Vĩnh Khang đưa Tống Dĩnh về ký túc, còn về trong mấy ngày nay ở trường có chuyện gì xảy ra hay không thì các cô cũng không biết.
- Cậu nói chuyện của cậu Tần Phong kia trước đã.
Mạnh Dao tuy rằng cảm thây hiếu kỳ đối với chuyện tình nổi tiếng cả trường, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Nếu cậu không giải thích cho rõ thì chút nữa mình sẽ bảo Hiểu Đồng đến thẩm vấn cậu, cậu ấy không dễ tính như mình đâu đấy.
Tính cách của Mạnh Dao khác hẳn với Tống Dĩnh. Bề ngoài tuy tỏ ra dịu dàng nhưng lại thuộc tuýp người ngoài mềm trong cứng.
Mạnh Dao đã sớm quyết định rồi, nếu vài năm nữa gia đình ép gả cô cho Chu Dật Thần thì trong ngày kết hôn cô sẽ trốn nhà ra đi, khiến cho hai nhà Mạnh, Chu bị mất mặt.
- Tần Phong là học sinh mới của năm nay…
- Quả nhiên là cậu ta, đã xảy ra chuyện gì thế?
Những lời này của Tống Dĩnh vừa mới ra khỏi miệng, trong lòng Mạnh Dao đã giật lên thon thót, lúc ở nhà ga, chính người tên Tần Phong kia đã giải vây giúp cô, đối với cái tên này, cô nhớ rất rõ.
- Trong buổi huấn luyện quân sự cuối tuần trước, Tần Phong và huấn luyện viên thực hành đối luyện, bị huấn luyện viên đánh trật khớp vai, chuyện này ở trong trường xem như là một sự cố, cho nên cậu ấy mới được sắp xếp vào phòng bệnh cao cấp, đúng chỗ mình trông nom.
- Đối luyện thực chiến làm trật khớp vai?
Mạnh Dao nghe vậy sửng sốt một hồi, tuy nhiên cũng cảm thấy yên tâm, trật bả vai cũng không phải bệnh gì quá nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn.
- Này, cậu vẫn còn chưa khai chuyện của nam sinh kia đâu đấy.
Chuyện bị trật khớp gãy xương là bình thường, đi chơi bóng rổ còn có thể bị gãy xương cơ mà. Cho nên Mạnh Dao chuyển sang đề tài khác.
- Cái gì mà khai với không khai, nói khó nghe quá.
Tống Dĩnh do dự một chút, nói tiếp:
- Người đưa mình về hôm đó tên là Phùng Vĩnh Khang, là người thủ đô, rất chững chạc và đứng đắn, là bạn học của Tần Phong, hai…hai chúng mình không có chuyện gì cả.
- Có cũng không sợ mà.
Mạnh Dao cười nói:
- Không ngờ Tống Dĩnh nhà chúng ta chọn trăm chọn ngàn, cuối cùng lại chọn một “phi công” nhỏ tuổi hơn mình, bao nhiêu anh chàng đẹp trai theo đuổi thì không thèm, thật là đáng tiếc…
Phải nói rằng trong phòng ký túc xá của Mạnh Dao, đều là hoa khôi của y khoa, thậm chí là của cả đại học Bắc Kinh, bốn cô gái đều rất xinh đẹp, trong đó Mạnh Dao là xinh đẹp nhất.
Tuy nhiên Mạnh Dao bị tên Chu Dật Thần quấn lấy cả ngày như ruồi bọ, không ai dám thổ lộ với cô, nhưng với ba cô còn lại thì khác, gần như ngày nào cũng nhận được hoa và thư tình.
- Sao lại nhỏ hơn mình được?
Nghe thấy Mạnh Dao nói vậy, Tống Dĩnh liền có chút nóng nảy, vội đính chính nói:
- Phùng Vĩnh Khang đi học muộn, còn lớn hơn mình một tuổi đấy.
- Còn nói là không yêu đương, có trời mới tin được.
Mạnh Dao nói đùa Tống Dĩnh:
- Chúng ta đã nói trước rồi, bốn tỷ muội chúng ta không được yêu đương gì cả…
- Mình…mình đây không được tính là yêu đương, chỉ là bạn bình thường thôi.
Tống Dĩnh biết nói sai rồi liền chuyển chủ đề sang chuyện khác:
- Còn nói mình nữa, cậu không phải được Chu công tử truy kích càng dữ hơn sao?
Nhắc tới Chu Dật Thần, Tống Dĩnh liền lầm bầm:
- Đúng rồi, mấy hôm trước anh ta còn gọi điện đến bệnh viện, hỏi tình hình của Tần Phong thế nào, lạ thật, anh ta cũng biết Tần Phong sao?
- Cái gì? Chu Dật Thần gọi điện hỏi thăm tình hình của Tần Phong?
Đang nói chuyện bình thường, bỗng nhiên Mạnh Dao kéo dài giọng hỏi.
- Đúng vậy…
Tống Dĩnh gật đầu, nói:
- Cho nên mình mới tưởng cậu biết chuyện này, mình cứ nghĩ là Tần Phong và Chu công tử là bạn bè cơ.
Chuyện Chu Dật Thần theo đuổi Mạnh Dao gần như cả trường đều biết, đương nhiên là chị em cùng phòng ký túc xá, Tống Dĩnh biết được nhiều hơn một chút, cô biết Mạnh Dao không tích người đó, chỉ là hai nhà có hôn ước từ trước mà thôi.
- Cái này mình không biết, đừng có nhắc tay họ Chu đó trước mặt mình…
Mạnh Dao bỗng nhiên trong lòng cảm thấy phiền não, nói:
- Tiểu Dĩnh, mình có chút không thoải mái, đi ngủ trước đây, cậu yên tâm, chuyện của cậu và nam sinh kia mình sẽ không nói cho bọn họ biết đâu.
- Cậu không sao chứ?
Nhìn thấy Mạnh Dao đột nhiên thay đổi sắc mặt, Tống Dĩnh lo lắng đưa tay lên trán bạn sờ một chút, nói:
- Không nóng mà? Mấy ngày nay cậu mệt rồi, đi ngủ sớm một chút đi.
- Ừm, cậu cũng ngủ sớm đi.
Mạnh Dao đáp lại một tiếng, nằm vật xuống giường, nhưng lại không tài nào ngủ được.
Đối với bản tính của Chu Dật Thần, Mạnh Dao là người hiểu quá rõ, cô chẳng thể tin nổi chuyện Tần Phong là bạn của Chu Dật Thần, như vậy chỉ có một khả năng, đó là Chu Dật Thần đã điều tra ra người va chạm mình hôm đó chính là Tần Phong.
Từ đó chuyện cũng không thông thuận, sau khi điều tra ra Tần Phong, Chu Dật Thần đã giật dây để huấn luyện viên kia đánh Tần Phong bị trật khớp…loại tiểu nhân đó tuyệt đối có thể làm ra những chuyện như vậy.
Nghĩ tới đây, trong lòng Mạnh Dao không khỏi bối rối, cô là một người hiền lành, Tần Phong vì chuyện của mình mà đắc tội với Chu Dật Thần, bị người ta đánh trật vai.
Tuy rằng Tần Phong lúc đó chưa chắc đã có chủ ý giải vây giúp mình nhưng Mạnh Dao vẫn cảm thấy có lỗi với Tần Phong.
- Chu Dật Thần là người rất ác độc.
Mạnh Dao gần như không thể kìm lòng nổi nữa, cô muốn đi chứng thực chuyện này ngay lập tức, nếu đúng là Chu Dật Thần trả thù Tần Phong thì Mạnh Dao tuyệt đối sẽ không để yên.
Trong gia tộc Mạnh Thị, cô có không ít anh em, trong đó nhiều người là nhân vật đầu lĩnh ở thủ đô, anh trai cô còn là quân nhân hiện đã đeo hàm trung tá, đến lúc đó Mạnh Dao mời anh mình ra mặt dạy cho Chu Dật Thần một bài học, ít nhất cũng sẽ khiến cậu ta không đi trả thù Tần Phong được nữa.
- Ừm, ngày mai phải đi, nhất định phải hỏi rõ ràng.
Hai tay Mạnh Dao nắm chặt, nhìn bề ngoài cô có vẻ nhu nhược, nhưng trong nội tâm thì lại là người rất kiên cường, vấn đề hôn nhân cô chưa dám đấu tranh chính là lo sức khỏe của ông nội, cô chưa bao giờ đồng ý về chuyện này.
Một lát sau, Hoa Hiểu Đồng và nữ sinh kia cũng về ký túc xá, nhìn thấy Mạnh Dao đang ngủ trên giường, liền hỏi:
- Ồ, sao hôm nay Dao Dao ngủ sớm thế?
Tống Dĩnh làm động tác tay ra hiệu nói nhỏ xuống:
- Nhỏ giọng chút, Mạnh Dao có chút không thoải mái nên ngủ trước rồi.
Sáng hôm sau, Mạnh Dao đã khôi phục lại bình thường, người ngoài nhìn không ra có sự khác biệt nào.
Tan học xong, cô cố ý tách khỏi Hoa Hiểu Đồng bình thường như hình với bóng, mà kéo lấy Tống Dĩnh vừa mới ăn xơm xong, đang chuẩn bị đến bệnh viện trực ban.
- Đi đến bệnh viện với mình? Còn muốn đi tìm Tần Phong? Cậu…không phải cậu không quen cậu ta sao?
Tống Dĩnh há to miệng, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Mạnh Dao, ở cùng với Mạnh Dao hơn một năm rồi cô chưa thấy Mạnh Dao chủ động nói chuyện với nam sinh nào, chứ đừng nói đến chuyện đi tìm nam sinh.
Mạnh Dao hào phóng nói:
- Mình không biết Tần Phong, nhưng việc đăng ký của cậu ta là mình tiếp đón, giờ bị thương rồi, mình đi thăm một chút thì có gì không được chứ?
- Cậu làm tình nguyện, tiếp đón rất nhiều người, sao lại phải đi thăm cậu ta?
Tống Dĩnh không dám tin điều này. Học kỳ trước trong lớp cô còn có một nam sinh bị gãy chân vì chơi bóng rổ, gần như mọi người đều đến thăm, chỉ có một mình Mạnh Dao không đi, cho nên lý do này của Mạnh Dao có vẻ không ổn lắm.
- Tin hay không tùy cậu, cậu không đi với mình thì mình tự đi.
Mạnh Dao tùy ý nói, từ nhỏ cô sống với ông bà nội, làm việc không quá để ý ánh mắt của mọi người, không qua lại với nam sinh chỉ đơn giản là không thích mà thôi, chứ không có lý do gì khác.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất