Chương 158: Tìm ai?
- Được, mình dẫn cậu đi.
Tống Dĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, cô biết tính cách của Mạnh Dao, đối với những chuyện cô đã quyết thì nhất định cô sẽ làm bằng được.
- Hay là… để mình đi một mình cũng được.
Ánh mắt Mạnh Dao nhìn về chỗ cách đó chục mét, chỗ đó rõ ràng có một nam sinh, rất dễ dàng nhận ra cậu ta đang đứng đợi Tống Dĩnh.
- Hả? Chúng ta cùng đi, để mình nói với cậu ấy.
Tống Dĩnh nhìn lại, bị Phùng Vĩnh Khang làm cho giật mình, vội dắt xe qua nói:
- Phùng Vĩnh Khang, mình và bạn học đến bệnh viện, hôm nay không cần cậu đưa đi nữa.
- Được…được.
Nhìn thấy Mạnh Dao đi cùng Tống Dĩnh, Phùng Vĩnh Khang cũng không có tâm lý mâu thuẫn nào, liền đáp ứng lái xe đi luôn.
Tuy nhiên Mạnh Dao và Tống Dĩnh cũng không để ý, hướng đi của Phùng Vĩnh Khang vẫn là đi đến bênh viện, đây là do cậu ta nghĩ lúc đi có người đi cùng, lúc về không phải vẫn có thể đưa về sao?
Mạnh Dao và Tống Dĩnh cũng lên xe, ở thời điểm năm 98 không giống bây giờ, học sinh đi học dù là con nhà giàu hay con nhà nghèo, thì cơ bản đều là đi xe đạp.
Điều khiến cho Tống Dĩnh giật mình chính là, lúc đi đến cửa sau bệnh viện, Mạnh Dao bỏ ra 50 tệ để mua hoa quả và một lẵng hoa, chuyện này nếu đồn ra ngoài thì e rằng có rất nhiều con tim của các chàng trai phải tan nát.
- Ồ, không phải là người phụ nữ của Chu lão đại sao?
Lúc Mạnh Dao mua hoa, một thanh niên đứng hút thuốc sau gốc cây cạnh đó liền nói với một người khác:
- Đi cùng với hộ sĩ kia, không phải đi thăm người tên là Tần Phong đó chứ?
Người lên tiếng chính là một tay lưu manh tên là Đại Hắc mà Chu Dật Thần đã đến tìm, chuyện đã qua được một tuần rồi, Tần Phong ở trong bệnh viện cả ngày, Chu Dật Thần hôm qua đã phát hỏa với Đại Hắc, bảo y tìm cơ hội ra tay ở bệnh viện.
Đại Hắc thừa biết nếu đánh người trong bệnh viện thì không ổn, người cuối cùng chịu thiệt sẽ là y.
Nghe tiểu đệ nói Tần Phong thường xuyên ra ngoài mua hoa quả, Đại Hắc đã có chủ ý, hôm nay dến đây phục, hễ khi nào Tần Phong ra ngoài mua hoa quả thì sẽ xông tới dạy cho đối phương một bài học.
Bởi vì chuyện của Mạnh Dao, Chu Dật Thần đã ‘dạy dỗ’ không ít nam sinh rồi, cho nên y cũng nhận ra Mạnh Dao, trơ mắt nhìn Mạnh Dao mua hoa quả, rõ ràng là muốn đi thăm bệnh nhân, lòng dạ hiểm độc của y dường như đã hiểu ra điều gì đó.
- Mẹ nó, lại là chuyện đàn bà.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên giúp Chu Dật Thần làm chuyện như thế này, nhưng y vẫn có chút không thoải mái. Y đường đường là một côn đồ có ‘lý tưởng’, có ‘khát vọng’, chẳng lẽ cả đời đi giúp người ta tranh giành tình nhân?
Tuy nhiên người ta mạnh hơn mình cho nên Đại Hắc cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nghĩ một lúc liền lấy điện thoại ra gọi.
- Chu thiếu gia, là có chuyện như vậy, tôi vừa nhìn thấy Mạnh tiểu thư…
Đại Hắc cũng không nói dài dòng, trực tiếp đem chuyện Mạnh Dao mua hoa quả nói với Chu Dật Thần.
- Mẹ kiếp, Đại Hắc, trong vòng ba ngày cậu phải xử lý thằng nhóc kia.
Trong điện thoại truyền đến tiếng của Chu Dật Thần như mắc bệnh tâm thần:
- Đánh cho tàn phế đi, tao sẽ chịu trách nhiệm, đánh gãy hai tay của nó, mẹ nó chứ, dám cướp người yêu của tao hả.
Không biết ai truyền ra tin tức, Chu lão gia đã biết hành vi của Chu Dật Thần ở nhà ga.
Chu lão gia đã nằm trên giường bệnh hơn một năm, tức giận gọi Chu Dật Thần lại mắng cho một trận, dọa rằng nếu Chu Dật Thần tiếp tục đến quấy nhiễu Mạnh Dao thì ông sẽ tự mình ra mặt hủy hôn ước.
Chu Dật Thần không sợ người ông bệnh tật của mình nhưng y thật sự sợ ông sẽ hủy hôn ước. Cho nên trong thời gia này y tỏ ra “ngoan ngoãn”, thậm chí còn đến học mấy tiết triết học, tuy rằng nghe không hiểu mô tê gì nhưng sau một năm học, y cũng đã nhớ tên thầy giáo phụ trách.
Chu đại thiếu gia vốn muốn cải tà quy chính, dùng chân tình để cảm hóa Mạnh Dao, vừa nghe Đại Hắc báo như vậy liền phát tiết lên, không còn chút lý tính nào.
- Chu thiếu gia, đánh người ta tàn phế tôi phải chịu rất nhiều rủi ro, nếu chẳng may…
Nghe Chu Dật Thần nói vậy, Đại Hắc hung hăng tự vả cho mình một cái, sao mình lại ngu dốt đến thế không biết, tự nhiên lại đem chuyện này nói cho Chu Dật Thần làm gì.
- Không có chẳng may gì cả, cậu đánh đi, có gì tôi sẽ chịu tội thay, không phải chỉ là một học sinh thôi sao, đừng có sợ, thằng đó không cha không mẹ, không ai đến báo thù cậu đâu.
Chuyện Phó hiệu trưởng Tôn điều tra ra thì Chu Dật Thần cũng có thể điều tra ra, y là một kẻ mềm nắn rắn buông, nếu không biết bối cảnh của đối phương thì tuyệt đối y sẽ không ra tay.
- Chu thiếu gia, anh xem tiệm phía Đông kia, có thể nói với anh Hàn một tiếng, chuyển cho tôi được không?
Nghe thấy Tần Phong không cha không mẹ, Đại Hắc cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Đương nhiên, cái gì tranh thủ được thì Đại Hắc vẫn tranh thủ, lúc này y trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đòi quyền lợi. Cửa hàng này bị phát hiện có ma túy, nên chủ của nó đã bị bắt, còn cửa hàng thì đã bị niêm phong.
Cửa hàng đó không tồi, ngay cạnh trường đại học, Đại Hắc đã sớm theo dõi rồi, y muốn biến cửa hàng này thành một song bài, lầu một là nơi buôn bán, còn lầu hai chỉ để làm nơi đánh bạc.
Cửa hàng bị công an niêm phong, y biết chỉ cần có sự giúp đỡ của Chu Dật Thần thì nhất định có thể chuyển nhượng lại với giá thấp, Chu Dật Thần đang tức giận, Đại Hắc không sợ y không đồng ý.
- Được, không phải chỉ là một cửa hàng thôi sao? Chút nữa tôi sẽ nói cho cậu.
Đúng như dự đoán của Đại Hắc, Chu Dật Thần đã đồng ý ngay điều kiện mà y đưa ra.
- Được, anh yên tâm, trong ba ngày tôi nhất định sẽ làm cho thằng nhóc đó gãy chân gãy tay, ngoan ngoãn mà biến mất khỏi thủ đô.
Thấy Chu Dật Thần đồng ý, Đại Hắc mừng rỡ quá đỗi. Đại Hắc cảm thấy ngày tươi đẹp sắp đến với mình rồi.
Về phần đánh gãy chân tay của Tần Phong thì Đại Hắc không phải lo lắng, bởi theo như đám đàn em báo cáo ngày nào Tần Phong cũng ra ngoài mua đồ, chỉ cần mình theo dõi dăm ba ngày thì nhất định sẽ tìm được cơ hội.
Đương nhiên, Đại Hắc sẽ không đích thân động thủ, bây giờ đám trẻ tính cách hung hăng bốc đồng thiếu gì, chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể sai khiến chúng làm được ngay.
- Được, nhớ kỹ, lúc đánh nó thì nhất định phải gọi điện cho tôi.
Chu Dật Thần hung tợn nói:
- Tôi muốn nghe tiếng kêu thảm thiết của nó.
Cúp điện thoại xong, Chu Dật Thần cũng vô tâm tư đi học, nghĩ đến Mạnh Dao, tà hỏa trong lòng y vẫn muốn phát tiết.
…
Mạnh Dao và Tống Dĩnh tự nhiên không biết hành động của mình bị người khác theo dõi, sau khi mua hoa quả xong liền đi lên phòng bệnh cao cấp, Tống Dĩnh nõi:
- Mạnh Dao, Tần Phong ở phòng 503, có cần mình đi cùng không?
- Không cần đâu, cậu cứ đi làm việc đi, mình vào hỏi chút chuyện rồi đi ngay thôi.
Mạnh Dao lắc lắc đầu đáp. Cô không muốn người khác biết Tần Phong chịu khổ thay cho mình, như vậy nếu để truyền ra ngoài thì e rằng sẽ liên quan đến rất nhiều người và rất nhiều chuyện.
- Vậy được rồi, có gì thì cậu nhấn chuông trong phòng nhé.
Tống Dĩnh nhìn đồng hồ, sắp phải nhận ca rồi, nên cô vội vàng đến phòng trực ban.
Thật ra phòng bệnh cao cấp này là thoải mái nhất, một năm không có mấy người nằm ở đây, nhưng lúc nào cũng cần người trực ban.
- Cốc, cốc…
Mấy tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó một tiếng nữ sinh vang lên:
- Có người không?
- Ai đấy?
Tần Phong nằm trên giường, nói với Phùng Vĩnh Khang đang gọt táo:
- Cậu cũng phải học lão Chu, đừng có chỉ biết ăn thôi, đứng lên mở cửa xem là ai?
Nếu là y tá đến thì thường sẽ không gõ cửa mà sẽ trực tiếp đẩy cửa vào, gõ cửa thế này hiển nhiên không phải y tá, hơn nữa giọng nói vừa rồi có chút quen thuộc, Phùng Vĩnh Khang đứng dậy thì Tần Phong cũng ngước mắt nhìn theo.
- Là…là cậu à.
Phùng Vĩnh Khang vừa mới đi đến cửa, cửa phòng bệnh đã bị đẩy vào, nhìn cô gái trước mặt, Phùng Vĩnh Khang không khỏi há hốc miệng.
- Làm gì thế, sao không mời người ta vào đi.
Tần Phong trên giường bệnh cũng có chút bất mãn với Phùng Vĩnh Khang.
- À, Mạnh tiểu thư…cô…cô đến tìm tôi?
Trong lúc này Phùng Vĩnh Khang nghĩ rằng Mạnh Dao đến là để tìm mình, ngoài gặp mình ra thì còn gặp ai nữa chứ?
“Nhưng mình có bạn gái rồi mà, nếu như cô gái này thổ lộ với mình thì mình có nên bỏ Tống Dĩnh hay không?”
Phùng Vĩnh Khang mơ hồ suy nghĩ, ngay cả giỏ hoa quả trong tay Mạnh Dao cũng không nhìn thấy.
- Xin hỏi bạn Tần Phong nằm ở phòng này phải không?
Nhìn thấy Phùng Vĩnh Khang đứng đó không nhường đường, Mạnh Dao hơi nhíu mày, cô cũng không nghĩ rằng trong phòng này còn có một người khác như vậy.