Bảo Giám

Chương 159: Giả ngu

Chương 159: Giả ngu
- Tìm…tìm Tần Phong?
Sau khi nghe thấy Mạnh Dao nói vậy, Phùng Vĩnh Khang miệng há hốc, không đợi gã khôi phục tinh thần, Mạnh Dao đã đi vào bên trong rồi.
“Là cô nữ sinh tên là Mạnh Dao?”
Thật ra khi Mạnh Dao hỏi câu đầu tiên, Tần Phong đã biết người đến chắc chắn là cô gái mình gặp ở nhà ga ngày hôm đó. Tần Phong là người nắm được tất cả tinh túy của Ngoại Bát Môn, mà Thiên môn yêu cầu truyền nhân phải làm được việc “gặp qua là không được quên”.
“Cô ấy đến tìm mình làm gì nhỉ?”
Nhìn Mạnh Dao đi về phía giường bệnh của mình, Tần Phong hơi nhíu mày, hắn tự hỏi mình. Cô gái xinh đẹp trước mặt này sẽ chỉ mang lại phiền toái cho mình mà thôi.
Từ khi gia đình gặp biến cố đến nay, Tần Phong phải bỏ nhà mà đi, lại còn phải vào trại giáo dưỡng mấy năm mới có được cuộc sống ngày hôm nay, hắn không muốn bị Chu Dật Thần phá hoại…
- Cô…cô tìm Tần Phong?
Chu Khải ngồi bên giường Tần Phong nhìn thấy Mạnh Dao, nhất thời tay chân luống cuống đứng lên, như thể nếu ngồi nói chuyện với phụ nữ thì sẽ không được lịch sự cho lắm.
Mạnh Dao mặc một bộ váy liền áo màu trắng, giống như tiên nữ trong tranh vậy, khiến cho người ta có cảm giác không thể theo được, cả Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải đều thuộc tuýp người mặt dày nhưng lúc này cũng không dám nhìn trực tiếp.
- Đúng vậy, tôi đến tìm bạn Tần Phong.
Mạnh Dao gật đầu, tuy bề ngoài cô khá nhu nhược, không thích tranh giành với người khác, nhưng xuất thân của cô khiến cô có một khí chất khó nói thành lời.
Đối mặt với mấy tân sinh, Mạnh Dao tỏ ra rất thản nhiên, quay sang nhìn Phùng Vĩnh Khang nói:
- Cậu là bạn của Tiểu Dĩnh nhỉ, sau này không được bắt nạt cô ấy đâu nhé.
- Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, tôi đâu dám…
Phùng Vĩnh Khang lắp bắp giống như rất khó xử trước mặt Mạnh Dao, bộ dáng gật đầu khom lưng của gã trông rất buồn cười, dường như cảm giác được sự thất thố của mình, Phùng Vĩnh Khang nháy mắt với Tần Phong và Chu Khải:
- Mạnh tiểu thư là bạn cùng học với Tống Dĩnh.
Động tác nháy mắt này của Chu Khải đương nhiên là nói cho hai người kia rằng, cô gái trước mặt này mình phải giới thiệu cho bọn họ. Chu Khải sau khi hiểu ra ý liền không khỏi cười khổ.
Chu Khải tuy rằng trẻ tuổi nhưng khả năng quan sát của gã cũng không kém, Mạnh Dao tuy rằng không nói nhưng gã có thể nhìn ra khí chất của Mạnh Dao, tuyệt đối là được hun đúc ra từ đại gia đình mình.
Gia đình Chu Khải tuy rằng cũng có chút tài sản, nhưng gã hiểu nếu đem chút tiền này đặt ở đất thủ đô này thì chẳng là cái gì cả.
- Cậu chính là Tần Phong, đúng không?
Nhìn người nằm trên giường bệnh, Mạnh Dao thản nhiên nói, cô vẫn với tinh cách như vậy, không tỏ ra thân thiết nhưng cũng không tỏ ra lạnh nhạt đối với người khác.
- Mạnh…Mạnh tiểu thư, mời ngồi…
Da mặt của Chu Khải vẫn không dày bằng Phùng Vĩnh Khang, thấy Mạnh Dao đứng như vậy nhất thời luống cuống, chuyển một cái ghế ra trước mặt Mạnh Dao.
Mạnh Dao cũng không ngồi xuống, ánh mắt quét trên người Phùng Vĩnh Khang một chút, nói:
- Tôi có chút chuyện muốn nói riêng với Tần Phong, không biết hai bạn…
Nghe thấy Mạnh Dao nói vậy, Phùng Vĩnh Khang cũng hiểu ý vội vàng nói:
- À, tôi còn có việc, tôi đi tìm Tống Dĩnh đây.
- Ấy ấy, lão Phùng, tôi và cậu cùng đi.
Chu Khải cũng cảm thấy không được tự nhiên, mở miệng nói:
- Mạnh tiểu thư, hai người nói chuyện đi…
Đi theo Phùng Vĩnh Khang ra khỏi phòng bệnh, Chu Khải khẽ đóng cửa lại, không biết vì sao động tác này của gã làm rất tự nhiên.
- Lão Chu, không phải cậu giỏi lắm sao? Sao đứng trước mặt Mạnh tiểu thư chẳng nói được câu nào nên hồn thế?
Chu Khải vừa mới quay người lại đã bị Phùng Vĩnh Khang túm lấy cổ, hung tợn nói:
- Tôi còn định giới thiệu cậu cho cô ấy đấy, nhìn cái bộ lúng túng của cậu là biết chẳng làm được gì nên hồn rồi.
- Mẹ kiếp, tránh xa tôi ra một chút.
Chu Khải đẩy Phùng Vĩnh Khang ra, khu phòng bệnh cao cấp này cách âm cũng rất tốt, gã không sợ người khác nghe thấy, mắng:
- Cậu cũng chả khá hơn tôi, sao cậu không dám ba hoa trước mặt cô ấy đi? Có bản lĩnh thì tán thử đi cho tôi xem.
- Tôi…tôi không có bản lĩnh đó.
Phùng Vĩnh Khang vốn muốn khoác loác vài câu nhưng phải sửa lại lời:
- Tôi có Tiểu Dĩnh rồi, những người con gái khác trước mặt tôi đều không có ý nghĩa gì cả.
- Hai người đứng ở chỗ phòng bệnh này làm gì? Nếu không có việc gì thì có thể đi được rồi.
Lời nói của Phùng Vĩnh Khang còn chưa dứt, phía sau đã truyền đến giọng nói của Tống Dĩnh, mặc dù là đang quát hai người nhưng Phùng Vĩnh Khang có thể nhận ra rằng giọng nói của cô nàng rất vui vẻ.
- Đi luôn đây, đi luôn đây.
Phùng Vĩnh Khang kéo Chu Khải đi xuống dưới lầu, ghé vào tai Chu Khải nói nhỏ:
- Mẹ kiếp, cậu thật là độc ác, thiếu chút nữa thì tôi bị cậu hại chết.
Phùng Vĩnh Khang quyết định phải dạy cho thằng nhóc này một bài học, bởi vì rõ ràng là Chu Khải đã nhìn thấy Tống Dĩnh đi đến, đã không nhắc mình một câu lại còn giăng bẫy để mình mắc vào nữa.
Nếu không phải Phùng Vĩnh Khang tai thính, nghe thấy tiếng bước chân phía sau thì e rằng mối tình đầu của gã sẽ nhanh chóng kết thúc.
- Tôi đang khảo nghiệm cậu mà, đây là trường đại học thôi, còn nếu ở bên ngoài tôi còn độc ác hơn đấy…
Chu Khải dõng dạc nói, “phá” lẫn nhau mới là việc của một người bạn tốt nên làm mà.
Chu Khải và Phùng Vĩnh Khang sau khi rời đi, Mạnh Dao mở miệng nói:
- Tần Phong, chắc bạn biết tôi chứ?
- Cô là?
Tần Phong vẻ mặt hồ nghi nhìn Mạnh Dao, một lúc sau lắc đầu nói:
- Xin lỗi, tôi biết cô họ Mạnh, nhưng là do lão Phùng nói, như vậy…có được tính là biết cô không?
Tần Phong làm sao mà không biết Mạnh Dao, nhưng Tần Phong không muốn lại bị cuốn vào mối quan hệ giữa Mạnh Dao và Chu Dật Thần nữa, chỉ một lần như vậy thôi là đủ rồi.
- Cậu không biết tôi?
Mạnh Dao nghe vậy liền cảm thấy sửng sốt, trước khi đến đây, cô đã nghĩ rất nhiều xem nói chuyện với Tần Phong như thế nào, nhưng câu nói đầu tiên của Tần Phong lại làm cô khó xử, giống như khó có thể tiếp tục được câu chuyện.
- Mạnh tiểu thư, tôi…thật ra tôi rất muốn quen cô nhưng…thực sự tôi không biết cô.
Tần Phong tiếp tục giả ngốc, tuy nhiên hắn không biết rằng, cho dù hắn có thừa nhận hay không thì lúc này Chu Dật Thần cũng đã nổi cơn điên lên rồi, phiền toái này xem như đã dính chặt lấy hắn.
- Cậu chắc chắn chưa từng gặp tôi?
Trong lòng Mạnh Dao cảm thấy không được tự nhiên, cũng không phải vì cô tự cho mình quá cao, mấu chốt là cô được lớn lên trong những lời khen ngợi của nam giới. Nhưng đối với gã Tần Phong này, hiển nhiên là một ngoại tộc.
Ánh mắt Mạnh Dao nhìn thẳng vào Tần Phong, muốn tìm được chút manh mối trong đó, điều này cô học được từ cha mình. Mỗi lần cô và anh trai mình nói dối đều phải lộ nguyên hình dưới ánh mắt của cha cô.
Tuy nhiên Mạnh Dao thật sự thất vọng phát hiện rằng, ánh mắt Tần Phong vô cùng trong suốt, không giống như là đang nói dối, hơn nữa trông hắn…cũng thật sự là tuấn tú.
“Haiz, mình nghĩ đi đâu vậy nhỉ?”
Trong lòng Mạnh Dao nhất thời trở nên bấn loạn vội thu ánh mắt lại, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông nào như vậy, điều này khiến cho khuôn mặt trắng nõn của cô trở nên ửng đỏ.
“Cô gái này, nhìn qua thì rất hung hổ, nhưng thật ra da mặt lại rất mỏng”.
Sự thay đổi của Mạnh Dao đương nhiên không thoát được ánh mắt của Tần Phong, hắn cảm thấy rất buồn cười.
- Cô là bạn học của Tống Dĩnh, tôi cứ gọi cô là bạn học Mạnh nhé, cô xinh đẹp như vậy, nếu như tôi gặp qua rồi thì sao lại không thừa nhận cơ chứ.
Tần Phong cười khổ một tiếng, nói:
- Hay là, bạn nhắc cho tôi một chút được không? Ví dụ như tôi gặp bạn lúc nào chẳng hạn. Bạn nên biết thời gian trước tôi bị thương trong khi huấn luyện quân sự nên đầu óc cũng bị ảnh hưởng.
- Cứ gọi tôi là Mạnh Dao đi, bạn học Mạnh khó nghe lắm.
Không biết vì sao, Mạnh Dao lại nói tên mình cho Tần Phong biết, có lẽ anh chàng trước mặt này khiến cô có cảm giác kỳ lạ.
Trước kia khi Mạnh Dao nói chuyện với các nam sinh, bọn họ thường thổi phồng bản thân mình để thu hút cô, chứ chưa có ai chủ động nói điểm yếu của mình như Tần Phong cả.
- Được rồi, bạn Mạnh Dao, cảm ơn bạn đã đến thăm tôi.
Tần Phong cười nói:
- Ngoại y tá ra, phòng bệnh của tôi chưa có người phụ nữ nào bước vào cả.
- Cậu nhớ ra tôi rồi à?
Tống Dĩnh nghe vậy liền vui vẻ, tuy rằng không phải tuýp người ưa hư vinh nhưng nếu bị người khác coi thường thì cũng chẳng vui vẻ gì.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất