Bảo Giám

Chương 160: Tiểu nhân

Chương 160: Tiểu nhân
- Rất xin lỗi, tôi thực sự không nhớ rõ.
Sau khi nghe Mạnh Dao nói, Tần Phong lắc lắc đầu, nói tiếp:
- Tôi lớn như vậy rồi nhưng chưa gặp một cô gái nào xinh đẹp như bạn cả, tôi thật sự không quen biết bạn…
Tần Phong không biết tại sao Mạnh Dao lại đến tìm mình, nhưng hắn đã biết, người tên Chu Dật Thần kia nếu như biết được tin này, e rằng cuộc sống của mình sẽ không được yên ổn.
Tần Phong không sợ việc thì cũng sợ gặp phiền toái, hơn nữa cho dù Mạnh Dao có xinh đẹp thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến một kẻ không xu dính túi như mình, lúc đó ra tay là vì quá ngứa mắt, bây giờ hắn không muốn dính vào chuyện như vậy nữa.
- Cậu…cậu đúng là, lần trước tôi gặp cậu không phải cũng phải cũng trừng mắt nhìn cậu còn gì.
Tuy rằng trong lời nói của Tần Phong có ý khen mình nhưng những lời từ miệng Tần Phong nói ra, Mạnh Dao có cảm giác không đúng.
- Lần trước, lần nào nhỉ?
Tần Phong tiếp tục giả ngây giả dại nói:
- Lúc huấn luyện quân sự bị đập đầu xuống đất, thật sự không nhớ ra gặp bạn lúc nào, bạn có thể nói rõ được không?
- Chính là ngày cậu báo danh, lúc ở nhà ga, cậu không nhớ à?
- Báo danh ở nhà ga?
Tần Phong giả bộ nghĩ ngợi một chút, trên mặt lộ ra thần sắc giật mình, nói:
- Tôi nhớ rồi, người giúp tôi đăng ký trước khi lên xe chính là bạn đúng không?
Không đợi Mạnh Dao đáp lời, Tần Phong nói thêm:
- Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, hôm đó có một kẻ thần kinh kéo bạn đi, sau đó…
- Cậu…
Nghe thấy Tần Phong nói vậy, Mạnh Dao im lặng, cậu tân sinh viên này thật là đơn thuần, chẳng lẽ cậu ta không biết nói vì kẻ điên khùng kia mà mình mới phải nằm trên giường bệnh thế này hay sao?
- Sao, tôi nói sai rồi hả?
Tần Phong ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Dao nói:
- Bạn vừa nói là tôi nghĩ ran gay tuy nhiên hôm nay bạn ăn mặc khác với hôm đó, hôm đó bạn mặc quần, hôm nay mặc váy, ừm, đúng là mặc váy xinh hơn.
Lời nói của Tần Phong khiến Mạnh Dao gật đầu vô thức, nói:
- Thế à? Tôi cũng biết là mặc váy đẹp hơn, nhưng hôm đó làm việc, tôi không thể mặc váy được.
Lời mới ra khỏi miệng, Mạnh Dao đều ngẩn người, mình…sao mình lại đi nói chuyện này với một nam sinh chứ?
- Dáng người bạn rất đẹp, mặc váy càng tôn dáng hơn…
Tần Phong không cảm nhận được sắc mặt của Mạnh Dao dần biến đổi, mà cứ tiếp tục nói vào chủ đề này.
- Tôi…tôi mặc cái gì không cần cậu quan tâm.
Mạnh Dao bỗng nhiên mở miệng cắt ngang lời nói của Tần Phong, nhưng cô cũng cảm thấy mình không đúng, bởi ngoài Chu Dật Thần ra gần như mình chưa vô duyên vô cớ phát hỏa với ai.
Mạnh Dao khẽ hít sâu một hơi, đặt lẵng hoa lên bàn gần đầu giường, nói:
- Thật xin lỗi, Tần Phong, hôm nay tôi đến đây là để hỏi thăm cậu.
- Cảm ơn, cảm ơn bạn, đến chơi là được rồi, còn mua đồ làm gì?
Tần Phong vươn tay ra lấy một quả chuối đưa cho Mạnh Dao, nói:
- Bạn học Mạnh Dao, mời ăn chuối, bạn không bết, hai người lão Phùng và lão Chu này bình thường đến chỗ tôi chỉ có biết ăn và ăn thôi, chứ không mua hoa quả gì cả.
Nếu như Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải nghe thấy những lời này e rằng họ sẽ tức chết mất, từ lúc Tần Phong nằm viện đến giờ hai người cũng phải mất đến bảy tám ngàn tệ rồi.
- Tôi…. cảm ơn, tôi không ăn chuối…
Mạnh Dao không biết phải làm sao, nhận chuối xong lại đặt lên bàn, hít sâu một hơi, nói:
- Tần Phong, gần đây tôi phải viết bài về việc huấn luyện quân sự, tôi muốn hỏi một chút, cậu bị thương trong lần huấn luyện này, nguyên nhân xuất phát từ đâu?
“Ồ, cô gái này cũng thật thông mình, có lẽ là đã nhìn ra mấy chuyện xấu của Chu Dật Thần rồi”.
Tần Phong nghe vậy liền tỏ ra hồ nghi, nói:
- Bạn Mạnh Dao, không phải bạn là bạn học của y tá Tống Dĩnh sao? Chẳng lẽ bạn học khoa văn à? Trường đại học y còn có chuyên ngành văn sao?
Mạnh Dao cũng không biết làm sao, nghe thấy câu hỏi của Tần Phong liền cảm thấy muốn phát hỏa, cố kìm nén cơn tức lại, Mạnh Dao mở miệng nói:
- Tôi học cùng chuyên ngành với Tống Dĩnh, tuy nhiên bình thường cũng viết một số bài cho nhà trường, cho nên lần này mới đến hỏi cậu.
- Ồ, thế bạn phải viết cho hay một chút nhé, à đúng rồi, có phải chụp ảnh hay không?
Tần Phong lấy tay vuốt vuốt lại tóc, nói:
- Nằm viện một tuần rồi còn chưa tắm, hình ảnh cũng không được đẹp lắm, thôi bạn đừng có chụp ảnh nữa nhé.
- Tôi không mang máy ảnh, bài này cũng không cần chụp ảnh, bạn kể một chút về tình hình lúc đó đi.
Mạnh Dao lạnh lùng nói, trong lòng như có lửa đốt, cô sợ giọng nói hơi lớn một chút thì lửa giận trong lòng mình sẽ không kiềm chế được, gã Tần Phong trước mặt mình lúc này thật sự rất đáng giận, khiến cho mình chỉ muốn hành hung hắn.
- Không chụp thì thôi, không cần phải tức giận mà.
Tần Phong lầm bầm nói:
- Mọi người đều nói con gái xinh đều biết đổi mặt, vừa rồi còn tốt đẹp giờ đã thay đổi được rồi, thật là…
Giọng nói của Tần Phong tuy rất nhỏ nhưng cũng đủ để Mạnh Dao nghe thấy, lúc này cô đã tức phát điên rồi, nhưng cô và Tần Phong cũng chỉ mới gặp nhau, đấu miệng với nhau cũng chẳng ích lợi gì, cho nên cứ giả bộ không nghe thấy thì hơn.
- Hôm huấn luyện quân sự đó tôi bị đau bụng, muốn đi WC, nhưng huấn luyện viên kia nói thế nào cũng không cho tôi đi, mà cứ bắt tôi phải đối luyện…
Nhìn trộm Mạnh Dao một cái, Tần Phong nói tiếp:
- Trong người tôi vốn không thoải mái, nhưng vì để hoàn thành công việc huấn luyện, tôi quyết định nhất định phải khổ luyện bản lĩnh giết địch, không sợ đổ máu không sợ hy sinh, vết thương nhỏ không là gì cả…
Mạnh Dao càng nghe càng trợn tròn mắt.
- Đủ rồi.
Mạnh Dao bỗng nhiên kêu to, cô cảm thấy rằng nếu mình cứ tiếp tục nghe thì sẽ ói ra mất, cô chưa thấy người nào dán thiếp vàng vào mặt mình như thế cả. Da mặt của gã Tần Phong này đúng là quá dày rồi.
- Sao thế? Bạn phỏng vấn không phải để hỏi những vấn đề này sao?
Tần Phong có chút nghi hoặc nhìn về phía Mạnh Dao nói tiếp:
- Tôi nhớ trước đây có lần biểu diễn đàn dương cầm xong có phóng viên đến phỏng vấn bảo phải nói tỉ mỉ mà…
Tần Phong nói lời này đều là sự thật, năm đó trại giáo dưỡng tổ chức giao lưu và hắn được phỏng vấn.
- Cậu, cậu mà cũng biết chơi đàn dương cầm? Đừng có khoác lác nữa.
Mạnh Dao bĩu môi, những lời này của Tần Phong khiến cho cô cảm thấy hắn cũng giống như bao anh chàng khác, có được cơ hội là lại thổi phồng mình lên.
- Đại học không giống với cấp 3 đâu bạn, chúng tôi chỉ muốn biết nguyên nhân khiến cho cậu bị thương là do bản thân cậu hay do huấn luyện viên?
Mạnh Dao đương nhiên không biết, Tần Phong chưa học qua trường cấp 3 nào cả, hắn biểu diễn đàn dương cầm là để cho đám phạm nhân chẳng hiểu gì về âm nhạc nghe.
- Là nguyên nhân từ huấn luyện viên?
Nghe thấy Mạnh Dao rốt cuộc đã hỏi trúng tử huyệt, Tần Phong ra vẻ khó hiểu nói:
- Tôi cũng không rõ ràng lắm, huấn luyện viên đó rất hung hãn, tuy nhiên trạng thái lúc đó của tôi không tốt mới bị như vậy.
Nói tới đây, Tần Phong làm ra vẻ hiểu ra điều gì đó, vội la lên:
- Bạn học Mạnh Dao, bạn đưa tin như vậy cũng được, nếu như quả thật là nguyên nhân từ huấn luyện viên, thì trách nhiệm thuộc về bộ đội huấn luyện, không chừng nhà trường còn bồi thường cho tôi chút tiền nữa…
- Cậu…vừa rồi cậu nói không sợ đổ máu, không sợ hy sinh cơ mà, sao giờ còn đòi bồi thường?
Nếu không phải từ nhỏ chưa đánh nhau bao giờ thì Mạnh Dao thật sự muốn đánh vào cái miệng của Tần Phong. Vừa rồi còn nói với bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, bây giờ lại biến thành tiểu nhân được rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất