Bảo Giám

Chương 162: Đưa tiền.

Chương 162: Đưa tiền.
“Rút bao nhiêu tiền đây?”
Nhìn con số 150 nghìn ở trên máy rút tiền, Mạnh Dao mới bình tĩnh trở lại. Vừa rồi cô chỉ muốn rút một ít tiền để đưa cho Tần Phong, còn rút bao nhiêu thì cũng chưa nghĩ đến.
Đàn ông trong nhà Mạnh Dao về cơ bản đều làm chính trị, còn phụ nữ thì làm kinh doanh, con dâu con rể không phải là doanh nhân giàu có thì cũng là con ông cháu cha, khi làm kinh doanh đương nhiên cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Để đề phòng con cháu bị người ngoài lôi kéo, làm những chuyện ảnh hưởng đến gia phong nên từ khi lên đại học tới trước khi đi làm, mỗi thành viên trong gia đình mỗi tháng đều có 10 nghìn đến 50 nghìn tệ tiền tiêu vặt.
Mạnh Dao là con gái chi tiêu ít nên tiền tiêu vặt là 10 nghìn nhưng hơn một năm cũng để lại được hơn 100 nghìn. Có lẽ đây chính là khác biệt giữa những gia đình giàu có và những người dân bình thường.
- Cho anh ta quá nhiều cũng không hay, cho 10 nghìn tệ vậy.
Suy nghĩ một chút, Mạnh Dao rút mấy lần từ cây rút tiền ra được 10 nghìn tệ, bỏ vào trong chiếc túi đem bên người, xoay người bước về phía bệnh viện.
Trong lòng Mạnh Dao thật ra đã hiểu, Tần Phong bị thương là do Chu Dật Thần sai người làm, nhưng cô cũng không muốn nói ra vì như vậy có thể sẽ khiến cho Chu Dật Thần càng trả thù điên cuồng hơn.
Cho nên dùng tiền để bồi thường cho Tần Phong là chuyện duy nhất mà Mạnh Dao có thể làm được. Có 10 nghìn tệ này, Mạnh Dao tin rằng có thể cải thiện được cuộc sống của Tần Phong, cũng có thể giúp hắn bồi bổ cơ thể sau khi bị thương.
- Ơ, Mạnh Dao, sao cậu đã trở lại rồi?
Khi Tần Phong đang ăn hoa quả mà Mạnh Dao mua cho, nhìn thấy cánh cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, không khỏi bất ngờ, nói:
- Cậu vẫn còn muốn phỏng vấn à? Không phải đã phỏng vấn xong rồi sao?
Tuy vẻ đẹp thoát tục của Mạnh Dao có chút khiến cho Tần Phong rung động, nhưng sư phụ Tái Thị đã từng nói, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng là mối nguy hiểm. Trước khi mình không có thực lực thì tốt nhất là không nên dây vào.
Vì thế Tần Phong mới nửa giả nửa thật bịa ra một câu chuyện thê lương của bản thân để cho Mạnh Dao tránh xa mình một chút. Một tiểu thư danh giá sao có thể kết giao với một tên ăn mày được?
Nhưng Tần Phong không biết tuy Mạnh Dao là một cô gái lý trí nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cảm tính một lần.
Mạnh Dao lúc này đã hoàn toàn bị cái thế giới xa lạ mà Tần Phong kể đó làm cho choáng váng, lúc này lại tràn ngập cảm giác đồng cảm.
- Tần Phong, đây là 10 nghìn tệ, tôi hy vọng cậu có thể nhận!
Với gia thế và bối cảnh của Mạnh Dao, hành động của cô cũng rất thẳng thắn. Dù sao cũng không nghĩ ra được lý do gì để đưa tiền nên liền đặt luôn tiền ở trên tủ ở đầu giường.
- 10… 10 nghìn tệ?
Tần Phong nghe vậy giật mình, ngẩng đầu nhìn Mạnh Dao, hỏi lại:
- Mạnh Dao, cậu cho tôi tiền để làm gì? Cho tôi mượn à? Tôi không trả nổi đâu, lớn thế này rồi mà tôi cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy!
Lúc này đầu óc Tần Phong có chút rối loạn. Vừa rồi mình nói hươu nói vượn một hồi, cô nàng liền xoay người bỏ chạy, hóa ra là đi rút tiền? Hắn thật sự không nghĩ ra những lời đó của mình có quan hệ gì đến số tiền 10 nghìn tệ này?
- Không phải cho mượn, chỉ là cho cậu thôi. Cậu yên tâm lấy mà tiêu, không cần trả lại.
Mạnh Dao xua tay, nói:
- Sức khỏe cậu không tốt, cầm số tiền này để bồi bổ cơ thể trước đi, nếu không cứ như vậy cậu sẽ đổ bệnh đấy…
- Nhưng… nhưng sao cậu lại cho tôi tiền?
Tần Phong mở to mắt nhìn, nói:
- Tôi và cậu không có quan hệ gì, sao cậu cho tôi tiền? Còn nữa, trên đời này còn nhiều người đáng thương hơn, sao cậu không đi cho người khác ấy?
- Sao cậu lại không biết tốt xấu như vậy?
Tần Phong hỏi khiến cho Mạnh Dao không biết phải nói gì, cô lại không thể nói ra chuyện Chu Dật Thần nên nhất thời không biết nói như thế nào.
“Ồ, không lẽ cô gái này biết lý do mình bị thương?”
Nhìn bộ dạng của Mạnh Dao, Tần Phong chột dạ, thầm nghĩ: “Vô duyên vô cớ cho mình 10 nghìn tệ, chứng tỏ cô gái này cũng giống Chu Dật Thần, gia cảnh không hề đơn giản. Cô ta muốn tìm hiểu sự thật chắc cũng không khó?”
“Mẹ kiếp, đây gọi là loại chuyện gì? Chồng của cô đánh tôi, cô lại đến đưa tiền cho tôi, coi ông đây là loại người gì hả?”
Tần Phong lắc đầu, nói:
- Tiểu thư Mạnh Dao, ý tốt của cậu tôi xin nhận, nhưng tiền thì… tôi thực sự không cần, cậu lấy lại đi.
- Sao lại như vậy được, hàng ngày cậu chỉ ăn bữa cơm 1 tệ. Như thế… sao được ?
Mạnh Dao cố chấp nói:
- Dù sao thì số tiền này cậu cũng cầm đi, mua đồ nhiều dinh dưỡng mà ăn. Nếu cậu cảm thấy trong lòng không yên thì sau này có việc làm rồi có thể trả tôi cũng được.
Suy nghĩ của Mạnh Dao vô cùng đơn giản, đó là Tần Phong bị thương là do mình gây ra, cô phải bồi thường cho Tần Phong. Nếu không trong lòng sẽ cảm thấy rất áy náy, nhất là sau khi nghe được hoàn cảnh thương tâm của Tần Phong.
- Haiz, Mạnh Dao, tôi… vừa rồi là tôi nói linh tinh thôi.
Tần Phong không biết phải làm thế nào. Cô nàng này nhìn thì thông minh mà sao lại tin những lời nói nhảm đó của mình chứ? Tần Phong thở dài, nói:
- Mạnh Dao, vừa rồi tôi nói đùa thôi. Tôi không thiếu tiền tiêu đâu, đồ ăn hàng ngày cũng đều rất bổ dưỡng!
Để chứng minh cho lời nói của mình, Tần Phong với tay lấy chiếc bình ở trên tủ ở đầu giường xuống, mở nắp bình nói:
- Cậu xem, hàng ngày tôi đều có canh gà để uống, ăn có 1 tệ là tôi lừa cậu thôi!
- Cậu… Bây giờ mới là đang lừa tôi phải không?
Nhìn thấy ở trong bình chỉ có một nửa cái bánh bao khô cứng, Mạnh Dao cảm thấy chua xót. Tần Phong bây giờ trong mắt cô đã biến thành một người không muốn nhận sự bố thí của người khác, vì sĩ diện nên mới nói ra những lời này.
- Đâu có? Đó là do tôi ăn không hết nên để lại. Cậu không thấy xương gà ở bên trong à?
Tần Phong vừa nghe Mạnh Dao nói, nhất thời bực mình, lấy lại bình nhìn vào trong, lập tức mắng thầm không thôi.
“Mẹ kiếp, đến cả xương cũng ăn hết, lão Phùng chết tiệt, cậu tuổi chó đấy hả?”
Chất dinh dưỡng của canh gà đương nhiên đều ở trong canh, hàng ngày mỗi khi Tần Phong uống canh xong không cảm thấy thích thú gì với thịt gà. Nhưng hàng ngày vẫn có một tên ham ăn chạy lại đây ăn giúp.
Thịt gà được nấu ở trong nồi áp suất, đến cả xương cũng được nấu mềm nhũn. Tối nay vì Phùng Vĩnh Khang đi đón Tỗng Dĩnh chưa kịp ăn cơm nên đã ăn hết sạch số thịt gà Tần Phong để lại, đến cả xương cũng không để thừa.
- Được rồi, cậu không cần nói nữa, tôi đã thấy cả rồi.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tần Phong, Mạnh Dao càng cho rằng hắn vì sĩ diện nên mới nói vậy, cười nói:
- Con người nhận giúp đỡ lúc khó khăn cũng không sao cả. Người có nội tâm mạnh mẽ chắc là sẽ không để ý điều này.
- Nhưng… tôi thật sự có tiền.
Tần Phong lúc này đúng là khóc không ra nước mắt, lập tức móc ra một chiếc phong bì đựng 2 nghìn tệ mà lãnh đạo trường cho, nói:
- Cậu xem, đây không phải là tiền sao?
Lúc Tần Phong bị thương là đang ở trong thời gian tập quân sự, thẻ ngân hàng và các thứ khác đều để ở ký túc xá. Thêm vào đó ngày đầu tiên lãnh đạo trường vào thăm hỏi lại cho tiền nên không cần phải lấy thêm tiền. Tiền mua hoa quả của hắn đều là lấy trong hai nghìn tệ này nên chỉ còn một nắm tiền lẻ.
- Cậu không cần nói nữa, đây là tiền của trường đưa cho cậu, số tiền này cũng không tiêu được bao nhiêu lâu nữa.
Nhìn tên trường Đại học Bắc Kinh ở trên bì thư, Mạnh Dao lắc đầu, nói:
- Tôi để tiền ở đây, tôi còn có việc phải về trước. Nếu cậu có chuyện gì khó khăn có thể tìm Tống Dĩnh để nói lại với tôi, nếu tôi có thể giúp thì nhất định sẽ giúp!
Mạnh Dao bình thường cũng không phải người nhiệt tình nhưng đối với Tần Phong cô lại có một loại thiện cảm không diễn tả được. Có lẽ là do khi bất lực nhất ở nhà ga, Tần Phong đã đứng ra giải vây cho mình.
Tuy Tần Phong không phải cố ý nhưng đối với Mạnh Dao mà nói, lần ấy cô đã tránh được chuyện mất mặt trước mặt người khác, sự biết ơn này thật sự rất sâu sắc. Bây giờ Tần Phong bị thương vì mình, nếu không biểu hiện điều gì đó thì Mạnh Dao sẽ rất áy náy.
“Haiz, chuyện này… chuyện chết tiệt gì thế?”
Thấy Mạnh Dao nói xong liền xoay người đi ra khỏi phòng, Tần Phong nằm ở trên giường liền cảm thấy choáng váng.
Nếu sớm biết là con gái bây giờ đều dễ lừa như vậy, nói bừa vài câu là có thể lấy được cả chục nghìn thì ngày trước mình còn phải khổ sở đi trộm mộ làm gì chứ? Làm tên lừa đảo có phải có nhiều tiền hơn không!
“Đạo môn tiểu phú, thiên môn phát gia, cổ nhân nói không sai!”
Tần Phong sờ sờ cằm, theo lời nói của Tái Thị, khả năng làm giàu của trộm cướp còn kém xa so với lừa đảo.
Hơn nữa, đi ăn trộm thì không thể làm việc lúc ban ngày, còn tên lừa đảo chân chính thì có thể đường đường chính chính hành động trước mặt người khác, có người còn có thân phận hiển hách. Đó cũng là lý do mà Thiên môn ở trong Ngoại Bát Môn có địa vị cao và số người đông nhất.
“Haiz, sư phụ, sư phụ hại con rồi!”
Than thở một trận, Tần Phong lại trách sư phụ Tái Thị. Nếu lúc trước không phải là do sư phụ không cho mình dùng bí thuật của Đạo môn và Thiên môn để kiếm sống thì bây giờ có lẽ Tần Phong đã có cả triệu giắt lưng rồi.
“Thôi đi, chờ đến khi cô nàng ngốc nghếch đó hiểu rõ thì có lẽ là sẽ lấy tiền về thôi.”
Tần Phong cười khổ, cất 10 nghìn tệ ở dưới gối. Nhưng hắn không biết là diện mạo và trí tuệ của Mạnh Dao đều không hề tỷ lệ nghịch với nhau.
Chỉ là chuyện này là do Mạnh Dao mà ra nên xuất phát từ sự áy náy đối với Tần Phong, cô không suy nghĩ nhiều như vậy.
- Mẹ kiếp…
Nhìn cái bình một cái, Tần Phong nhất thời tức giận không biết trút vào đâu, đứng dậy xuống giường đi rửa. Còn về chuyện của Mạnh Dao, hắn cũng không để ý lắm, có người nóng lòng đưa tiền cho mình như vậy thì cứ nhận trước đã.
- Tiểu Dĩnh!
Vì Mạnh Dao đến nên tối nay Phùng Vĩnh Khang cũng không tới đón Tống Dĩnh. Khi Tống Dĩnh đang một mình đạp xe đi vào cổng ký túc xá, vừa mới cho xe vào trong bãi đậu xe, liền thấy có giọng nói đang gọi mình.
- Dao Dao? Cậu làm gì ở đây? Đúng rồi, cậu đi khỏi bệnh viện lúc nào? Cũng không thèm nói với mình một tiếng?
Vừa quay người lại nhìn thấy, Tống Dĩnh vỗ ngực. Trong bãi đậu xe tối om khiến cho cô sợ hãi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất