Chương 161: Nói khóc rồi
- Bạn Mạnh Dao, tôi không giống bạn.
Sau khi nghe thấy Mạnh Dao nói như vậy, Tần Phong cũng không bực mình, trên mặt lộ ra thần sắc ảm đạm, nói:
- Tôi từ nhỏ đã không có cha mẹ, có thể đi đến ngày hôm nay, thi vào đại học Bắc Kinh này, bạn có biết tôi đã phải trải qua bao nhiêu khổ cực không?
Không đợi Mạnh Dao trả lời, Tần Phong thở dài, khoát tay áo nói:
- Thôi được rồi, nói với tiểu thư lá ngọc cành vàng như bạn những chuyện này chắc bạn cũng không hiểu…Viết bài thế nào thì tùy bạn, tôi không sao cả, cùng lắm mấy năm học đại học này cố gắng làm thêm mấy công việc là được, tôi tin rằng, mình có tay có chân, nhất định sẽ tồn tại được trong môi trường này.
Thiên Môn chính là ‘lừa đảo’, muốn lừa được người khác, đầu tiên phải làm cho người đó tin tưởng mình, nếu không có kỹ năng diễ xuất thì đừng hòng mơ kiếm được miếng cơm từ việc này, những gì Tần Phong nói cơ bản đều là sự thật, đó cũng coi như là diễn xuất bản sắc.
Nhất là khi giọng nói Tần Phong trở nên trầm thấp, không ai có thể nghi ngờ những điều hắn nói là giả cả.
Vốn trong lòng Mạnh Dao mắng Tần Phong là tiểu nhân lúc này cũng trầm xuông, ánh mắt bi thương nhìn Tần Phong, đột nhiên cô cảm thấy lẽ ra vừa rồi mình không nên nói như vậy.
- Xin…xin lỗi, Tần Phong, tôi…tôi không cố ý.
Mạnh Dao không biết nói gì cho phải, dù có nói gì đi nữa thì Tần Phong cũng là người đã từng giúp mình, hành vi và lời nói vừa rồi của cô thật sự là không nên.
Hơn nữa chính cô đã nhạn ra, Tần Phong ăn mặc rất bình thường, toàn thân không có hàng hiệu nào. Hôm đăng ký ngay cả một chiếc giường và chăn chiếu cũng không mua nổi.
Người như vậy, để theo đuổi sinh tồn, bất kể hắn làm việc gì, chỉ cần không làm hại đến lợi ích của người khác thì Mạnh Dao cảm thấy mình đều không có quyền lên tiếng chỉ trích.
- Không sao, đều là chuyện đã qua, không phải bây giờ tôi rất tốt đó sao?
Tần Phong lấy từ dưới gối ra một bức thư, nói:
- Lãnh đạo trường phát bổ sung cho tôi hai ngàn tệ, bằng tiền sinh hoạt phí một năm, chờ tôi khỏi bệnh đi làm thêm, học phí sang năm cũng không có vấn đề.
Nhìn Tần Phong tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, Mạnh Dao cảm giác dưới khóe mắt của hắn còn có một tia âm ảnh.
Nghe thấy Tần Phong nói sinh hoạt phí một năm chỉ có hai ngàn, Mạnh Dao mở to hai mắt nhìn, nói:
- Hai ngàn tệ thì sao đủ ăn được? Huấn luyện quân sự rất mệt, cậu không phải nhịn đói đấy chứ?
Bữa sáng và bữa trưa của Mạnh Dao cũng chỉ hết khoảng 8 tệ, buổi tối cô không ăn cơm để giảm béo nhưng phải dùng một số loại thực phẩm dinh dưỡng, thứ đó khá đắt, nếu quy ra tiền thì cũng phải đến bốn năm mươi tệ. Cộng thêm các khoản lặt vặt khác, mỗi tháng Tống Dĩnh cũng đã tiêu hết chừng hai ngàn tệ rồi.
Nghe Tần Phong nói vậy, Mạnh Dao thật sự không thể tưởng tượng được đó là cuộc sống kiểu gì, chẳng lẽ hàng ngày không đánh răng rửa mặt, quanh năm chỉ có một bộ quần áo thôi sao?
Cho nên trong mắt Mạnh Dao lúc này, Tần Phong là một sinh viên từ vùng sâu vùng xa đến.
- Đâu có nhịn đói, bây giờ ngày nào tôi cũng được ăn ngon ăn no, sướng hơn nhiều so với hồi ở nhà.
Tần Phong vươn người với lấy chai nước, rót cho Mạnh Dao, nói:
- Bạn xem, bánh mỳ trong trường rất rẻ, chỉ có một hào một cái, một buổi sáng tôi ăn hai cái, lại còn có dưa muối mang từ nhà đến, nước sôi uống không mất tiền, như vậy một buổi sáng cũng chỉ tiêu hai hào.
Buổi trưa vẫn là bốn chiếc bánh mỳ, nhưng tôi mua mấy đồ ăn chay cũng chỉ mất thêm ba hào, cộng lại là bảy hào, như vậy một ngày tiền ăn chỉ có 9 hào mà thôi…
- Còn buổi tối thì sao?
Thấy Tần Phong dừng lại, Mạnh Dao hỏi tiếp.
- Haiz, bạn Mạnh Dao, vừa nhìn đã thấy bạn không biết dưỡng sinh rồi.
Tần Phong làm bộ không để ý, nói:
- Cổ nhân nói, buổi sáng ăn no, buổi trưa ăn vừa và buổi tối ăn ít…Thật ra buổi tối ăn hay không ăn đều được cả, dù sao ngủ rồi cũng quên cảm giác đói luôn, cho nên tôi đã cắt luôn bữa tối. Bạn tính xem, như vậy mỗi tháng bình quân tôi chỉ tiêu 30 tệ, cộng thêm mấy khoản lặt vặt như xà phòng, kem đánh răng khoảng 10 tệ nữa thì một năm vị chi là khoảng 600 tệ, như vậy 2000 tệ này nếu dùng tiết kiệm thì có thể đủ cả ba năm ấy chứ.
Nói tới đây trên mặt Tần Phong lộ vẻ đắc ý, nói:
- Nói cho bạn biết, bạn cùng phòng ký túc xá với tôi làm ở phòng nghiên cứu cổ vật, mỗi tháng đều có tiền lương…. theo tính toán của tôi, nếu dùng ké xà phòng, kem đánh răng và giấy vệ sinh thì càng tiết kiệm được tiền hơn…
Sau khi nói xong, Tần Phong nhìn Mạnh Dao với vẻ đắc ý, giống như đang chờ đối phương khích lệ.
- Cậu…cậu định cứ sống như vậy sao?
Giọng nói của Mạnh Dao run run, cô thật sự không thể tưởng tượng được, sắp bước vào thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn có người có thể sống được với 50 tệ một tháng.
- Đúng vậy, như thế này không phải là rất tốt sao?
Tần Phong ngạc nhiên hỏi ngược lại:
- Hồi còn nhỏ đừng nói là bánh mỳ mà hễ nhặt được cái gì là phải ăn cái đó, có khi chó nhà người ta còn ăn ngon hơn tôi, bây giờ mỗi ngày đều có bánh mỳ ăn, tại sao tôi lại không thấy hài lòng chứ?
Khi nói những lời này hắn thật sự rất nhập tâm, bởi lẽ từ nhỏ hai anh em phải đi nhặt rác kiếm sống, đôi lúc Tần Phong còn phải tranh cả thức ăn của chó, vết sẹo ở chân hắn chính là bị chó hoang cắn.
- Cậu…cậu đừng nói nữa…
Mạnh Dao rốt cuộc không thể nghe tiếp được nữa, mắt đã ngấn lệ, giọng nói đã có chút nghẹn ngào.
Ở trường đại học Bắc Kinh có rất nhiều sinh viên khó khăn, nhưng chưa thấy ai đến mức như Tần Phong. Thái độ của Tần Phong đối với cuộc sống tương lai của mình, thật sự khiến cho Mạnh Dao phải rơi nước mắt.
- Bạn Mạnh Dao…bạn làm sao thế?
Tần Phong ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Mạnh Dao lấy khăn lau nước mắt, khó hiểu nói:
- Tôi…tôi không đòi nhà trường thêm tiền nữa, bạn…bạn khóc cái gì thế?
- Tôi không khóc, ai nói tôi khóc?
Mạnh Dao xoay người, nói:
- Tôi phải đi đấy, chút nữa tôi sẽ quay lại, cậu đợi chút nhé.
Nhìn Mạnh Dao xoay người đẩy cửa đi ra, Tần Phong có chút há hốc miệng, cầm quyển sổ Mạnh Dao để trên bàn, hô lên:
- Này, bạn còn chưa cầm quyển sổ phỏng vấn.
Tuy nhiên sau tiếng đóng cửa, thân ảnh của Mạnh Dao cũng biến mất luôm.
Khi trong phòng bệnh chỉ còn một mình, hắn sờ mặt mình, lẩm bẩm nói:
- Có phải mình đã diễn hơi quá rồi không?
Hắn nói mình là sinh viên nghèo, mục đích là để những kiều nữ hôm đó chán nản mà cách xa mình ra một chút, nhưng nhìn bộ dáng của Mạnh Dao, hình như lại ‘phản tác dụng’ rồi.
- Mẹ kiếp, mặc kệ vậy, dù sao đừng để những chuyện vớ vẩn của cô ta dính lấy mình là được.
Lắc lắc đầu, Tần Phong lấy trong giỏ hoa quả mà Mạnh Dao mua đến một quả táo, gọt xong liền đưa lên miệng cắn một tiếng to.
Mấy ngày nay được uống thuốc Đông y và được uống canh gà tầm bổ, nguyên khí trong người Tần Phong đã sớm khôi phục, cánh tay bị trật khớp giờ cũng đỡ nhiều rồi.
Sở dĩ còn chưa muốn xuất viện chính là để cho Chu Dật Thần đắc chí, thời gian hắn nằm viện càng lâu càng chứng tỏ vết thương nặng, mà hắn càng bị nặng thì Chu công tử càng vui sướng.
Theo cách nói của Tần Phong, hiện giờ trong xã hội, những người luôn nghĩ cho người khác như hắn đã rất hiếm, vì để chăm sóc cảm xúc của Chu công tử, Tần Phong đã ăn không uống không ở đây rất lâu rồi.
- Không được, cánh tay của cậu ta nhất định là vì chuyện của mình nên mới bị như vậy, bây giờ lại cần phải bổ sung sinh dưỡng, mình nhất định phải giúp cậu ta…
Mạnh Dao vừa rời khỏi bệnh viện, liền chạy thẳng đến ngân hàng cách đó không xa, chỗ đó có máy rút tiền tự động, Mạnh Dao muốn rút một ít tiền để giúp đỡ Tần Phong, như vậy cô sẽ cảm thấy đỡ áy náy hơn.
- Ồ, lão đại, con bé kia đi ra rồi.
Tên lưu manh ngồi canh ở ngoài cổng bệnh viện nhìn thấy Mạnh Dao ra ngoài, vội vàng huých tay lão đại, nói:
- Hắc đại ca, anh nhìn con bé kia cũng ngon phết đấy chứ, ngực ra ngực mông ra mông…
Nói xong hai mắt y híp lại, hận không thể đuổi theo để sờ soạng một phen, cả đời này nếu như được ngủ với gái đẹp như vậy một lần thì dù chết y cũng cam lòng.
- Mẹ kiếp, mày muốn chết thì đi treo cổ mà chết, đừng có làm liên lụy đến tao.
Đúng lúc đàn em nghĩ bậy, Hắc đại ca liền vỗ mạnh vào đầu y một cái, nói:
- Ngay cả tao cũng không dám động vào con bé đó, mày mà cũng dám sao? Có tin Chu công tử biến mày thành bia cho người ta tập bắn không?
Hắc đại ca biết Chu Dật Thần thích cô gái này thế nào, trước kia có một nam sinh vì theo đuổi Mạnh Dao mà đã bị đánh đến gãy xương. Chu Dật Thần vì thế mà cũng phải vào đồn công an.
- Hắc đại ca, em nói chỉ là nói thế thôi, chứ em đâu có lá gan đó.
Tay đàn em gãi đầu, ánh mắt nhìn về hướng Mạnh Dao đi tới, phẫn nộ nói:
- Đại ca, con bé đó đi rút tiền, không phải là để cho thằng nhóc kia chứ? Chúng ta có phải thông báo cho Chu công tử không?
- Bố khỉ, sao mày ngu thế.
Tay đàn em còn chưa nói xong, lại bị tát cho mấy cái vào đầu:
- Mẹ kiếp, nói để cho thằng họ Chu nổi điên lên à, đến lúc đó nó bảo đi trừ khử thằng nhóc kia thì mày đi hay tao đi đây?
Hắc đại ca thiếu chút nữa thì bị thằng đàn em này làm cho phát điên, vừa rồi gọi điện cho Chu Dật Thần thông báo chuyện Mạnh Dao đến, lúc này y đã hối hận lắm rồi, nếu như lần này mà gọi nữa không chừng Chu Dật Thần sẽ giết Tần Phong mất.
Suy nghĩ một chút, Đại Hắc nói:
- Ngày mai tao không đến nữa, mày dẫn theo mấy thằng nữa tới thủ ở đây, nếu thằng nhóc đó đi ra thì bắt lại đánh gãy tay gãy chân là được, xuống tay đừng có độc ác quá.
Hôm nay Đại Hắc mới đến đây, y cũng chưa từng nhìn thấy Tần Phong, nhưng ở đây dù sao cũng là khu bệnh viện, gây ra động tĩnh quá lớn cũng không tốt.
- Hắc đại ca, anh cứ yên tâm đi, chuyện này nhỏ, em làm được.
Tên đàn em tự tin vỗ ngực nói.
- Phải cẩn thận một chút, tí nữa tao đưa cho chục ngàn.
Đại Hắc gật đầu, sau đó nói tiếp:
- Chuyện này làm xong là rời khỏi Bắc Kinh luôn, khi chưa nhận được điện thoại của tao thì đừng có quay lại.