Bảo Giám

Chương 163: Phân tích.

Chương 163: Phân tích.
Lúc này đã là cuối tháng Chín, là thời gian có độ chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá lớn ở Bắc Kinh. Buổi trưa thì có thể mặc váy nhưng ban đêm thì nhất định phải mặc áo khoác, nếu không sẽ cảm nhận được cái lạnh của mùa thu.
Thấy Mạnh Dao vẫn còn mặc chiếc váy trắng đứng đó, Tống Dĩnh kỳ lạ hỏi:
- Dao Dao, lạnh thế này cậu đứng đây làm gì? Nào, lên lầu mau lên. Nếu cậu mà bị cảm lạnh Hiểu Đồng nhất định sẽ trách mình.
- Đừng vội…
Mạnh Dao kéo Tống Dĩnh lại, nói:
- Tống Dĩnh, mình nói cho cậu một chút chuyện.
- Có chuyện gì mà không thể lên trên nói?
Tống Dĩnh khóa xe xong, xoay người lại nói:
- Dao Dao, hôm nay cậu lạ thế. Vô duyên vô cớ tới thăm Tần Phong, trở về cũng thần thần bí bí. Chị em chúng ta mà còn có chuyện gì không thể nói được à?
Tống Dĩnh xuất thân từ nông thôn, hoàn cảnh tương đối khó khăn, ở quê hương cô, thu nhập một năm chỉ có mấy trăm tệ, căn bản là không đủ khả năng để chi trả những chi phí đắt đỏ ở trường đại học.
Lúc vừa vào đại học, Tống Dĩnh thường xuyên chỉ mặc hai ba chiếc áo khoác trong suốt mấy tháng, có lúc vì tiết kiệm tiền mà buổi tối không ăn cơm. Có lần đã bị ngất trong giờ thể dục phải đưa đến bệnh viện, lúc đó mới biết là bị thiếu dinh dưỡng.
Sau khi Mạnh Dao và Hoa Hiểu Đồng biết được đã giúp cô liên hệ làm việc ở bệnh viện, hơn nữa còn là cán bộ cấp cao ở phòng bệnh, công việc thoải mái tiền lương cũng cao. Cho nên từ đó tới nay, Tống Dĩnh luôn cảm kích Mạnh Dao và Hoa Hiểu Đồng.
- Nói ở đây đi, lên đó nếu để Hiểu Đồng biết lại lớn chuyện.
Mạnh Dao lắc đầu, nói:
- Tống Dĩnh, có lần Tần Phong đã giúp mình một lần, coi như mình đã thiếu nợ cậu ta.
- Khoan đã.
Tống Dĩnh ngắt lời Mạnh Dao:
- Dao Dao, một tân sinh viên như Tần Phong thì có thể giúp cậu chuyện gì? Có phải là cậu đã nhận nhầm người rồi không?
Tống Dĩnh cũng biết một chút về hoàn cảnh của Mạnh Dao. Kể cả lãnh đạo trường nếu nhìn thấy Mạnh Dao cũng phải khách khí, nếu Mạnh Dao có khó khăn gì cũng rất nhiều người sẵn lòng giúp đỡ, đâu đến lượt Tần Phong?
- Cậu đừng hỏi là giúp chuyện gì.
Mạnh Dao cũng không muốn chuyện ở nhà ga truyền ra ngoài, liền nói:
- Mình thấy việc ăn uống của Tần Phong không được tốt, tiền thức ăn hoa quả cả ngày của cậu ấy mới hết hơn 1 tệ. Coi như là cậu giúp mình, buổi tối lấy ít thức ăn bổ dưỡng gì đó từ nhà ăn đem qua cho cậu ấy, được không?
Theo suy nghĩ của Mạnh Dao, người tiết kiệm như Tần Phong, cho dù là mình đã cho cậu ta tiền thì chưa chắc cậu ta đã nỡ tiêu. Để Tống Dĩnh đưa đồ ăn cho cậu ta thì chắc hẳn cậu ta không thể không ăn.
- Tần Phong ăn uống không tốt? Cậu nghe ai nói thế?
Tống Dĩnh không ngờ lại nghe một câu như vậy từ miệng Mạnh Dao, nhất thời trợn mắt, khó tin nhìn Mạnh Dao.
- Chính mình nhìn thấy, sao vậy?
Mạnh Dao không ngờ Tống Dĩnh lại phản ứng mạnh như vậy, nói tiếp:
- Trong hộp đồ ăn của cậu ấy không có chút đồ ăn nào, chỉ còn lại một nửa cái bánh bao, còn có thể là giả sao?
- Nhưng… nhưng ngày nào Tần Phong cũng uống canh gà đấy.
Tống Dĩnh lắc đầu liên tục, nói:
- Mình nghe Phùng Vĩnh Khang nói, canh gà mà Tần Phong uống hàng ngày đều được nấu từ rất nhiều loại thuốc, mỗi ngày một bữa, phải mất đến bảy tám trăm tệ. Sao… sao cậu lại nói cậu ta ăn uống không đầy đủ?
Lúc Tống Dĩnh và Phùng Vĩnh Khang ở cùng nhau, không ít lần cô nghe Phùng Vĩnh Khang cằn nhằn về Tần Phong, nói Tần Phong không hào phóng, hàng ngày uống hết canh gà xong, chỉ cho mình ăn xương gà.
Hơn nữa có lần Tống Dĩnh đến phòng bệnh, cũng thấy Tần Phong đang uống canh gà, mùi canh gà và mùi thuốc bắc lẫn với nhau rất rõ ràng.
Cho nên bây giờ thấy Mạnh Dao nói Tần Phong thiếu thốn, quả thực Tống Dĩnh cảm thấy choáng váng. Tuy Tống Dĩnh biết canh gà là do Chu Khải mua cho Tần Phong, nhưng người có thể ăn uống như vậy sao có thể đáng thương như Mạnh Dao nói chứ?
- Hàng ngày đều uống canh gà? Một ngày tiêu hết bảy tám trăm tệ?
Nghe Tống Dĩnh nói, Mạnh Dao không khỏi rối loạn. Chuyện này… chuyện này khác xa với những gì mà cô tưởng tượng và nhìn thấy.
- Thật sự là như thế, Tần Phong sao có thể mỗi ngày chỉ tiêu hết hơn 1 tệ?
Bỗng nhiên Tống Dĩnh nhớ đến một chuyện, vội nói:
- Đúng rồi, hầu như ngày nào mình cũng thấy Tần Phong đi ra cổng bệnh viên mua hoa quả, mỗi lần mua đều tiêu hết mấy chục tệ. Chuyện này chắc chắn là đúng, là chính mắt mình nhìn thấy!
Lúc không phải đi học, Tống Dĩnh thường trực ban ngày. Cô thường nhìn thấy Tần Phong mua đồ ở cổng bệnh viện, khi đi qua phòng trực của bác sĩ còn để lại một ít hoa quả cho các y tá, đối với mọi người ở bệnh viện rất tốt.
Nhưng so với chuyện bạn mình bị lừa thì chút ơn huệ nhỏ nhoi của Tần Phong cũng không là gì. Tống Dĩnh cảm thấy mình có nghĩa vụ phải nói cho Mạnh Dao hiểu, Tần Phong không phải là một người không có tiền hay là tiết kiệm gì cả.
“Không lẽ… không lẽ mình bị lừa?”
Khuôn mặt trắng ngần của Mạnh Dao chợt tái mét đi. Mạnh Dao chợt nhớ tới lúc ở bệnh viện, Tần Phong đã cố gắng giải thích là mình có tiền, những lời nói vừa rồi chỉ là đùa mình thôi.
“Không… không thể nào? Cậu ta… sao có thể diễn chân thật tới như vậy?”
Mạnh Dao có chút rối loạn. Trong tiềm thức cô không muốn tin, một thanh niên nhìn hiền lành chất phác như Tần Phong lại có thể mở miệng lừa gạt mình.
- Dao Dao, cậu không sao chứ? Cậu đừng làm mình sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thấy Mạnh Dao biến sắc, Tống Dĩnh sợ hãi, vội kéo Mạnh Dao đi về phía ký túc xá, miệng nói:
- Cậu nói với Hiểu Đồng đi, nếu Tần Phong ức hiếp cậu thì chúng ta cùng tới tìm cậu ta!
Chuyện từ Tần Phong mà ra, Tống Dĩnh chỉ cho là Tần Phong ức hiếp Mạnh Dao. Lúc nói chuyện, Tống Dĩnh đã quyết định, ngày mai khi đến truyền nước cho Tần Phong, nhất định phải đâm cho cậu ta mấy cái thật mạnh vào tay.
- Đừng, mình không sao, có thể là do mình hiểu nhầm thôi.
Mạnh Dao cười gượng. Cuối cùng cô cũng hiểu, từ khi gặp Tần Phong lần đầu tiên, những lời hắn nói có lẽ không có lời nào là thật cả. Những lời sau cùng có lẽ là thật nhưng mình lại không nghe giải thích nên mới có chuyện hiểu nhầm như vậy.
Nhưng Mạnh Dao cũng cảm thấy tức giận lạ thường. Từ nhỏ đến lớn Mạnh Dao đều đối với người khác rất chân thành, cũng chưa từng có ai dám nói dối trước mặt mình như Tần Phong, đúng là khinh người quá đáng.
“Hư hỏng, quá hư hỏng rồi. Từ đầu đến cuối đều hư hỏng!”
Nghĩ tới Tần Phong còn lừa làm mình rơi vài giọt nước mắt, Mạnh Dao không nén được tức giận, hận Tần Phong ăn nói lung tung, cũng hận cả mình tại sao có thể dễ dàng tin lời nói dối của hắn như vậy.
Nhưng Mạnh Dao không biết rằng, trong chuyện này, đừng nói là cô, kể cả người có kinh nghiệm trong giang hồ cũng không thể nhận ra Tần Phong nói thật hay nói dối.
Người trong Thiên môn đều dựa vào mồm mép, Tần Phong đã có được khả năng đó. Cái gọi là miệng tuôn hoa sen, lừa chết người không đền mạng đúng là để nói loại người như Tần Phong.
“Chuyện này thật là kỳ lạ? Người khác trước mặt mình đều nói những lời hoa mỹ, cậu ta lại nói những lời về mình đáng thương như vậy, không lẽ là để lấy được sự thông cảm của mình?”
Bị lừa một vố như vậy, Mạnh Dao cố gắng phân tích tâm lý Tần Phong. Mạnh Dao cũng học một khóa Tâm lý học lâm sàng ở trường, bây giờ cũng có thể dùng để phân tích.
Mạnh Dao bây giờ đã không còn quá tức giận nữa. Cô cũng không muốn đòi lại Tần Phong số tiền 10 nghìn tệ đó. Dù nói thế nào Tần Phong cũng vì chuyện của cô mà gãy tay, tóm lại là phải bồi thường một chút.
“Cũng không giống như cậu ta muốn tranh thủ sự cảm thông, bởi vì cậu ta đã nói những lời nói trước đó đều là lừa gạt, chỉ là mình không tin mà thôi.”
Mạnh Dao mơ hồ nghĩ. Những việc là của Tần Phong khiến cho cô rất khó hiểu, lại càng cảm thấy tò mò. Cô không nghĩ ra, tại sao Tần Phong lại làm ra nhiều chuyện khác lẽ thường như vậy?
- Dao Dao, cậu đang làm gì vậy? Thật sự cậu không sao chứ?
Thấy Mạnh Dao hết mỉm cười rồi lại cau mày, Tống Dĩnh căng thẳng. Đã biết Mạnh Dao hơn một năm, cô chưa từng thấy vẻ mặt Mạnh Dao thay đổi nhiều tới như vậy.
- Không có gì, yên tâm đi.
Mạnh Dao tươi cười, kéo Tống Dĩnh đến cửa ký túc xá, nói:
- Mình ngồi ở bồn hoa này một lát, thật sự là không có gì đâu, cậu lên trước đi.
Lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Mạnh Dao có hứng thú với một người con trai. Cô muốn phân tích kỹ càng một chút. Nếu bây giờ lên ký túc xá, mấy người cười đùa thì đừng nghĩ tới chuyện yên ổn mà suy nghĩ.
- Được, vậy có chuyện gì thì cậu hô một tiếng nhé.
Tống Dĩnh biết Mạnh Dao là một cô gái rất có chủ kiến, không nói thêm gì nữa. An ninh của trường Đại học Bắc Kinh cũng rất tốt, hơn nữa từ trên tầng cũng có thể nhìn thấy bên dưới nên không cần lo lắng an toàn của Mạnh Dao.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ Tần Phong đã biết nguyên nhân bị thương của cậu ta?”
Nhìn thấy Tống Dĩnh đã đi lên tầng, Mạnh Dao ngồi xuống. Trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ khiến cho sắc mặt nhất thời biến đổi. Bởi vì chỉ có cách giải thích này mới có thể giải thích được sự giả ngây giả dại của Tần Phong.
Vậy nghĩa là Tần Phong đã biết nguyên nhân cậu ta bị thương nên không muốn tiếp xúc với mình nữa, sợ có người lại tới trả thù nên mới nói linh tinh để đuổi mình đi.
“Tại sao cậu ta biết được?”
Mạnh Dao cảm thấy bây giờ mình giống như một thám tử. Trong khi phân tích tâm lý của Tần Phong, trong lòng Mạnh Dao dường như đã nghĩ ra nhưng lại có chút mơ hồ, nhất thời không thể nghĩ ra.
- Dao Dao, cậu ở đây làm gì? Cẩn thận đừng để bị cảm lạnh đấy.
Đúng lúc Mạnh Dao đang suy nghĩ, bên tai bỗng nghe thấy giọng nói của Hoa Hiểu Đồng, Mạnh Dao thở dài, cô biết mình không thể yên tĩnh suy nghĩ được nữa.
Hoa Hiểu Đồng là một cô gái nóng nảy, đi đến liền oang oang lên:
- Mình nghe nói là cậu đi thăm Tần Phong à? Chính là cái tên ngốc bị gãy tay trong khi tập quân sự đó?
Truyện ở trong trường đại học luôn luôn được lan truyền rất nhanh. Hoa Hiểu Đồng cũng là người có rất nhiều người theo đuổi ở Đại học Bắc Kinh này nên đương nhiên là có người lấy chuyện này ra làm chuyện cười để kể với cô.
- Cậu nói Tần Phong? Cậu ta không phải tên ngốc đâu!
Nghe Hoa Hiểu Đồng nói, mặt Mạnh Dao nóng lên. Nghĩ lại chuyện đã xảy ra tối nay, có lẽ mình giống kẻ ngốc hơn.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất