Bảo Giám

Chương 164: Theo dõi.

Chương 164: Theo dõi.
- Á? Không đúng? Dao Dao của chúng ta biết khen con trai từ khi nào thế?
Nghe Mạnh Dao nói, Hoa Hiểu Đồng liền trợn tròn mắt, nhìn Mạnh Dao hỏi:
- Dao Dao, cậu biết tên Tần Phong đó à? Không lẽ đã rung động rồi sao?
Nữ sinh ở trong ký túc xá thường thảo luận xem nam sinh nào đẹp trai nhưng Mạnh Dao và Hoa Hiểu Đồng trước giờ đều không để ý tới những nam sinh ngây ngô này. Cho nên Hoa Hiểu Đồng không thể ngờ, mình vừa gọi tên Tần Phong bị thương trong lúc tập quân sự là tên ngốc mà Mạnh Dao lại phản ứng như vậy.
- Con ranh này, nói lung tung gì vậy?
Mạnh Dao trách Hoa Hiểu Đồng một câu rồi khẽ nói:
- Cậu sinh viên mới tên Tần Phong đó chính là người đã giúp mình ở nhà ga. Cậu ta bị thương lần này tớ nghi là do Chu Dật Thần sai người gây chuyện với cậu ấy. Cậu cũng biết, y có anh rể ở ngay trong doanh trại đó mà!
- Cái gì? Là hắn? Hắn chính là Tần Phong?
Hoa Hiểu Đồng biết chuyện đã xảy ra ở nhà ga. Cô cũng là một cô gái thông minh, vừa nghĩ lại liền hiểu ra, tân sinh viên ở trong doanh trại có cả vài ngàn người, tại sao người khác không bị thương mà lại là Tần Phong?
- Chắc chắn là Chu Dật Thần cố ý. Tên đó cũng thật quá đáng, người ta chỉ là không cẩn thận đụng phải y thôi, thế mà có thể đánh gãy tay Tần Phong?
Hoa Hiểu Đồng tức giận nói:
- Mạnh Dao, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được. Họ Chu đó nhân phẩm quá kém, cậu phải về nhà nói với ông nội, nhân chuyện này nhất định phải hủy bỏ hôn ước!
Dù sao Hoa Hiểu Đồng cũng chưa tiếp xúc với Tần Phong. Những gì cô nghĩ là chuyện Mạnh Dao phải lợi dụng chuyện này để hủy bỏ hôn ước. Còn về Tần Phong, đối với cô chỉ là một nhân vật nhỏ không quan trọng.
- Hiểu Đồng, sức khỏe của ông không tốt, đừng làm phiền ông.
Mạnh Dao khẽ lắc đầu. Tuy rằng từ nhỏ đã lớn lên cùng với ông nội, cũng là đứa cháu được yêu thương nhất, nhưng vì thể diện của ông, nhà họ Chu không mở miệng trước thì trong chuyện này ông sẽ không chịu mở lời.
- Cậu ấy, có chuyện gì cũng để trong lòng, cũng không trách tên Chu Dật Thần hung hăng càn quấy như vậy.
Hoa Hiểu Đồng nghiêm khắc nói:
- Nếu đổi lại là mình thì mình tìm người bắt tên đó lại mười mấy ngày, sau đó cho người đánh cho một trận, bắt y phải ngoan ngoãn hủy bỏ hôn ước với mình!
Các trưởng bối trong nhà Hoa Hiểu Đồng đều làm việc trong ngành cảnh sát. Cô từng cho người điều tra Chu Dật Thần, biết Chu Dật Thần đã từng làm không ít chuyện hư hỏng, chỉ là tính tình Mạnh Dao hiền lành, không chịu dùng những chuyện này để đối phó với Chu Dật Thần mà thôi.
Nhưng Hoa Hiểu Đồng không biết rằng, không phải tính tình của Mạnh Dao hiền lành mà căn bản cô không để tâm đến Chu Dật Thần. Cái gọi là hôn ước của người lớn hai nhà, với tính cách ngoài mềm trong cứng của mình, Mạnh Dao không đồng ý thì đến lúc đó cũng không ai ép được cô.
- Đúng rồi, Hiểu Đồng, mình nói cho cậu một chuyện. Tần Phong này thật sự rất kỳ lạ…
Mạnh Dao và Hoa Hiểu Đồng từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, bây giờ đã nói chuyện này rồi thì chẳng có gì để giấu nữa. Mạnh Dao liền kể lại từ đầu chí cuối chuyện xảy ra tối hôm nay.
- Cái… cái gì? Cái tên họ Tần đó lại dám nói xằng xiên với cậu?
Nghe Mạnh Dao nói xong, Hoa Hiểu Đồng tỏ vẻ khó tin. Không ai có thể hiểu rõ sức hấp dẫn, hoặc gọi là lực sát thương đối với đàn ông của Mạnh Dao hơn cô.
Tuy tự nhận là mình cũng xinh đẹp, nhưng Hoa Hiểu Đồng tự biết mình không có được khí chất giống như Mạnh Dao. Nếu như bản thân mình ở cùng với Mạnh Dao, người mà những người đàn ông chú ý đầu tiên thường đều là Mạnh Dao.
Chưa nói là ở ngoài, chỉ ở trong khoa Y nhiều nam sinh xuất sắc như vậy, lúc đứng trước mặt Mạnh Dao cũng đỏ mặt, thậm chí không nói được câu nào. Chuyện như vậy, Hoa Hiểu Đồng không phải chỉ thấy một lần.
Cho nên cái tên Tần Phong đó có thể nói linh tinh trước mặt Mạnh Dao, còn khiến cho Mạnh Dao rơi nước mắt, điều này không chỉ khiến cho Hoa Hiểu Đồng giật mình, mà phải là rất sốc.
- Ừ, mình nghi là cậu ta đang che giấu điều gì đó. Vừa mới nghĩ ra có lẽ Tần Phong đã biết lý do mình bị thương.
Mạnh Dao nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Tiếng xấu của Chu Dật Thần chỉ cần nghe ngóng ở trong trường một chút là biết. Mình nghĩ là Tần Phong sợ bị trả thù nên mới cố ý làm như vậy!
- Xùy, tên họ Tần đó thông minh như vậy sao?
Hoa Hiểu Đồng phản đối, nói:
- Sao cậu không nói lúc đó hắn đánh Chu Dật Thần là cố ý đi? Có lẽ lúc đó hắn đã muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi ấy chứ?
- Cái gì? Đụng độ với Chu Dật Thần cũng là cố ý?
Mạnh Dao nghe vậy giật mình, lẩm bẩm nói:
- Chuyện này… cũng không phải là không có khả năng, hay là cậu ta muốn giấu chuyện này?
Mạnh Dao càng nghĩ, ánh mắt càng sáng lên. Nếu Tần Phong biết là Chu Dật Thần trả thù hắn, nếu như không thẹn với lương tâm thì đã báo cáo với huấn luyện viên, nhất định sẽ không dễ dàng nuốt cơn giận xuống như vậy.
Như vậy chỉ có một cách giải thích, chính là hành động của Tần Phong ở nhà ga là cố ý. Hắn chơi xấu Chu Dật Thần trước, sau đó lại bị chơi lại, hai bên coi như hòa nhau.
Nhưng còn có một điểu quan trọng, đó là cú va chạm với Tần Phong đó sao lại có thể khiến cho Chu Dật Thần có hiện tượng phát điên. Nhìn bề ngoài của Tần Phong cũng không cường tráng, cũng không giống người biết võ công.
- Dao Dao, có phải cậu đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi không? Tên Tần Phong đó có thể lợi hại như vậy sao? Vậy thì không phải là cao thủ võ lâm rồi à?
Hoa Hiểu Đồng cảm thấy suy đoán của Mạnh Dao quá mức hoang đường, lập tức kéo tay Mạnh Dao lại, nói:
- Được rồi, mặc kệ là đã xảy ra chuyện gì, cậu cho hắn 10 nghìn cũng không ít rồi… Sau này mình cảnh cáo Chu Dật Thần hộ cậu, nói Chu Dật Thần không tìm Tần Phong gây chuyện nữa. Một tên sinh viên mới lại đáng để Mạnh đại tiểu thư của chúng ta suy nghĩ như vậy sao, lên đi ngủ đi!
Mạnh Dao từ nhỏ đã lớn lên cùng ông nội, tính tình điềm đạm, đối đãi với người khác không quá nhiệt tình nhưng cũng không thất lễ, mọi người đều giống như nhau. Đó cũng chính là một loại khí chất độc đáo trên người Mạnh Dao.
Nhưng Hoa Hiểu Đồng vẫn có chút quan niệm giai cấp. Từ sâu trong đáy lòng, vẫn có chút bài xích những người xuất thân từ nông thôn hoặc là gia cảnh bình thường.
Giống như chuyện Tống Dĩnh đi làm, nếu không phải do Mạnh Dao giúp thì chưa chắc Hoa Hiểu Đồng đã giúp. Đương nhiên, người lớn lên ở trong gia đình như vậy thì sẽ không để lộ cảm xúc của mình ra mặt.
- Được rồi, lên đi ngủ!
Mạnh Dao biết điểm xấu đó của Hoa Hiểu Đồng, vì thế cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng Tần Phong này đã để lại một ấn tượng sâu đậm trong lòng cô, giống như một điều bí ẩn đang đợi cô khám phá.
Mạnh Dao tươi cười cùng Hoa Hiểu Đồng đi lên tầng. Tần Phong dù sao cũng vẫn phải quay về trường học, chỉ cần mình muốn, sau này có thể gặp lại được. Cô không tin Tần Phong có thể giấu được mãi.
- Hắt xì!
Bỏ quả cuối cùng trong giỏ hoa quả Mạnh Dao mua vào miệng, Tần Phong đang chuẩn bị đi ngủ bỗng hắt hơi mạnh một cái, dụi dụi mũi, Tần Phong lẩm bẩm:
“Ai nhắc tới mình thế nhỉ?”
“Nếu mấy năm đi học cứ được ở bệnh viên thế này thì thoải mái biết bao.”
Sáng sớm thức dậy, Tần Phong thoải mái vươn vai. Hắn quyết định 3 ngày nữa sẽ ra viện. Sắp đến tháng 10 rồi mà Tần Phong chưa đi học một tiết nào, điều này khiến cho người tự xưng là hiếu học như Tần Phong cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng cuộc sống ở trong bệnh viện thật sự rất thoải mái, bữa sáng và cơm trưa đều có y tá đem tới, đồ ăn cũng không tồi.
Bữa tối thì càng thịnh soạn. Biết Phùng Vĩnh Khang đã tiêu hết mười mấy nghìn tệ, trong lòng Chu Khải vô cùng thoải mái, ngoài canh gà hầm thuốc bắc bổ dưỡng ra, có khi cũng mua cho Tần Phong mấy món ở trong quán cơm.
Quan trọng hơn là, cán bộ ở trong khu phòng bệnh này là cán bộ cấp cao, vì để cho các lãnh đạo có môi trường nằm viện thoải mái, hàng ngày đều có tâm trạng thoải mái, tất cả các y tá đều được tuyển chọn một cách kỹ lưỡng.
Các y tá đó không thể so với tiên nữ, nhưng cũng đều là mỹ nữ. Cho dù là y tá trưởng đã kết hôn cũng là một người phụ nữ thành thục, khiến cho người ta nhìn thấy đều rất vui.
Tần Phong luôn tự nói với mình, đây là đang tu luyện. Lúc trước khi ở Thành giải trí vẫn luôn có thể thoải mái đi lại giữa các cô gái mà không để phấn son dính lên người, bây ở trong bệnh viện này, đối diện với các cô gái phong cách khác nhau, cũng là một nơi để tu tâm rất tốt.
Ăn xong bữa sáng, Tần Phong nằm trên giường truyền nước. Nhưng các y tá không biết là khi họ vừa mới bước chân ra khỏi phòng, Tần Phong liền rút kim ra cắm vào cái ống nhỏ ở đầu giường.
Mấy ngày bồi bổ, Tần Phong đã đem những dược lực này biến thành nguyên khí. Bây giờ hắn quả thật đã khỏe như trâu, đưa những thứ này vào cơ thể quả thực không tốt cho lắm.
- Hoa quả lại hết rồi. Mạnh Dao thật là không biết mua đồ, tốn 50 tệ để mua một cái giỏ hoa quả, tiền đều là ở cái giỏ, hoa quả bên trong còn chưa tới 10 tệ.
Theo thói quen thò tay vào trong tủ ở đầu giường, Tần Phong phát hiện mình lại ăn hết hoa quả rồi. Gần đây hắn đang bồi bổ cơ thể, cần bổ sung các loại dinh dưỡng với số lượng lớn, vitamin ở trong hoa quả cũng là một chất không thể thiếu.
- Chị Phương, em đi mua một ít hoa quả, chị thích ăn gì? Em mang cho một ít.
Đợi đến khi truyền hết bịch nước suối, Tần Phong ấn chuông ở đầu giường, nói với y tá là mình đã rút kim, xỏ giầy rồi đi thẳng tới phòng trực của y tá. Lúc đi vào, Tần Phong kêu to lên.
Ở trong viện đã gần nửa tháng, Tần Phong dường như đã rất quen với tất cả các bác sĩ và y tá ở trong khu này.
Tần Phong rất dẻo miệng, bình thường mua hoa quả cũng luôn để cho bác sĩ và y tá một phần, cho nên quan hệ ở trong bệnh viện rất tốt. Giống như chị Phương y tá trưởng cũng thường xuyên mang cơm tới cho Tần Phong.
Chị Phương biết bình thường Tần Phong tiêu tiền như nước nên có lẽ gia cảnh không tồi, cũng không khách khí với hắn, nói:
- Mua ít quýt đi, quýt mùa này rất ngon.
- Được, hình như hôm qua em có nhìn thấy quýt của Mỹ gì đó, không biết là thật hay giả, lát nữa em sẽ mua để chúng ta ăn thử.
Tần Phong trả lời, thong thả đi ra ngoài bệnh viện.
Dường như ở bên ngoài tất cả các bệnh viện đều có hai loại kinh doanh làm ăn rất tốt. Một là các sạp hàng bán hoa quả, bởi vì có những người nóng lòng tới thăm bệnh nhân không kịp mua đồ nên thường đến đây mới mua.
Loại thứ hai đương nhiên chính là cửa hàng vòng hoa. Nếu nói về tỉ lệ tử vong, đương nhiên không ở đâu có thể hơn được bệnh viện, cho nên việc kinh doanh vòng hoa cũng rất phát triển.
- Chú Lưu, cho cháu hai cân táo, một cân nho, ba cân chuối, lê thì cũng lấy ba cân là được rồi.
Đến cổng bệnh viện, Tần Phong liền đi tới một sạp hàng quen. Những sạp hàng này bán không đắt như trong cửa hàng.
Tần Phong thường mua hàng ở chỗ của chú Lưu, thường xuyên qua lại thành quen, nên giá hắn mua cũng thấp hơn nhiều so với người ngoài. Đám hoa quả hắn vừa gọi đó, ít nhất cũng có thể rẻ hơn người khác bốn năm mươi tệ.
Mua xong những hoa quả mà mình cần, Tần Phong chỉ vào số quýt bóng loáng, nói:
- Chú Lưu, quýt Mỹ đó chú cho cháu hai cân rưỡi.
- Tiểu Tần, thứ này không rẻ đâu…
Thấy Tần Phong muốn mua quýt, lão Lưu tỏ vẻ khó xử nói:
- Quả này chú nhập vào đã là 36, bán cho người khác ít nhất cũng 80 tệ một cân, nếu cháu mua thì chú để cho 40 tệ một cân!
- Hì hì, cảm ơn chú Lưu, vậy thì lấy 5 cân đi. Cháu không thể để chú lỗ vốn được!
Tần Phong cười cười. Hơn hai cân cũng không được mấy quả, mua luôn năm cân cũng được. Dù sao số tiền này là của trường cho, theo quy tắc ở trên giang hồ, tiền phi nghĩa phải tiêu hết đi mới tốt.
- Được, biết là cậu thấu tình đạt lý mà, cho thêm cậu một quả!
Nghe Tần Phong nói, lão Lưu mặt mày hớn hở. Người làm ăn nhỏ cũng có chỗ giảo hoạt của người làm ăn nhỏ, lão Lưu ngoài miệng nói là lấy vào 36 tệ nhưng thật ra cũng chỉ có 30 tệ.
Ở dưới gốc cây cách sạp hoa quả đó khoảng 30m có ba thanh niên đang ngồi hút thuốc, thấy Tần Phong đang trả tiền, một người nóng nảy mở miệng hỏi:
- Anh Phong Tử, tên đó đã ra rồi, sao vẫn không đi lên?
Ba người này là tay chân Đại Hắc giữ lại, trong đó kẻ cầm đầu là Phong Tử, chính là tên côn đồ hôm qua bị Đại Hắc đánh cho mấy cái vào đầu.
Đương nhiên, ở trước mặt anh Đại Hắc thì là sâu bọ nhưng ở trước mặt những tiểu tử này vẫn rất uy phong. Nghe kẻ đó nói, Phong Tử tát một cái, nói:
- Không nhìn thấy xe cảnh sát ở bên kia à? Bây giờ đi lên để ăn cơm tù à?
- Em… em không thấy rõ. Anh Phong Tử, chiếc xe cảnh sát đó sắp đi rồi!
Tên đàn em đó sờ sờ đầu, nhìn về phía này. Quả nhiên có một chiếc xe cảnh sát đang đỗ, nhưng có người vừa mới mở cửa xe, có lẽ là chuẩn bị đi.
- Chờ cho gã đó đi rồi chúng ta sẽ lên!
Phong Tử vui vẻ, ngoài 10 nghìn tệ Đại Hắc đồng ý cho, chỉ cần gã làm gọn gàng, chờ sau khi gã rời khỏi Bắc Kinh sẽ chuyển thêm 20 nghìn tệ vào tài khoản của gã.
“Ồ? Có người theo dõi mình?”
Cầm hoa quả từ tay lão Lưu, bỗng nhiên Tần Phong cảm thấy có sát khí từ phía sau truyền tới, trong lòng liền sầm xuống, nói:
- Chú Lưu, không cần trả lại, mai lại mua tiếp…
Không đợi cho lão Lưu nói, Tần Phong liền mang theo hoa quả đi thẳng vào bệnh viện không quay đầu lại. Nhìn như bước không nhanh nhưng nháy mắt đã đi vào tòa nhà của bệnh viện.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất