Bảo Giám

Chương 165: Hiếp người quá đáng.

Chương 165: Hiếp người quá đáng.
- Mẹ kiếp, tên này nhanh thật!
Khi chiếc xe cảnh sát vừa mới rời khỏi bệnh viện, Phong Tử liền đem theo hai tên đàn em vọt tới. Nhưng khi bọn chúng tới chỗ sạp hoa quả mới phát hiện ra Tần Phong đã lẩn vào trong đám người vào bệnh viện.
- Anh Phong Tử, làm sao bây giờ?
Một tên đàn em ôm thật chặt ống thép trong người, nói:
- Hay là chúng ta xông vào trong đi? Chỉ có mấy tên bảo vệ bệnh viện, cơ bản là không dám cản chúng ta đâu!
Hai tên đàn em này cũng không có quan hệ trực tiếp với Đại Hắc mà là Phong Tử tự tìm đến. Phong Tử đồng ý với chúng, chỉ cần giúp gã giáo huấn một người, mỗi người sẽ được trả 2 nghìn tệ.
Vào năm 1998, cho dù ở đơn vị làm ăn tốt, một tháng cũng chỉ được 1 nghìn tệ tiền lương, 2 nghìn tệ đã tương đương với hai tháng tiền lương. Hai tên đó chỉ hận không thể lập tức đánh gãy chân gãy tay Tần Phong để cầm số tiền đó đi ăn uống một trận.
- Mẹ kiếp, cậu là óc lợn à?
Không đuổi kịp Tần Phong, vẻ mặt của Phong Tử đã ảo não, nghe tên đàn em nói liền nổi giận, gõ vào đầu tên đó một cái, mắng:
- Bệnh viện lớn như vậy đi đâu tìm người? Còn nữa, bảo vệ chỉ để trang trí, nhưng phòng cảnh sát đó không phải là để trang trí, cậu muốn chết nhưng tôi thì chưa sống đủ đâu…
Đi theo Đại Hắc hai năm, Phong Tử cũng có chút kinh nghiệm giao tiếp với cảnh sát. Bây giờ không giống với trước kia, chỉ có bảo vệ tốt chính mình mới có thể hưởng thụ được cuộc sống tươi đẹp mà tiền tài mang lại.
- Anh Phong, vậy làm thế nào bây giờ? Chúng ta phải ở đây đến khi nào?
Ham ăn biếng làm đúng là câu nói tốt nhất để miêu tả về cuộc sống của đám côn đồ. Mỗi ngày đều đi gây chuyện đến 2,3h đêm mới ngủ. Sáng sớm hôm nay đã phải đứng theo dõi ở cổng bệnh viện, đúng là có chút làm khó bọn chúng.
- Mẹ kiếp, lảm nhảm nhiều quá! Không có chút tinh thần nghề nghiệp nào!
Lần này không thể xử lý Tần Phong, để hắn cao chạy xa bay, Phong Tử cũng vô cùng bực mình, hung hăng trừng mắt nhìn tên đàn em, nói:
- Quay về ngồi tiếp. Tên đó một ngày có khi ra đến mấy lần, còn sợ không chờ được à?
Nhìn vào bên trong bệnh viện, bóng dáng Tần Phong đã biến mất ở trong tòa nhà. Phong Tử chỉ có thể bực tức đưa hai tên đàn em trở lại gốc cây, ngắm gái để giết thời gian.
“Đúng là bị theo dõi. Bà nó, một chút chuyện nhỏ như vậy, cũng không để lại di chứng gì, vậy mà tên họ Chu đó lại muốn đuổi tận giết tuyệt?”
Sau khi Tần Phong vào trong bệnh viện cũng không đi lên tầng luôn mà nấp sau một tấm kính phản quang, quan sát hành động của mấy tên đó.
Từ dáng vẻ và tư thế tay phải luồn vào ngực của mấy người đó, Tần Phong liếc mắt cũng có thể nhận ra, mấy tên đó đều mang theo vũ khí, còn là dao hay là cái gì khác thì không biết.
Nhưng Tần Phong biết, những người đó đã đem vũ khí tới thì sự việc đã không hay rồi, ít nhất cũng muốn đánh gãy tay hoặc gãy chân mình. Điều này khiến cho Tần Phong nổi giận, đối phương thật sự hiếp người quá đáng rồi…
Tần Phong lên đại học còn chưa tới một tháng, cũng là lần đầu tiên tới Bắc Kinh, ngoài Chu Dật Thần ra, căn bản là không có thù hận với ai. Tần Phong dùng mông cũng có thể đoán ra những tên này là do ai phái tới.
Tần Phong luôn cho rằng mình là một người rất hiểu lý lẽ.
Ở nhà ga là Tần Phong ra tay với Chu Dật Thần trước nên khi ở trong trại tập quân sự, Chu Dật Thần giở trò, muốn đánh gãy tay hắn, Tần Phong cũng rất tự giác phối hợp, tự làm chệch khớp tay mình.
Theo quy tắc trên giang hồ thì như vậy coi như Tần Phong đã trả xong nợ, mọi chuyện đã xong. Nhưng Chu Dật Thần vẫn không tha còn tìm người đối phó với hắn, như vậy là trái với quy tắc.
Đương nhiên, Tần Phong biết, cái tên ăn chơi trác táng đó căn bản không hiểu cái gì gọi là quy tắc, tốt xấu đều là do mình tự đánh giá. Tần Phong cảm thấy mình có nghĩa vụ phải khiến cho Chu Dật Thần hiểu được cái gì gọi là người chân đất không sợ người đi giầy.
“Chỉ là mấy tên côn đồ, xem ra Chu Dật Thần cũng chỉ có thể nghĩ được như vậy…”
Nhìn ba tên có vẻ không cam lòng rời khỏi cổng viện, Tần Phong suy nghĩ, ở một trường học lớn nhất nước giống như Đại học Bắc Kinh này, Chu Dật Thần hẳn cũng không tới mức có thể một tay che cả bầu trời.
Sai những tên côn đồ này tới đối phó với mình, sau đó sẽ là dùng tiền giải quyết. Chỉ cần dạy cho những người này một bài học, Chu Dật Thần tạm thời sẽ không có cách nào đối phó với mình.
Nghĩ tới đây Tần Phong cười lạnh, đem theo mấy túi hoa quả đi lên tầng. Cầm túi quýt đến phòng trực ban trước rồi mượn điện thoại ở bên trong dùng một chút, lúc này mới trở lại phòng bệnh.
- Tần Phong, không nhận ra, cậu thật sự có tiền hả?
Khoảng hơn nửa giờ sau, Tân Nam người đầy mồ hôi đẩy cửa vào, đưa cho Tần Phong một chiếc điện thoại di động nhỏ, vẻ mặt hâm mộ nói:
- Tôi thấy máy này một thời gian rồi nhưng vẫn chưa mua được. Không ngờ cậu đã có một cái, sao không thấy cậu dùng?
Tân Nam cũng có một chiếc điện thoại nhưng là loại điện thoại đời thứ hai của Motorola, tuy rằng đã nhỏ hơn nhiều so với loại cục gạch đời đầu nhưng vẫn rất to, bình thường không tiện mang theo người.
Còn chiếc điện thoại của Tần Phong là loại hiện đại nhất năm nay, còn nhỏ hơn gói thuốc lá. Nếu ai mà cầm chiếc điện thoại này ra ngoài, đi ở trên đường, số người ngoái đầu lại nhìn tuyệt đối không thua kém gì các minh tinh nổi tiếng hiện nay.
Năm 98 là thời điểm máy nhắn tin vẫn còn phổ biến. Máy nhắn tin màn hình lớn có tiếng Trung mới là thứ mà những người bình thường muốn có, còn điện thoại di động thì vẫn rất ít người có thể sử dụng.
Chiếc điện thoại này là do người ta tặng cho Hồ Bảo Quốc, Hồ Bảo Quốc lại tiện tay vứt cho Tần Phong.
Tần Phong không thích thể hiện, ngoài ngày đầu tiên tới trường phải đi làm thẻ, Tần Phong chưa từng lấy điện thoại ra. Nếu không phải Tần Phong nói cho Tân Nam biết thì Tân Nam cũng không biết trong túi của Tần Phong còn có chiếc điện thoại như vậy.
- Anh Nam, thứ đó là do người lớn cho, em vẫn cảm thấy dùng di động ở trong trường không tiện nên không lấy ra.
Tần Phong cười cười mở máy. Bởi vì điện thoại luôn ở trạng thái tắt máy nên pin vẫn còn đầy.
- Biết thế thì tốt. Bình thường cậu đi học tốt nhất là đừng mở điện thoại…
Tân Nam gật đầu, dặn dò:
- Nếu như để thầy giáo tính tình cổ quái nào đó nghe được thì cậu xong đời. Kể cả hiệu trưởng ra mặt thì thành tích môn đó của cậu cũng bằng không!
Lời Tân Nam nói là đã có tiền lệ. Hai năm gần đây, máy nhắn tin từ công cụ dành cho những người có tiền đã trở nên phổ biến đối với rất nhiều người, giá cả rất rẻ, rất nhiều sinh viên ở trong trường đều có.
Nhưng vì thế cũng đã dẫn đến không ít vấn đề. Trong giờ học thường xuyên nghe thấy tiếng “tít tít” từ máy nhắn tin vang lên.
Có một lần, một giáo sư nổi tiếng đã nổi trận lôi đình, tuyên bố trong lớp học, từ nay về sau ai đi học mà đem theo máy nhắn tin thì đừng mong qua được môn của ông.
Trường Đại học Bắc Kinh hướng tới môi trường học tập tự do nên lời tuyên bố của vị giáo sư này khiến cho một số người đồng ý nhưng cũng có một số người phản đối. Nhưng từ đó trở đi, chuyện tiếng máy nhắn tin vang lên ở trong giờ học cơ bản đã được ngăn chặn.
Nghe Tân Nam nói, Tần Phong cười nói:
- Anh Nam, em biết rồi. Không phải là cái máy này từ khi mang tới vẫn chưa mở sao?
- Vậy thì tốt. Các thầy giáo ở khoa Khảo cổ và chuyên ngành Giám định và phục chế cổ vật càng cổ hủ, cậu đừng gây chuyện là được.
Vừa rồi khi đến, Tân Nam tiện đường mua hoa quả đặt lên trên tủ, nói:
- Tôi còn có việc phải đi bây giờ. Khi nào cậu xuất viện thì tôi đến đón, gọi mấy người bạn của cậu, cả Lý Nhiên nữa, chúng ta uống một bữa.
- Được.
Tần Phong cười tiễn Tân Nam ra khỏi phòng, nói:
- Mọi người đã chăm sóc em lâu như vậy, anh Nam, nhất định phải để em mời một bữa!
- Đương nhiên là cậu mời rồi. Cậu là kẻ lắm tiền ẩn náu trong lớp người nghèo mà.
Tân Nam nói đùa một câu rồi rời khỏi. Gần đây Tân Nam nhận dạy một hạng mục phân tích đối chiếu văn vật, nếu làm tốt có thể được năm sáu mươi nghìn tệ. Nên mấy ngày nay đều bận đến nỗi không biết ngày đêm gì nữa.
Sau khi Tân Nam đi, Tần Phong nhìn xuống chiếc điện thoại di động, đi tới ban công. Vì thời điểm đó di động còn chưa thông dụng nên ở rất nhiều nơi còn chưa có sóng.
- A lô, ai đó? Đây là cửa hàng đồ cổ Văn Bảo Trai, xin hỏi ngài tìm ai?
Điện thoại kêu được hai hồi chuông, vang lên giọng nói của một người đàn ông, giọng nói rất khách sáo.
- Phi Tử, là tôi, Tần Phong!
Nghe giọng nói của Lãnh Hùng Phi, Tần Phong không khỏi bật cười. Đây là chủ ý do Tạ Hiên nghĩ ra, nói là cái gì mà nhân viên phải mỉm cười, để các khách hàng VIP có thể cảm nhận được sự tôn trọng, như vậy mới có thể nâng cao được đẳng cấp.
- Anh Phong, là anh à. Trời ơi, bọn em nhớ anh chết mất!
Giọng nói trong điện thoại bỗng cao vút, truyền đến tiếng gọi ríu rít của Lãnh Hùng Phi:
- Anh Béo, là điện thoại của anh Phong, Phong lão đại gọi điện tới!
Sau khi gọi Tạ Hiên, Lãnh Hùng Phi hỏi liên hồi:
- Anh Phong, đại học thế nào? Gần một tháng rồi anh không gọi điện thoại về, anh Viễn Tử cứ làm ầm lên là muốn đi tìm anh!
Nghe giọng nói của các anh em, trong lòng Tần Phong cảm thấy ấm áp, cười nói:
- Không sao, mọi việc rất tốt. Phi Tử, ở nhà thế nào?
- Ở nhà rất tốt. Lượng tiêu thụ tháng này đã đủ cho chúng ta trả tiền nhà hai năm. Anh Phong, nói cho anh biết, anh Béo rất có bản lĩnh…
Lãnh Hùng Phi không biết Tần Phong đang gọi bằng di động, luyên thuyên một hồi, kể lại cho Tần Phong tất cả mọi chuyện gần đây của cửa hàng.
Hóa ra, mấy ngày cuối tháng 8, trước khai giảng mấy ngày, Tạ Hiên thông qua A Bưu biết được mấy vị Hiệu trưởng của các trường trung học, đã tiến hành đàm phán hợp tác với mấy trường này.
Đó là Văn Bảo Trai sẽ cung cấp một số bút lông làm phần thưởng, mở một cuộc thi thư pháp ở các trường học đó. Người thắng cuộc có thể nhận được chiếc bút lông có giá trị không nhỏ, còn được 500 tệ tiền thưởng.
Chuyện này không hiểu sao lại rơi vào tai Ủy ban Giáo dục. Việc có lợi cho việc phát triển trí đức của các học sinh lại có ảnh hưởng tốt đến xã hội, Ủy ban Giáo dục đương nhiên cũng nhiệt tình ủng hộ.
Vì thế, vốn là chuyện của vài trường học sau đó đã biến thành cuộc thi của tất cả các trường học ở Tân Thiên.
Có Thường Tứ gia ra mặt và Hồ Bảo Quốc có lần đã vờ như vô tình hỏi đến nên Ủy ban Giáo dục cũng không dám bỏ qua Văn Bảo Trai, cuối cùng chuyện trở thành Ủy ban Giáo dục đứng ra tổ chức, Văn Bảo Trai phối hợp thực hiện.
Cuộc thi viết thư pháp đương nhiên cần đến giấy, bút, mực, nghiên. Thời gian đó, máy tính vẫn chưa phổ biến, bình thường chữ viết đẹp hay xấu là thể diện của một con người. Các bậc phụ huynh có lẽ không nỡ dùng tiền cho mình nhưng trong vấn đề giáo dục con cái thì tiêu tiền không hề do dự.
Vì thế, bút mực giấy nghiên của Văn Bảo Trai giá cả tương đối rẻ đã trở thành nơi đắt hàng. Tuy rằng giá rẻ nên rất nhiều người mua, nhưng vì thế mà Tạ Hiên phải chạy vào Giang Nam nhập một lô hàng lớn.
- Phi Tử, chuyện này hẳn cũng có không ít công lao của cậu phải không?
Nghe Lãnh Hùng Phi nói qua mọi chuyện, Tần Phong mỉm cười. Hắn biết Tạ Hiên có rất nhiều mánh khóe trong việc buôn bán, nhưng nhìn đại cục không được tốt. Chuyện này hẳn là có chủ ý của Lãnh Hùng Phi, hơn nữa chuyện kinh doanh văn phòng phẩm cũng đều là do Lãnh Hùng Phi xử lý.
- Đâu có, đều là chủ ý của anh Béo, em chỉ hỗ trợ thôi.
Lãnh Hùng Phi chưa dứt lời thì trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tạ Hiên:
- Được rồi, Phi Tử, chuyện này là do cậu đề ra, không cần để vinh quang lại cho tôi.
- Anh Phong, có phải anh đã quên anh em rồi không, đi lâu như vậy cũng không gọi điện thoại về?
Tạ Hiên thân thiết với Tần Phong hơn Lãnh Hùng Phi, nên vừa mở miệng đã oán trách.
Tần Phong nói:
- Không phải tôi gọi điện đây rồi sao. Thời gian trước có nhiều việc nên không gọi được.
- Anh Phong, Phi Tử thật sự rất có năng lực, xử lý mọi chuyện rất tốt. Em hầu như nhàn nhã không có việc gì làm. Phía anh tiến hành thế nào rồi? Em vẫn muốn qua đó làm với anh…
Tạ Hiên cũng không phải đang nói nhảm. Cậu ta vốn không hứng thú với việc kinh doanh văn phòng phẩm này. Tạ Hiên chỉ thích ngọc thạch và đồ cổ, bởi vì lợi nhuận của những thứ đó vượt xa so với số giấy bút mực nghiên này.
Nhưng từ khi Tần Phong đi, số ngọc cổ làm giả kia cũng bán hết không còn nữa, Tạ Hiên nhất thời không biết làm gì, ngoài việc bán lẻ một số đồ cổ giả và hàng mỹ nghệ, trong cửa hàng không có đồ cổ để bán.
- Anh Phong, anh không biết đâu, anh Viễn Tử cũng sắp ra viện rồi, em thấy hay là anh đưa bọn em theo đi!
Giọng nói của Tạ Hiên lại vang lên trong điện thoại.
- Anh Béo, mọi người đều đi thì em biết làm thế nào?
Giọng nói của Lãnh Hùng Phi ở trong điện thoại có chút u oán. Ở cùng với đám người Tạ Hiên, Lãnh Hùng Phi có cảm giác giống như gia đình, không muốn bị tách ra như vậy.
- Chờ khi bọn tôi ổn định ở đó rồi sẽ gọi cậu tới. Đừng nói chen vào, tôi và anh Phong đang nói chuyện quan trọng.
Tạ Hiên tức giận ngắt lời Lãnh Hùng Phi.
- Ừ, Hiên Tử nói đúng. Tân Thiên vẫn hơi nhỏ, sau này cũng vẫn phải tới Bắc Kinh phát triển.
Tần Phong ngừng lại một chút, nói tiếp:
- Phi Tử, cậu tạm thời lo liệu trước, để Hiên Tử và Viễn Tử tới đây, tôi cũng có một số chuyện cần hai người họ làm!
- Anh Phong, cuối cùng anh cũng đồng ý cho bọn em đi rồi?
Nghe Tần Phong nói, Tạ Hiên sung sướng kêu lên, liên mồm nói:
- Anh Phong, em sẽ trở về nói với anh Viễn Tử, tối nay bọn em sẽ qua!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất