Bảo Giám

Chương thứ 166: Đuổi người

Chương thứ 166: Đuổi người
- Hiên Tử, đến rồi thì sang đây tìm tôi đi.
Tần Phong thuận miệng đem chuyện địa chỉ bệnh viện nói cho Tạ Hiên, rồi dặn dò:
- Lúc đó đi cổng chính, bảo Viễn Tử khiêm tốn một chút.
- Anh Phong, không phải là anh đi học sao? Sao lại ở trong bệnh viện? Nghe được địa chỉ mà Tần Phong nói Tạ Hiên có một chút sửng sốt.
Nhìn thấy cửa phòng bệnh bị người bên ngoài đẩy ra, Tần Phong nói:
- Đừng có hỏi nhiều như vậy, xử lý tốt việc nhà xong thì hãy đến đây, có việc gì gặp mặt hãy nói.
Không đợi Tạ Hiên đáp lời, Tần Phong liền cúp máy, đúng lúc nhìn thấy Tống Dĩnh đi vào phòng bệnh, liền vội vã đi ra ngoài nói:
- Chị Dĩnh, hôm nay tiêm xong rồi.
Tần Phong nói ngọt như mía lùi. Ở trong bệnh viện hầu như thấy các nữ y tá đều quát nạt, thực ra hắn năm nay cũng sắp hai mươi tuổi rồi, chắc là cùng tuổi với Tống Dĩnh, cũng chưa hẳn là ít tuổi hơn các chị nữ y tá đó.
- Tần Phong, cậu… cậu dùng điện thoại rồi à?
Tống Dĩnh đẩy cửa phòng bệnh bước vào đúng lúc nhìn thấy Tần Phong cúp điện thoại, chiếc điện thoại nhỏ khá tinh xảo, làm cho cô ngẩn ra một chút…
Nếu Tống Dĩnh nhớ không nhầm thì hình như Hoa Hiểu Đồng và Mạnh Dao cũng có chiếc điện thoại giống như này, chỉ có điều chiếc điện thoại của Tần Phong là màu đen, còn điện thoại của hai người bọn họ lại là màu hồng nhạt.
- Bạn bè cho tôi mượn dùng, ngày trước đi huấn luyện quân sự cũng không lấy ra dùng, hơn nữa, là sinh viên dùng điện thoại cũng không tốt.
Tần Phong cười cười, cầm điện thoại di động nhét xuống dưới gối, chỉ có điều lần này không tắt máy, ngộ nhỡ Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn không tìm thấy địa chỉ, thì còn phải nhờ vào chiếc điện thoại này mà liên lạc.
- Thế nào chị Dĩnh, lão Phùng đó không đưa chị đi à? Trở về tôi giúp chị xử lý hắn!
Nhìn thấy vẻ mặt Tống Dĩnh không như mọi hôm, Tần Phong liền cười đùa.
- Tần Phong, tôi có việc muốn hỏi cậu, cậu nghiêm chỉnh một chút…
Tống Dĩnh cố ý làm vẻ mặt nghiêm nghị, thực ra bình thường cô đối với Tần Phong rất tốt, nhưng việc liên quan đến bạn tốt của mình, Tống Dĩnh vẫn làm ra bộ “hung ác”.
- Chị Dĩnh, tôi vẫn rất nghiêm chỉnh mà.
Tần Phong nói rồi ngồi ngay ngắn trên giường bệnh, hai tay đặt ở trên đầu gối, làm ra bộ chăm chỉ nghe giáo huấn.
- Tần Phong, có phải cậu lừa gạt Dao Dao không?
Nhìn thấy bộ dạng của Tần Phong, Tống Dĩnh bất luận thế nào đều không thể gán cho hắn chữ “lừa đảo”. Chần chừ nói:
- Dao Dao là cô gái đơn thuần hiền lành tốt bụng, cậu…cậu không được ức hiếp cô ấy.
- Tôi ức hiếp cô ấy à?
Tần Phong nghe vậy mở to hai mắt ra nhìn, nói:
- Tôi nào dám? Hôm qua cô ấy nói muốn phỏng vấn tôi, tôi không phải là muốn nhận thêm nhiều sự đồng tình từ trường học sao, vậy thì nói đáng thương một chút, ai mà biết được Mạnh Dao đều tin hết…
Tần Phong mở hai tay ra, làm một bộ dạng vô tội, nói tiếp:
- Sau đó tôi nói với cô ấy đều là nói đùa thôi, thì cô ấy lại không tin, chị nói xem người ta nói thật lại không tin là sao?
Tần Phong vẫn có chút gì đó buồn bực, hắn lên đến đại học là vì học tập những kiến thức về phục hồi và giám định cổ vật một cách hẹ thống, không nghĩ đến ngày đầu tiên đến Bắc Kinh, liền cuốn vào cuộc tranh chấp tình cảm giữa hai vị sinh viên gia cảnh vô cùng tốt.
- Cậu nói…đều là thật chứ?
Tống Dĩnh bán tín bán nghi nhìn Tần Phong, theo như bạn trai Phùng Vĩnh Khang của cô nói, Tần Phong là kẻ lừa người chết không đền mạng, miệng không có câu nào là thật.
Trước kia Tống Dĩnh hay trêu chọc Phùng Vĩnh Khang, nhưng sau khi xảy ra việc này của Mạnh Dao, cô bắt đầu suy nghĩ những lời nói của Phùng Vĩnh Khang có mấy phần đáng tin.
- Vô cùng chính xác, tuyệt không một chữ giả dối, nếu chị không tin thì gọi Mạnh Dao đến đối chứng, tôi lừa chị làm gì chứ.
Tần Phong đúng là muốn cho Mạnh Dao đến đây một chuyến. 10 ngàn tệ đó vẫn phải trả lại cho người ta.
Thực ra Tần Phong cũng hiểu một chút về tâm tư của Mạnh Dao, là muốn trả ơn hắn vì đã giúp mình giải vây ở nhà ga, nhưng Tần Phong lúc đó thật sự chỉ là nhìn thấy Chu Dật Thần không vừa mắt nên giúp Mạnh Dao, giúp Mạnh Dao chỉ là việc thứ yếu cho nên tiền này không khỏi có phần thẹn.
- Dao Dao mới lười nói chuyện với cậu đấy.
Tống Dĩnh bĩu môi. Có điều ngay lập tức lại cảm thấy có chút không đúng, Mạnh Dao thường ngày cũng không trò chuyện gì với những nam sinh khác nhiều, nhưng hôm qua lại là cô chủ động tìm đến Tần Phong.
- Tùy cô ấy, tôi không vấn đề. Dù sao một không lừa gạt hai cũng không lừa gạt. Tóm lại tôi không lừa gạt cô ấy.
Lúc Tần Phong nói chuyện tuy rằng hợp tình hợp lý nhưng vẫn có chút chột dạ, không lừa gạt nhưng 10 ngàn tệ vẫn cất dưới gối kia, tuy nhiên sau khi Mạnh Dao nghe xong cảm thấy như chính mình trải qua cực khổ mà mang tới.
- Không lừa gạt là tốt nhất, nếu không tôi… tôi bảo Phùng Vĩnh Khang cắt đứt quan hệ với chị đấy.
Tống Dĩnh dữ dằn nói một câu rồi giơ nắm đấm hướng về phía Tần Phong ra uy một chút rồi mới rời đi, hôm nay có người tìm cô đi trực ban, cho nên mới đến bệnh viện sớm như vậy.
- Cũng nên đến rồi chứ?
Tần Phong nhìn bên ngoài đã hoàn toàn một màu đen của đêm tối, chắc cũng gần tám giờ rồi, nhưng Lý Thiên Viễn và Tạ Hiên vẫn chưa đến, điện thoại cũng không gọi được, làm cho Tần Phong cũng có chút sốt ruột, chỉ lo hai tên tiểu tử này chạy đến Bắc Kinh lại gây ra tai họa gì.
Vì chờ hai người đó mà Tần Phong buổi tối cố ý tách Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải, hắn cho Lý Thiên Viễn sang đây là có ý đặc biệt, nhưng lại không muốn làm cho bọn họ và bạn học của mình quen nhau.
- Xin…xin hỏi. Anh Phong. Anh thật sự ở đây à?
Cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài gõ vài cái, có điều là Lý Thiên Viễn thể hiện không có thói quen gõ cửa. Đang lúc Tạ Hiên muốn gõ cửa lần thứ hai, thì cửa phòng bệnh đã bị đẩy từ bên ngoài ra rồi.
Nhìn thấy Tần Phong mặc áo bệnh nhân, Lý Thiên Viễn nhất thời sững sờ, sau một lát trong miệng đột nhiên phát ra một tiếng gào khan:
- Mẹ nó, ai làm vậy? Anh Phong. Là ai làm anh thế này? Em sẽ đánh gãy chân nó.
Mắt Lý Thiên Viễn đỏ lên như muốn dọa người, tư duy của gã tương đối đơn giản, thân thể cường tráng như trâu của Tần Phong căn bản sẽ không dễ mắc bệnh phải vào bệnh viện nằm, vậy thì chỉ có một giải thích là Tần Phong bị người ta đánh bị thương.
- Anh Phong, cái này… rốt cuộc là chuyện gì? Có phải bị người ta đánh không? Mẹ nó, em đánh chết nó.
Tạ Hiên cũng có chút không bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi nhìn, tựa hồ muốn tìm cái tiện tay để đánh, chỉ là hai anh em bọn họ cũng không muốn nghĩ Tần Phong đánh không lại người ta, bọn họ đi chẳng phải là là phí công?
- Đừng gào nữa, có ai có thể đánh tôi bị thương chứ?
Tần Phong trong lòng xúc động, vỗ lên đầu Lý Thiên Viễn một cái, nói:
- Đây là bệnh viện, đừng liên thiên nữa, không y tá sẽ đến đấy.
- Tần Phong, có chuyện gì xảy ra vậy?
Tần Phong chưa nói dứt lời, cửa phòng lại bị đẩy ra. Chị Phương trực ban tối nay bước vào, nhìn thấy Lý Thiên Viễn và Tạ Hiên, không khỏi cau mày, nói:
- Hai người là ai? Sao lại vào đây?
Thời gian thăm hỏi của bệnh viện có quy định, buổi tối từ sau bảy giờ ba mươi phút không được vào thăm nữa, hơn nữa khu phòng bệnh cao cấp thường là không cho người khác lên, chị Phương cũng không biết hai người này đến đây từ lúc nào.
Sau khi nghe lời của chị Phương, Tần Phong vội vàng nói:
- Chị Phương, hai bọn họ là bạn của tôi, nghe nói tôi bị thương, cho nên lặn lội đường xa đến đây thăm, chị hãy để cho bọn tôi nói chuyện.
- À, thì ra là bạn của cậu à, vậy thì nói chuyện nhỏ một chút. Tần Phong, đừng vượt quá mười giờ nhé, đến lúc đó lãnh đạo đi kiểm tra phòng thì tôi sẽ gặp phiền phức đấy.
Những ơn huệ nhỏ ngày thường của Tần Phong, đến thời điểm này phát huy tác dụng, nghe đến là bạn của Tần Phong, chị Phương cũng không nói thêm cái gì, rất nhanh rời khỏi phòng bệnh.
- Anh Phong, rốt cuộc là chuyện gì? Anh nằm viện cũng không nói với bọn em.
Sau khi y tá trưởng đi ra ngoài, Tạ Hiên mở miệng hỏi, Lý Thiên Viễn đứng bên cạnh biết rõ bản thân mình cổ họng lớn liên tục gật đầu, không dám lên tiếng. Bộ dạng gã sợ tái đi cũng không sai, y tá hung dữ đó có thể sẽ lại được gọi đến.
- Ây da, còn không phải chuyện làm ơn mắc oán sao?
Tần Phong thở dài, càng muốn tự mình càng oan uổng, tức giận nói:
- Mẹ nó, nói đàn bà như cọp đúng là không sai chút nào, sau này gặp đàn bà đen đủi, nhất thiết là không thể ra tay giúp đỡ.
- Đàn bà gì, làm ơn mắc oán?
Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn đều nghe không hiểu ra sao, nhưng nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tần Phong, hai người họ không dám mở miệng hỏi han thêm, ở chung với Tần Phong lâu như vậy, bọn họ cũng tự biết chuyện gì Tần Phong đã không muốn nói thì dù có hỏi cũng vô dụng.
- Đúng có chuyện như vậy…
Đối với anh em trong nhà thì không có gì để giấu giếm cả, lúc Tần Phong đang định nói cho hai người đó thì cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, lần này người đến lại là hai cô gái.
- Mạnh Dao? Cô đến đây làm gì?
Chiều cao của hai cô gái này xấp xỉ nhau khoảng tầm một mét bảy mươi, có điều khí chất của hai cô gái này lại không tương đồng, một người nhìn qua rất nóng tính, mà người kia lại lộ ra vẻ điềm tĩnh.
- Họ Tần kia, cậu nói cái gì?
Mạnh Dao chưa mở miệng, người bên cạnh là Hoa Hiểu Đồng đã nổ rồi.
- Mạnh Dao có lòng tốt đến thăm cậu, sao cậu lại nói thế? Cái gì mà lại đến rồi, thật là lòng tốt không được báo đáp.
Thực ra hôm nay đến bệnh viện là Hoa Hiểu Đồng xui Mạnh Dao đến.
Bởi vì Hoa Hiểu Đồng phát hiện, hôm nay cả ngày lúc Mạnh Dao đi học đều không có chút tinh thần nào, chắc là đang suy nghĩ chuyện của Tần Phong, cho nên Hoa Hiểu Đồng mới muốn đến gặp Tần Phong để xem rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào.
- Vị bạn học này, chuyện của tôi với Mạnh Dao hình như không liên quan gì đến bạn thì phải?
Tần Phong thản nhiên nhìn thoáng qua Hoa Hiểu Đồng, nói:
- Tôi là bệnh nhân, đang mắc hội chứng đau đầu, hy vọng bạn đừng làm ầm ĩ trong phòng bệnh, nếu không thì… tôi sẽ gọi y tá đến đuổi người.
- Cậu… cậu nói cái gì?
Hoa Hiểu Đồng nghe thấy vậy ngẩn cả người, cô lớn như vậy mà từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói những lời như thế với cô. Giọng Tần Phong nói không to, nhưng cũng đủ làm người ta tức chết.
- Cậu quả nhiên là tên khốn nạn, đã vậy còn lừa tiền Dao Dao.
Hoa Hiểu Đồng từ nhỏ từng học quyền đạo, cô là người nổi danh nhất ở đất Bắc Kinh này, đấu không lại miệng liền động thủ, trơ mắt bị Tần Phong tức giận đến nỗi lửa bốc trong lòng lên đến mũ, từng bước bước đến trước giường, đưa tay ra túm lấy cổ áo của Tần Phong.
- Này, làm gì thế, muốn động thủ đánh anh tôi à?
Lúc Hoa Hiểu Đồng nói, Tạ Hiên nhìn thấu chút manh mối, cho nên vẫn không nói ra, trốn sang bên cạnh xem chuyện vui.
Nhưng Lý Thiên Viễn lại là một người ‘lỗ mãng’, nhìn thấy có người muốn đánh Tần Phong, đâu còn quan tâm người đó là nam hay là nữ, liền lấy thân mình đẩy Hoa Hiểu Đồng ra ngoài.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất