Bảo Giám

Chương 167 Báo ứng

Chương 167 Báo ứng
Lý Thiên Viễn ngay khi ở trong ngục đã theo Tần Phong luyện võ công cơ bản, cho đến nay cũng được khoảng 6,7 năm rồi. Gã vốn là người rất thích hợp với việc luyện võ công. Hiện tại, ngay cả bản thân Tần Phong muốn hạ gục gã thì cũng phải có bản lĩnh rất lớn
Hoa Hiểu Đồng chẳng qua là ngày thường học một ít khoa chân múa tay theo giáo trình, hơn nữa giống như kiểu Thái quyền đạo, loại võ thuật này thường xuyên đá cao chân, nên khi thực chiến rất dễ lộ sơ hở cho người ta đánh. Chỉ thích hợp với tính chất biểu diễn
Cho nên bị Lý Thiên Viễn chỉ dùng một thụi là đẩy ra bên ngoài. Hoa Hiểu Đồng kia thân thể chẳng gầy yếu gì, mà bị bay như tờ giấy, liên tục lùi 7,8 bước về phía sau đập thật mạnh vào cửa chính phòng bệnh
- Bà nó, là con gái mà hay à? Đánh anh Phong xem, là con gái tao cũng đánh.
Lý Thiên Viễn vốn sốt ruột chuyện Tần Phong bị thương. Lúc Tần Phong đang muốn giải thích, lại xuất hiện cái đứa con gái Hoa Hiểu Đồng chẳng ra sao này, đầu tiên là chỉ trích Tần Phong không nói, rồi đột ngột lại dám động thủ
Trong lòng Lý Thiên Viễn, Tần Phong đã như một người thân. Hắn nghĩ Tần Phong hiện đang bị thương, việc đánh nhau do mình lo.
- Đồ khốn..., ai ui, đau chết mất!
Hoa Hiểu Đồng bị Lý Thiên Viễn thụi cho một phát, thiếu chút nữa không còn sức mà thở, qua mười mấy giây, mới xoa cổ tay liếc nhìn Lý Thiên Viễn một cái. Trong ánh mắt lộ ra một chút kiêng nể.
Lúc mới tiến vào, Sự chú ý của Hoa Hiểu Đồng dồn hết vào Tần Phong mà không để ý đến Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn. Bây giờ nhìn sang Lý Thiên Viễn, không khỏi hít một hơi khí lạnh
Phải nói bộ dạng của Lý Thiên Viễn thực sự có chút không phải với người xem, gã cũng chỉ khoảng 20 tuổi, nhưng đã cao hơn 1m9, dáng người cao to lực lưỡng
Mà khuôn mặt Lý Thiên Viễn nhìn qua thì không giống người tốt. Thậm chí, có chút giống với tên đại ác nhân Thành Khuê An ở đảo Phong Mỹ Cảng thịnh hành những năm 80. Nhất là lúc trừng mắt, cái bộ dạng hung ác đó có khi có thể trị được trẻ con quấy khóc ban đêm
Hoa Hiểu Đồng may là lá gan vô cùng lớn, từ nhỏ đã theo bậc đàn anh trong nhà gặp qua không ít tội phạm cực kỳ hung dữ mà cũng bị Lý Thiên Viễn dọa cho nhảy dựng lên. Nếu đổi lại là một người nhát gan bị Lý Thiên Viễn dọa cho như này, sợ là sẽ hét ầm ngay tại chỗ
- Hiểu Đồng, không sao chứ?
Mạnh Dao tiến lên đỡ Hoa Hiểu Đồng, càu nhàu nói:
- Đã nói với cậu rồi, con gái không được đánh nhau với người ta, mà cậu không nghe lời, bây giờ có phải thiệt thòi không?
Mạnh Dao tính tình điềm đạm, mà Hoa Hiểu Đồng lại nóng tính như lửa. Hai người đều là đại mỹ nữ. Trước đây lúc ra đường nhiều lần bị người ta làm phiền, Hoa nữ hiệp đã không ít lần thể hiện tài nghệ. Nhưng không ngờ lần này lại đá phải tấm sắt như vậy.
- Anh là loại người gì thế? Sao lại động tay động chân với cả con gái?
Dỗ Hoa Hiều Đồng xong, Mạnh Dao nhìn về phía Lý Thiên Viễn lạnh lùng nói:
- Anh là một người đàn ông mà đi đánh phụ nữ liệu có còn là đàn ông nữa không?
- Dám đánh anh Phong thì tôi chẳng quan tâm cô ấy là trai hay gái.
Lý Thiên Viễn liếc mắt nhìn nhìn về phía Mạnh Dao, nói:
- Cô bé, cô trừng mắt tôi, tôi không tính lần này. Không tin cô thử ra tay với anh Phong xem, ngay cả cô tôi cũng đánh tất.
Lúc Lý Thiên Viễn trước khi vào trại giáo dưỡng, lăn lộn trong xã hội đã từng trêu ghẹo không ít con gái. Vừa mở miệng đã ít nhiều bộc lộ dáng vẻ du côn của Lý lão đại năm xưa.
- Đồ…đồ vô (liêm) sỉ!
Mạnh Dao thấy tức giận, không ngờ lại gặp một tên lưu manh trơ tráo như vậy. Đây cũng là lời chửi mắng nặng nề nhất mà cô có thể nói ra
- Răng tôi rất tốt! (trong tiếng TQ “răng” đồng âm với chữ “sỉ”" - DG) Lý Thiên Viễn nhếch miệng cười. Bảo gã làm ăn đàng hoàng thì khó, nếu bảo Lý lão đại làm lưu manh thì so với Tần Phong hắn còn thích hợp hơn.
- Được rồi, Tiểu Viễn, im mồm đi. Mạnh Dao là người tốt!
Tần Phong cười, quát lớn Lý Thiên Viễn một câu. Xoay mặt sang Mạnh Dao nói:
- Mạnh Dao, hai người này đều là anh em của tôi từ nơi khác đến chơi. Bọn họ chẳng được học hành gì nên chẳng biết ăn nói tử tế, nhưng đều là người tốt.
“Thế này mà là người tốt? Toàn là bọn lưu manh thì có.”
Mạnh Dao liếc nhìn Lý Thiên Viễn một cái, câu nói kia cuối cùng không nói ra khỏi miệng. Được giáo dục trong gia đình tử tế nên cô rất khó nói ra những câu khó nghe.
- Đúng rồi, 10 ngàn tệ này trả lại cho cô, tôi có tiền, cám ơn cô.
Tần Phong suy nghĩ một chút, lấy dưới gối đầu 10 ngàn tiền ra, ngoắc tay gọi Tạ Hiên, nói:
- Đưa cho cô Mạnh đi!
Sở dĩ bảo Tạ Hiên đưa tiền vì Tạ Hiên là người lạ, Tạ Phong tin là Mạnh Dao sẽ không từ chối, hắn đỡ phải nói đi nói lại với cô
- Tuân lệnh, anh Phong.
Tiều béo nhận tập tiền từ tay Tần Phong đi đến bên cạnh Mạnh Dao. Tên tiểu tử này sau khi chăm chú nhìn kỹ Mạnh Dao liền hắc hắc cười:
- Anh Phong, chị này không phải là chị dâu chứ? Bằng không làm sao lại đưa tiền cho anh?
Còn vị tiểu thư này, hẳn là chính là chị dâu hai, anh Phong lợi hại thật, đến Băc Kinh không bao lâu đã kịp tìm cho em và Viễn Tử hai chị dâu rồi?
- Cậu…cậu nói bậy bạ cái gì hả?
Tần Phong không ngờ tên tiểu mập lại nói một câu như vậy. May mà da mặt hắn dầy như tường thành, lúc này cũng không nhịn được có chút đỏ mặt. Trời đất chứng giám, Tần Phong chưa từng có suy nghĩ như vậy!
- Tần Phong, ngươi... Cậu vô liêm sỉ, Hiểu Đồng, chúng ta đi!
Tần Phong chịu không nổi câu nói của Tạ Hiên, Mạnh Dao và Hoa Hiểu Đồng đương nhiên càng không chịu được. Hai cô gái mặt đỏ bừng như tấm vải đỏ. Mạnh Dao cầm lấy tập tiền, kéo tay Hoa Hiểu Đồng chạy vội đi.
- Hiên tử, cậu…cậu và Viễn tử làm chuyện gì vậy?
Nhìn vẻ dương dương tự đắc của Tạ Hiên, Tần Phong không biết làm sao, sự dậy dỗ hai tên này mấy năm nay là bằng không. Đúng là điều tốt không học được, cái xấu khỏi cần dạy cũng biết
- Anh Phong, em thấy rồi, gia cảnh hai cô bé kia cũng không tồi, anh không tiêm nhiễm được họ đâu.
Nghe xong câu nói của Tần Phong. Tạ Hiên ngược lại không cười nữa nói:
- Hai cô này không đi, mấy anh em chúng mình đều không nói chuyện được, em chỉ là làm cho tức quá mà đi thôi.
- Cậu, vẫn là một bụng mưu ma chước quỷ.
Tần Phong vừa lắc đầu vừa cười, nói:
- Ngồi đi, chuyện ở nhà tôi cũng biết rồi, có Phi Tử ở đó, không cần phải lo lắng. Hai người các các ở lại, tôi có chút việc cần nói.
- Anh Phong, là chuyện anh bị thương à? Anh nói ra đứa nào làm, em đi xử lý nó.
Lý Thiên Viễn vào tù do bị tội giết người, nhưng lúc đó người kia bị chết trong lúc xô xát vì vậy chưa chắc đã là gã giết
Nhưng lần bị ngăn chặn ở phố đồ cổ, gã thực sự đã đâm chết em trai Viên Bính Kỳ, điều đó có nghĩa là thực sự tay đã vấy máu, cũng làm cho sự hung hãn trên người Lý Thiên Viễn tăng gấp bội.
- Anh Viên Tử, chúng ta nghe anh Phong nói đã, em vẫn không tin anh ý bị người ta đánh…
Tạ Hiên cắt ngang lời nói của Lý Thiên Viễn “dựa vào võ công của anh Phong, ai mà có thể đánh anh ý đến nằm viện được?
- Hiên Tử, tôi thực sự bị người đánh.
Tần Phong khoát tay rồi nói:
- Người đó là quân nhân, trong khi huấn luyện quân sự đã làm hại tôi. Có điều chỗ bị thương này là giả, cánh tay trật khớp mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Tôi tranh thủ cơ hội này nghỉ ngơi một chút…
Là anh em trong nhà Tần Phong cũng chẳng giấu giếm, liền kể hết mọi chuyện xảy ra từ lúc hắn đến Bắc Kinh. Kể xong hắn cười gằn rồi nói:
- Muốn xử lý tôi không dễ thế đâu, thằng họ Trương chết tiệt kia sống cũng không dễ chịu gì…
Người bình thường cũng có khí hải, chẳng qua không trải qua luyện nội công, thì trong khí hải không chứa chân khí. Nhưng khi khí hải bị phá, người đó cả đời đều bị ốm yếu nhiều bệnh, rốt cuộc cũng không thể làm được việc nặng
Giống như tình tiết được miêu tả trong những tiểu thuyết võ hiệp. Có cao thủ võ lâm khí hải sau khi bị phá vỡ, thường ra sức thở gấp. Đó chính là do nguyên nhân này.
Tần Phong hận Trương Đại Minh ra tay tàn độc, một cước kia dùng công lực không nhẹ. Không những phá vỡ khí hải của Trương Đại Minh mà còn làm cho hắn lục phủ ngũ tạng đều nội thương không nhẹ. Tính thời gian bây giờ cũng có thể phát tác rồi
Tần Phong tính toán không sai. Trương Đại Minh lúc này đang từ thiên đường bước vào địa ngục
Sau khi kết thúc huấn luyện, Hàn Minh quả nhiên thực hiện lời hứa. Anh ta trực tiếp điều Trương Đại Minh về đơn vị mình. Tìm quan hệ ở cấp trên, lấy lý do Trương Đại Minh có tố chất quân sự từng đạt vị trí cao khi đấu võ. Đưa Trương Đại Minh chuyển đến Học viện chỉ huy bộ binh Thạch Thị.
Điều này làm cho Trương Đại Minh mừng như điên, từ hôm kia đã vội chạy đến Thạch Thị. Gã thuộc loại tiến cử đặc biệt, chỉ cần tiến hành kiểm tra sức khỏe là có thể bắt đầu học tập tại học viện như các sinh viên khác, sau 3 năm là thành sĩ quan chỉ huy rồi.
Nhưng điều mà Trương Đại Minh không ngờ đến là ngay sáng hôm nay, sau khi cầm được bản báo cáo kiểm tra sức khỏe. Chẩn đoán trên giấy như sấm nổ giữa trời, làm cho gã bị chìm vào hôn mê
Trên báo cáo viết rất rõ ràng, Thận của Trương Đại Minh có bệnh, không được có bất cứ hoạt động mạnh nào, nếu không thận sẽ bị suy kiệt nguy hiểm. Nếu nói nghiêm trọng thì thậm chí sẽ ảnh hưởng đến tính mạng
Giấy chẩn đoán của bác sĩ chủ nhiệm viết rất rõ ràng: Bời vì nguyên nhân sức khỏe, đồng chí này không thích hợp với cuộc sống trong quận đội. Đề nghị cho giải ngũ về quê với mức thương binh hạng 2 để hệ thống chữa bệnh của địa phương tiến hành trị liệu dài kì.
Sau khi xem lời chẩn đoán. Trương Đại Minh cảm thấy choáng váng. Gã cố gắng giải thích với bác sĩ là mình khỏe mạnh như thế nào. Thậm chí còn tập một bài luyện đánh cự ly ngắn ở hành lang bệnh viện
Nhưng bi kịch chính là Trương Đại Minh phát hiện ra cơ thể mình thực sự có vấn đề. Bởi vì gã chạy chưa được 10m, trong cơ thể truyền ra một trận đau nhức làm cho gã ngất luôn tại chỗ
Sau khi cấp cứu, bác sĩ chủ nhiệm gọi điện cho đơn vị bộ đội của Trương Đại Minh, thông báo cụ thể tình hình bệnh tình của gã để đơn vị cử người có kinh nghiệm đến trấn an, đồng thời nhanh chóng làm thủ tục xuất ngũ về quê
Trương Đại Minh lúc này thực sự không còn hy vọng. Gã biết sau khi xếp loại thương binh loại 2 về quê có thể được chi trả toàn bộ chi phí. Nhưng cả đời này xem như là hết rồi
Trương Đại Minh nằm trên giường bệnh trắng toát giống như Tần Phong, như thế nào cũng đều không nghĩ ra cái cơ thể khỏe như trâu của mình làm sao lại bị loại bệnh này?
- Báo ứng, chẳng lẽ là báo ứng sao?
Trương Đại Minh đời này cũng đã từng bắt nạt tân binh, bắt tân binh bỏ tiền ra để mua đồ ăn, thức uống, thốc lá cho hắn. Nhưng việc có thể bắt hắn phải nói ra hai chữ báo ứng vẫn là chuyện trái với lương tâm vừa mới xảy ra trước đó không lâu.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất