Bảo Giám

Chương 168: Phỏng đoán.

Chương 168: Phỏng đoán.
Đương nhiên, đối với tình trạng của Trương Đại Minh, Tần Phong hoàn toàn không biết gì cả, hắn lúc này đang nói cho Lý Thiên Viễn và Tạ Hiên về những sự tình phát sinh trong khoảng thời gian này.
- Anh Phong, em đi giải quyết tên họ Chu đấy nhé?
Nghe xong câu nói của Tần Phong, Lý Thiên Viễn nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt lộ nụ cười hiểm ác, khí huyết luyện võ dồi dào, gặp phải sự tình gì điều đầu tiên nghĩ đến chính là dùng vũ lực để giải quyết.
- Giải quyết hắn? Thế thì hoặc là cậu xuất ngoại, hoặc cả đời lẩn trốn, cậu lựa chọn đi.
Tần Phong nhìn thoáng Lý Thiên Viễn nói:
- Viễn tử, ở trong nước, nếu không quá bất đắc dĩ thì hãy cố gắng đừng gây họa, nếu không hậu quả cậu không thể giải quyết được đâu.
Năm đó Tần Phong còn chưa trưởng thành, vì giết người nên đã bị kết án 4 năm, trước mắt Lý Thiên Viễn đòi giải quyết Chu Dật Thần, những gì đợi gã chỉ là con đường chết, ai cũng không thể cứu được.
- Anh Phong, vậy làm sao bây giờ? Anh lại đợi tên họ Chu đến gây khó dễ sao?
Tâm trạng Lý Thiên Viễn dường như có chút nôn nóng, nỗi lòng có chút bất ổn.
- Tìm tôi gây khó dễ? Hắn là cái thá gì?
Tần Phong trên mặt nở nụ cười lạnh nhạt, xoay mặt về phía Tạ Hiên nói: -- Hiên tử, cửa sau bệnh viện có 3 người ngồi chồm hổm, nhất định là người của Chu Dật Thần phái tới, cậu đi thám thính trước đi, lúc về nghĩ cách…
Trước khi hai người Tạ Hiên đến, Tần Phong đã xuống lầu 1 coi, 3 người đó vẫn đợi ở cửa sau, xem ra nếu không đợi được mình nhất định không chịu để yên rồi.
- Đúng vậy, Anh Phong, anh yên tâm đi, em nhất định moi ra gốc gác của bọn chúng!
Tạ Hiên cười khà khà, gã am hiểu nhất là loại sự tình này, khuôn mặt béo béo kia bề ngoài thật thà, nhưng đích thị là công cụ lừa gạt.
- Anh Phong, em cũng đi!
Lý Thiên Viễn cũng đứng dậy.
- Cậu ngồi xuống ngay, đây không phải là đi đánh nhau.
Tần Phong kéo Lý Thiên Viễn lại, nói:
- Đến đây, tôi thử một chút, xem công phu của cậu thời gian này có tiến triển không?
Đối với Lý Thiên Viễn, Tần Phong cũng không dám rời khỏi gã, từ khi ông nội Lý Thiên Viễn qua đời, e rằng chỉ có 2 người rưỡi mới có thể khiến gã nghe lời.
Người thứ nhất đương nhiên là Tần Phong, Lý Thiên Viễn đối với hắn thực sự là tâm phục khẩu phục, có thể nói là bảo gì nghe nấy, chỉ cần là lời Tần Phong nói ra, Lý Thiên Viễn trước nay không hề tranh cãi.
Người thứ hai chính là Hồ Bảo Quốc, Hồ Báo Quốc luôn rất cứng rắn, điều quan trọng là năm đó không chỉ một lần từng chỉnh đốn Lý Thiên Viễn, người này gặp Hồ Bảo Quốc, giống như chuột gặp mèo.
Còn có nửa người nữa, chính là tiểu mập mạp Tạ Hiên vừa mới xuất viện, sau khi ra tù Tạ Hiên được tính như một nửa ông chủ của Lý Thiên Viễn, hơn nữa mưu ma chước quỷ nhiều, vậy nên Lý Thiên Viễn cũng có thể nghe lời gã một chút.
Trừ bỏ được hai người rưỡi này, Lý Thiên Viễn này hầu như không còn cách nào, Tần Phong nếu như thả gã ra, e rằng tên tiểu tử này sẽ làm náo loạn cả Bắc Kinh mất.
- Được, chúng ta thử một chút.
Sau khi nghe được những lời của Tần Phong, Lý Thiên Viễn vui mừng, nói: - Anh Phong, từ khi anh đi, em luyện công lúc nào cũng vụng về, khó khăn…
Trong võ thuật, đấu thử với nhau cũng có nghĩa là học hỏi, là một loại phương thức tỷ thí.
- Viễn tử, cẩn thận nhé!
Hai cánh tôiy đáp cùng một chỗ, Tần Phong dùng sức đẩy tôiy về phía trước, Lý Thiên Viễn vội vàng vận lực mạnh lên cánh tôiy, không ngờ Tần Phong đã xuất ra một cú lực dính, làm cơ thể gã vọt lên phía trước.
Thân hình Tần Phong chợt lóe lên, tôiy trái nhanh như chớp túm lấy y phục giữa lưng của Lý Thiên Viễn, tức giận nói:
- Tiểu tử cậu, vẫn là dùng bạo lực, không nghe câu nhất xảo phá thiên cân sao?
- Anh Phong, em đâu phải là đối thủ của anh đâu.
Sau khi đứng vững lại cơ thể, Lý Thiên Viễn gãi gãi đầu, nói:
- Em chính là không lĩnh hội được thế nào là “xảo” (khéo léo), nhưng mà Anh Phong, không phải cũng có câu nhất lực phá thập hội sao?
- Cút ra một bên, tôi dạy cậu chính là tâm pháp chính tông thuần túy nhất, tiểu tử cậu là ngoại môn luyện công phu, lại còn lý sự à?
Tần Phong bạt một cái lên đầu Lý Thiên Viễn, bát cực quyền tuy rằng cương mãnh, đại khai đại hợp, nhưng là quyền pháp chính tông đích thực, lúc nào cũng có câu nói “Văn có Thái Cực An Yểu Hạ, Võ có Bát Cực định Càn Khôn”.
Lý Thiên Viễn la ó, hoàn toàn không biết âm nhu xảo diệu trong quyền pháp như thế nào, chỉ biết lấy công đối công, Tần Phong uốn nắn rất nhiều lần nhưng gã không nghe.
Nhưng mà Lý Thiên Viễn có thiên phú luyện ngoại gia quyền, nếu như thật sự dùng sức mạnh thì ngay cả Tần Phong cũng rất khó khăn mới hạ gục được gã.
- Khà khà, Anh Phong, em không thích mấy công phu tiểu xảo đó!
Bị Tần Phong giáo huấn, Lý Thiên Viễn cười không tức giận.
- Gặp được cao thủ nội gia quyền, sẽ có lúc cậu phải khóc.
Tần Phong lắc đầu, không buồn nói với gã nữa.
Lý Thiên Viễn bẩm sinh bạo lực, trừ phi gặp được cao thủ ám kình, một người bình thường thật sự không làm gì được gã, thời đại này võ thuật truyền thống Trung Quốc đang suy yếu, trừ một vài lão quyền sư, thế hệ trẻ, gã đích xác có thể sánh ngang rồi.
Tạ Hiên đi ra ngoài hỏi thăm tin tức, cũng không về ngay, Tần Phong lập tức ở trong phòng chỉ đạo Lý Thiên Viễn tới…
"o a o a o a..."
Từ sau khi ra khỏi bệnh viện, đi đến chỗ hồ nhân tạo trong trường lúc này đã vắng bóng người, Hoa Hiểu Đồng không để ý hình tượng bèn kêu lên, cuộc gặp gỡ tối nay khiến Hoa đại tiểu thư chịu nhiều ấm ức.
Trước đây trên đường phố đối phó với những tên lưu manh như thế kia, công phu quyền cước của Hoa Hiểu Đồng cũng không phải chịu thiệt, nhưng không ngờ hôm nay lại bị tên kia ra tôiy một cách lỗ mãng như vậy.
- Hiểu Đồng…
Nhìn thấy Hoa Hiểu Đồng thần sắc hổn hển, Mạnh Dao tức cười, nói:
- Đã biết câu ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác chưa? Sau này xem cậu còn dám động thủ hay không?
- Cái gì cơ? Dao Dao, cậu nói gì thế?
Nghe được lời nói của Mạnh Dao, Hoa Hiểu Đồng tức giận hơn, nói:
- Tên đó vóc dáng cao một chút, khí lực lớn hơn một chút mà thôi, lúc đó mình chuẩn bị chưa tốt, nếu không nhất định có thể hạ gục hắn.
Đài quyền đạo, có bảy mươi phần trăm đều là ở chân, dựa theo ý tưởng của Hoa Hiểu Đồng, mình vẫn chưa kịp dùng chân đá cao, nếu không một chiêu đã có thể loại bỏ tên cao to đó rồi.
Chỉ là Hoa Hiểu Đồng không biết, trong võ thuật Trung Quốc ở thực tế chiến đấu, trọng tâm là chân không quá đầu gối.
Loại này đá cao chân hoặc là động tác vòng đi vòng lại, tất nhiên dễ nhìn, nhưng căn bản không có lực sát thương gì, nếu hôm nay cô dùng đến, sợ rằng thất bại sẽ khó nhìn.
Nhìn thấy Hoa Hiểu Đồng thật muốn nóng nảy rồi, Mạnh Dao cười nói:
- Được rồi, Hiểu Đồng của chúng ta lợi hại nhất, là hiệp nữ thích bênh vực kẻ yếu nhất, thiên hạ vô địch, có tốt hay không đây?
- Thiên hạ vô địch à, chỉ còn kem một chút thôi.
Hoa Hiểu Đồng ngược lại tự mình hiểu, suy nghĩ một chút, nói:
- Người cao to lúc nãy xuất hiện trong phòng bệnh của Tần Phong không hề đơn giản, mình cảm thấy trên người gã có một loại sát khí!
- Sát khí? Cậu đã xem quá nhiều tiểu thuyết võ thuật rồi nhỉ?
Mạnh Dao phản đối nói:
- Chỗ nào có sát khí gì, người đó chẳng qua trông có chút hung ác thôi, là cậu ảo giác rồi đó?
- Không phải, nhất định không phải là ảo giác, trên người của Chú út mình cũng từng có cảm giác như vậy.
Sắc mặt Hoa Hiểu Đồng trở nên chăm chú, nói:
- Tên cao to kia nhất định không phải người tốt, nói không chừng cậu ta đã từng đoạt mạng người, Dao Dao, cậu không có việc gì thì xa Tần Phong ra một chút…
Hoa gia từ khi lập quốc đến nay, sớm nhất là bảo vệ bộ đội cảnh vệ của Bắc Kinh, sau này vào được hệ thống công an, có qua lại với những võ thuật gia nổi tiếng.
Chú út của Hoa Hiểu Đồng, lúc năm tuổi đã bái một người trong giang hồ làm sư phụ, lúc 18 tuổi tham gia quân đội, sau khi chiến tranh kết thúc liền được điều về bộ tham mưu đặc biệt công tác.
Hoa Hiểu Đồng lúc 10 tuổi, mới gặp Chú út lần đầu, từ nhỏ cô đã có chút nam tính, bỗng nhiên bị Chú út dọa phát khóc, lúc đó chỉ là vì Chú út trừng trừng mắt lên.
Sau này sau khi học võ, Hoa Hiểu Đồng mới biết cái đó gọi là sát khí.
Với sự hiểu biết từ Chú út, cô cũng biết, Chú út thường đi thực thi những nhiệm vụ mờ ám, lúc 10 tuổi khi được gặp chú út lần đầu, chú út cũng vừa ở sa mạc được nửa tháng, giết chết hơn 10 tội phạm chuẩn bị trốn xuất cảnh.
Mà trước mặt Lý Thiên Viễn, Hoa Hiểu Đồng đột nhiên cũng cảm nhận được loại khí thế này, lúc đầu, cô không nghĩ tới điều này, giờ mới nhớ đến, khí sắc trở nên có chút khó coi.
- Hiểu Đồng, những sự việc không có căn cứ không nên suy đoán.
Vấn đề Mạnh Dao và Hoa Hiểu Đồng quan tâm có chút không giống nhau, hơi nhíu mày, nói:
- Tên cao to và tên béo kia sao đều gọi Tần Phong là đại ca thế? Xem tuổi tác hình như họ đều bằng tuổi nhau mà.
- Có cái gì đó lạ lắm, trước khi Tần Phong học đại học nhất định không phải loại tốt đẹp gì.
Hoa Hiểu Đồng bĩu môi, nói:
- Hai người đó gọi gã là đại ca, chứng tỏ cậu ra là đại ca của nhóm đó, Dao Dao, có cần gọi người đi điều tra một chút không? Xem trước kia cậu ta đã từng làm những chuyện xấu xa gì.
- Đừng, Dao Dao, Tần Phong bây giờ bạn học của chúng ta, đừng làm chuyện như vậy.
Mạnh Dao lắc đầu, nói:
- Mình hoài nghi Tần Phong ở nhà ga lần này là cố ý giúp mình giải vây, hơn nữa lần này cậu ta bị thương, chắc là cũng không nghiêm trọng lắm, cậu ta đang giả vờ đó.
Hoặc nói thế nào về giác quan thứ sáu của phụ nữ, lúc nào cũng vô cùng chính xác, tiếp xúc với Tần Phong không quá 2 lần, nhưng Mạnh Dao đã đoán ra được sự thật.
- Tần Phong kia không phải là ân nhân của cậu hay sao?
Hoa Hiểu Đồng trở mình khinh miệt, nói:
- Dao dao, mình thấy cậu đã tâm động rồi đấy, muốn lấy thân báo đáp sao?
- Nha đầu thối, lại nói lung tung rồi, xem mình xé xác cậu ra đây này.
Mạnh Dao tức giận, hai thiếu nữ tràn trề sức xuân vui đùa ầm ĩ bên hồ.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất