Bảo Giám

Chương 169: Hắc Bạch

Chương 169: Hắc Bạch
Lần này Tạ Hiên đi, liền đi hơn ba tiếng, cũng may Tần Phong có quan hệ rất tốt với bác sĩ y tá nội trú trực ban ở đây, có thể giúp Lý Thiên Viễn nằm trên giường dành cho người nhà đến chăm sóc bệnh nhân trong phòng bệnh của hắn.
Đến tận 12 giờ hơn, Tần Phong mới nhận được điện thoại của Tạ Hiên. Vội tìm chị Phương để mở cửa. Sau 10 giờ, khu vực phòng bệnh vip đã khóa cửa, không cho phép mọi người vào.
- Hiên Tử, tôi và anh Phong đợi tin của cậu ở đây, số cậu may thật đó, về nhà lại uống say rồi hả?
Nhìn thấy Tạ Hiên đi vào phòng thở ra toàn mùi rượu, trong phút chốc Lý Thiên Viễn không kìm nổi cơn giận, vội vàng chạy đến đây, thậm chí đến cơm tối còn chưa kịp ăn, cũng không nghĩ rằng Tạ Hiên đã cơm rượu no say rồi.
- Anh Viễn Tử, em đâu dám quên anh chứ ?
Tạ Hiên chìa tay phía sau ra cười hì hì, trên tay còn cầm một túi thức ăn và một chai rượu vang. Nếu vừa rồi không phải Tần Phong giấu cho, thì những đồ này chắc chắn gã không cầm vào được rồi.
- Cũng coi như đầy đủ rồi, Anh Phong, em ăn trước đây.
Lý Thiên Viễn đói hoa cả mắt, tay thì cầm túi thức ăn, lấy ra một ít thịt nướng, lấy răng mở chai rượu để uống.
- Hiên tử, nói thử xem, chuyện này là sao?
Tần Phong đi đến đứng cạnh cửa, kéo cửa ra, rồi lại vén tấm rèm của cửa kính lên, nói:
- Những người này sao lại đến đây? Ai cử đến vậy?
Đối với việc của Tạ Hiên, Tần Phong vẫn tin tưởng, tên tiểu tử này ứng biến tình huống rất giỏi
Năm đó trong trại giáo dưỡng, từ ngày vào đó Tạ Hiên đã theo Lý Thiên Viễn, nên chưa bao giờ phải chịu những “đãi ngộ” dành cho người mới, ở đó gã cũng được nhiều người biết đến.
Tạ Hiên nấc lên mùi rượu, cười nói:
- Anh Phong, chúng chỉ là những con côn trùng nhãi nhép không bò lên được mặt bàn mà thôi, rượu vào lời đã ra hết rồi, đại ca của bọn chúng tên là Đại Hắc, vẫn chống đối anh…
Tạ Hiện sau khi ra viện, quả nhiên khi nghe thấy Tần Phong nhắc đến những người đó, con ngươi cứ đảo qua đảo lại, tên tiểu tử này đã có tà ý rồi
Người ngồi trong tù, muốn trên mặt lộ ra vài nét côn đồ, thì thật ra chẳng cần phải giả bộ.
Tạ Hiên vừa ra khỏi viện liền đi thẳng đến chỗ những người này, đi đến gần phía trước dùng tay ôm Phong Tử, tiện hét lên một cái tên, rất muốn mời Phong Tử uống rượu
Tục ngữ có câu, thò tay ra không phải để đánh khuôn mặt cười, Phong Tử đẩy Tạ Hiên ra nói gã nhận nhầm người rồi, nhưng cũng không ác mồm ác miệng, Tạ Hiên há mồm khoe khoang, nói mình ở chỗ gì gì đó, có quan hệ gì đó với đại ca, nhất định đã từng gặp qua Phong Tử này
Phong Tử nhất thời cũng bị Tạ Hiên làm cho mơ hồ, gã biết Đại Hắc từng ở trại giam, cũng có không ít bạn trong tù, từng có vài người cũng qua lại với Đại Hắc, trong phút mơ hồ liền nói cho Tạ Hiên biết danh hiệu của mình và Đại Hắc
Tạ Hiên nhiều phần là quỷ hơn là người? Làm rõ tên của Phong Tử và Đại Hắc xong, liền được đà, nói mọi người đều là bạn giang hồ, biết nhau là có duyên, gã cảm ơn người nào đó đã làm chủ, mời Phong Tử đi uống rượu.
Nhiều người bao gồm cả Phong Tử đợi cả một ngày trời trước cửa bệnh viện, đợi lâu đến mức không thể kiên nhẫn được nữa, hơn nữa giờ này, Tần Phong cũng không thể ra khỏi bệnh viện, có người mời uống rượu, làm gì có chuyện không đi cơ chứ?
Mấy người liền đi đến ngồi trước quán thịt nướng cách bệnh viện không xa lắm. Tạ Hiên gọi hẳn những món đắt tiền, sườn dê thịt viên dê đều gọi mười mấy xiên, lại bảo chủ quán cho thêm năm chai rượu nữa.
Lúc bắt đầu, Phong Tử vẫn còn cảnh giác, những nói chuyện được mấy câu, nghe Tạ Hiên nói về những việc trong trại giam, cũng đã từng bị giam giữ tại nơi giam giữ Phong Tử mấy tháng, trong chốc lát liền coi Tạ Hiên là tri kỉ
Ngồi một lúc, năm chai rượu đã mất đi bốn, tuy không phải Tạ Hiên không biết uống rượu, nhưng rượu gã uống vào đều bị lén nhổ ra hết, đây chính là việc học theo Tần Phong, Tạ Hiên ngậm rượu trong miệng, nói thẳng ra thì cũng chả khác gì với những người bình thường
Tạ Hiên không uống rượu, nhưng ba người anh em kia, rượu đều nằm trong bụng họ hết rồi.
Bốn chai rượu năm sáu mươi độ khiến Phong Tử phải cảnh giác, dưới sự hướng dẫn ngầm, Phong Tử liền đem chuyện ủy thác Chu Dật Thần cho bọn họ để giáo huấn Tần Phong, từ đầu đến cuối đều nói hết ra.
Tạ Hiên chăm chú nghe, nhưng lại gọi chủ quán mang thêm ba chai rượu nữa, đợi đến sau khi Phong Tử uống đến mức say mèm, liền móc tiền từ người Phong Tử ra để thanh toán, tiện tay còn gọi cho Lý Thiên Viễn vài món.
- Đại Hắc, mở quán game trước cổng trường?
Sau khi nghe xong Tạ Hiên nói hoàn cảnh những người kia làm khó mình, Tần Phong cau mày, suy nghĩ một lúc, lớn giọng hỏi
- Viễn Tử, ăn no chưa?
- Ơ? Anh Phong, anh gọi em?
Lý Thiên Viễn chỉ chăm chăm uống rượu ở đó, họ không chú ý gì đến việc Tạ Hiên nói những gì, nghe Tần Phong quát mình, sững sờ ngẩng đầu lên nói:
- Anh Phong, anh cũng uống một ít đi? Loại rượu này rất ngon, rất mạnh!
- Được rồi, để sau cũng không sao, đừng uống nữa!
Lúc này, nhìn trong chai rượu đã vơi đi một nửa, Tần Phong cầm đến, nói:
- Uống ít rượu đi thì có thể lưu thông khí huyết, uống nhiều rồi sẽ hại đến não bộ, về sau không có việc gì thì uống ít rượu thôi!
- Ấy ấy, Anh Phong anh nói không uống, thì chúng ta cũng không uống.
Lý Thiên Viễn cũng không nổi nóng, miệng cứ gặm miếng thịt nướng mà Tạ Hiên mang đến, ngu ngơ hỏi:
- Anh Phong, anh gọi em có việc gì?
Tần Phong hỏi:
- Viễn Tử, ngày trước cậu đã từng mở quán game chưa?
- Quán game? Chưa hề?
Lý Thiên Viễn lắc lắc đầu, nói:
- Quán game là để kiếm tiền, nhưng cần phải có tiền vốn, ít nhất cũng phải cần ba năm chục ngàn, em đây nghèo trắng tay, làm gì có tiền? Lúc trước là cùng với vài anh em làm cái bàn billiard mà thôi.
Khi Lý Thiên Viễn sống tạm bợ ở xã hội, quán game mới vừa phất lên, đều là do một nhóm người sống tạm bợ có chút tiền vốn làm nên, ngoài việc có thể loại bỏ những rắc rối trong công việc, những người này đa số cũng có quan hệ với công an.
Một tên côn đồ giống như Lý Thiên Viễn năm nào tuổi thì còn nhỏ lại không có chỗ dựa, mức tốt nhất cũng chính là chiếm bàn bi-a ở cổng trường, dọa nạt học sinh để thu tiền bảo kê mà thôi.
Tần Phong nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Viễn Tử, việc kinh doanh quán game cậu có hiểu không?
- Việc này thì em biết.
Lý Thiên Viễn sững sờ một lúc, nói rất thành thật:
- Những ông chủ ở quán game sẽ điều chỉnh mức thanh toán, chỉ cần lắp vài máy đánh bạc, thì quán game sẽ giống như in tiền, thu tiền về rất nhanh.
Năm đó Lý Thiên Viễn cũng chơi ở quán game không ít lần, nhóm người sống tạm bợ để có thêm vài tên côn đồ, trừ máy đánh bạc ra, những cái máy khác đều miễn phí cho những người Lý Thiên Viễn chơi, cho nên đối với việc kiếm tiền tại quán game, Lý Thiên Viễn ít nhiều cũng biết đôi chút.
- Được đó, Viễn Tử, cậu thấy cậu mở một quán game thì sao?
Tần Phong nghe vậy liền bật cười, hắn làm mấy ngày bảo kê ở khu vui chơi trong thành phố, đối với chuyện máy đánh bạc đó hiển nhiên là rất rõ, ban đầu là chỉ bừa Lý Thiên Viễn thôi, ai ngờ nó lại biết.
- Được được, anh Phong, em cũng muốn mở quán game, nhất định không ai dám đến quấy rối!
Sau khi nghe Phong Tần nói, mắt Lý Thiên Viễn liền sáng bừng, gã không phải không thích làm việc, mà là không thích làm những chuyện phải động não suy nghĩ, tương tự như việc làm phi pháp như bảo kê hoặc mở quán game lần này, lại chính là việc mà Lý Thiên Viễn yêu thích.
- Anh Phong, có phải anh muốn mở thêm một quán game trước cổng trường học, cùng làm ăn với bọn Đại Hắc?
Những lời của Tần Phong nói, Tạ Hiên có chỗ không rõ, gã biết việc khai báo quán game đem lại không ít phiền toái, phải đến mấy tháng, hơn nữa cho dù là đã mở được rồi, cũng là dã tâm của Đại Hắc mà thôi, căn bản không có ý nghĩa gì.
- Lại mở? Làm sao phải rắc rối như vậy? Ánh mắt Tần Phong sắc như dao, nói:
- Phía Đại Hắc không phải có quán game Hiện Thành rồi sao? Trực tiếp cướp không phải sẽ thành công sao?
Nghe những tin mà Tạ Hiên nghe ngóng được, Tần Phong coi như hiểu được ý đồ của Chu Dật Thần, hắn ta muốn những tên thuộc tầng lớp hạ lưu quanh trường học giáo huấn mình, có thẻ thấy Chu Dật Thần cũng không có sức ảnh hưởng trong khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh.
Vì vậy chỉ cần giải quyết những tên côn đồ nhãi nhép kia, những năm tháng đại học của Tần Phong sẽ không có ai làm phiền đến, Chu Dật Thần tuyệt đối không dám đem người vào đại học Bắc Kinh gây rắc rối cho gã.
Chỉ có điều hiện tại Tần Phong là học sinh, gã còn chưa có dự định cho bản thân, về cơ bản chỉ là muốn Lý Thiên Viễn đến giải quyết những rắc rối, nhưng lại muốn Lý Thiên Viễn có chỗ đứng trong trường đại học của thành phố.
- Anh Phong, anh nói rất đúng, hay là quyết định cướp! -
Tần Phong chưa nói hết câu, Lý Thiên Viễn vỗ đùi một cái, lớn tiếng:
- Đúng là làm việc với anh Phong thoải mái nhất, mặc xác cái thằng Đại Hắc Tiểu Hắc gì đó, đánh thẳng cho nó một trận, thì việc mở quán game không phải đã xong rồi sao?
- Viễn Tử, việc này không phải làm theo tôi, mà là bọn cậu tự đi mà làm….
Tần Phong lắc đầu, nói:
- Cậu đóng vai phản diện Hiên Tử vai chính diện, việc này hai đứa bọn cậu giải quyết, tôi không nhúng tay vào.
- Cái gì mà phản diện chính diện chứ? Lý Thiên Viễn gãi gãi đầu, nói:
- Anh Phong, đánh nhau em còn biết, chứ hát nhạc kịch thì em chịu chết, Hiên Tử, cậu biết không?
- Anh Phong, cái này….. em cũng không rõ lắm.
Tạ Hiên nghe thấy vậy mặt liền biến sắc, rõ ràng là nó hiểu lời của Tần Phong nói, có điều từ trước đến nay Tạ Hiên chỉ nói mà không làm, lần này phải dùng vũ lực để giải quyết tranh chấp, trong lòng cũng có chút lo lắng
- Những thứ các cậu học ở trại giam đều bỏ đi hết rồi?
Tần Phong chỉ vào Tạ Hiên, nói:
- Tiểu mập, lúc trước chỉ có cậu nghĩ ra nhiều ý đồ đen tối nhất, đều dùng qua những đồ đưa cho Đại Hắc, còn sợ nó không vừa lòng chuyển giao quán game cho các cậu?
Trại giam không giống với xã hội, có tiền không còn không bằng nắm đấm, đây cũng là nguyên nhân giúp Lý Thiên Viễn có thể làm quản lý, còn trong tù, cả ngày chữa trị cho tù nhân mới, cũng là bọn họ chơi đùa giết thời gian
Tiểu mập dã tâm rất lớn, lúc ấy đề ra không ít hắc ý, có lần chút nữa thì làm một tên tội phạm thiếu niên bị điên, vì vậy nên tăng thêm 2 tháng thi hành án
- Anh Phong, em hiểu rồi, anh yên tâm, chuyện lần này em nhất định sẽ làm tốt.
Nghĩ đến những chuyện năm đó, mắt Tiểu mập cứ đảo điên, nó đang suy nghĩ xem nên đối phó với Đại Hắc như nào, còn về chuyện sắp làm có phải phạm pháp hay không, thì Tạ Hiên không quan tâm.
Tần Phong lắc đầu, nói:
- Hôm nay cậu và Viễn Tử ngủ ở đây một đêm, sáng sớm ngày mai đi theo cửa chính, nội trong vòng ba ngày phải làm cho xong việc này!
Tái Thị từng nói một câu như này, đen thì là đen, mãi mãi không thể gột rửa thành trắng, đã có tiểu sử ngồi trong tù năm đó, về sau cuộc sống của Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn chỉ có thể dạo bước trong sự thiện ác, làm một thành phần bên lề trong xã hội.
Cho dù Tần Phong có đỗ Đại học Bắc Kinh, chẳng qua cũng chỉ là khoác thêm một lớp áo choàng màu trắng bên ngoài chiếc áo đen, nếu cần thiết, Tần Phong cũng có thể cởi bỏ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất