Chương 170: Kẻ liều mạng
- Vu Nhị, máy số 8 có người vào, thằng này bị điếc à?
Ông chủ Đại Hắc ngồi sau quầy thu ngân ở trong quán game, với được cái bật lửa liền ném về phía Vu Nhị đang mơ màng ngủ ở trước một cái máy chơi game. Hôm nay nữ nhân viên thu ngân đến tháng nên ở nhà nghỉ ngơi, Đại Hắc đành phải làm thu ngân.
- Á, anh Hắc, em đi ngay đây!
Vu Nhị bị ném tỉnh ngủ cuống quýt trả lời, vội chạy ra khu máy đánh bạc phía sau. Lúc này đã là nửa đêm, ngoài những người chơi mạt chược và đánh bạc ra thì quán game đã không còn có mấy người nữa.
- Mẹ kiếp, cả ngày chỉ biết ngủ, lão tử tốn tiền để nuôi ông nội chắc?
Đại Hắc tức giận mắng vài câu. Hai ngày hôm nay, tâm trạng của Đại Hắc không được tốt. Đầu tiên là để cho Phong Tử đi chặn Tần Phong, nhưng thằng nhóc đó hôm qua uống nhiều quá, hôm nay ngủ như con chó chết, đương nhiên là không được việc rồi.
Thứ hai là mấy ngày nay mí mắt bên phải của Đại Hắc nháy liên tục, hắn luôn có cảm giác bất an, dường như sắp xảy ra chuyện gì đó. Lần trước khi có cảm giác như vậy chính là lúc bị cảnh sát bắt, điều này khiến cho Đại Hắc có chút buồn bực.
Hơn nữa chuyện Tần Phong cũng khó giải quyết. Chu Dật Thần giống như người điên, cứ vài ngày lại gọi điện thúc giục, thậm chí còn uy hiếp. Nếu không làm tốt chuyện của Tần Phong, nói không chừng tiểu tử họ Chu đó sẽ tới gây phiền phức.
- Ông nội nó, làm đại ca mà bất lực quá!
Mặc dù nhìn giống như một con sư tử oai phong ở phố Mỹ Thực này, nhưng trong lòng Đại Hắc rất uất ức. Chưa nói đến những kẻ như lang như sói trong đồn cảnh sát, ngay cả sinh viên cũng có thể tùy ý gây khó dễ cho mình, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, còn gì là thanh danh của Đại Hắc nữa.
Ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường, Đại Hắc đứng dậy. Đã là rạng sáng, cũng tới giờ đóng cửa rồi, đương nhiên những vị khách ở trong phòng đánh bạc thì vẫn có thể tiếp tục chơi, cửa hàng vẫn còn cửa sau nữa, dùng để tránh công an.
"Rầm" một tiếng, cánh cửa cuốn được Đại Hắc kéo xuống một nửa rồi nhưng kéo thế nào cũng không xuống được nữa. Bởi vì có một bàn tay to lớn đã chặn lại, mạnh mẽ nhấc lên.
- Đóng cửa rồi, mai hãy tới đi!
Đại Hắc tức giận quát lên. Những khách đánh bạc ở đây, buổi tối nếu muốn tới thì đều đã gọi điện thoại trước. Bên ngoài chắc lại có sinh viên nào đó không vào được ký túc xá, muốn tới chỗ của mình ở qua đêm.
- Anh Đại Hắc? Người bên ngoài gọi tên Đại Hắc, điều này khiến cho Đại Hắc chần chừ một chút, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt đang tươi cười rất phúc hậu.
- Cậu là ai? Giờ này đóng cửa rồi, mai hãy tới chơi Nhìn gương mặt mập mạp kia, Đại Hắc cẩn thận nhớ lại, nhưng không sao nhớ được là mình có biết tên béo này.
- Tao là ông nội mày đây!
Đại Hắc chưa dứt lời, từ bên cạnh cánh cửa, một thân hình cao lớn xuất hiện, tay phải nhấc lên, một thứ lạnh ngắt chỉ vào thái dương của Đại Hắc.
- Súng?
Liếc mắt để nhìn thấy rõ hình dáng của vật đó, Đại Hắc liền kêu lên, hai chân đã không đứng vững nữa, chỉ cảm thấy một cơn đau truyền đến từ thái dương.
- Đại ca, có có chuyện gì thì từ từ nói đại ca muốn muốn gì?
Sau khi Đại Hắc nhìn rõ tướng mạo của người đó, trong lòng không khỏi cả kinh. Người này có đôi mắt hình tam giác, mũi vểnh lên, bộ dạng vô dùng dữ tợn, nhất là bây giờ lại là ban đêm, nếu có đứa trẻ con nào nhìn thấy chắc là sẽ sợ phát khiếp.
- Anh Đại Hắc, tìm anh nói chuyện một chút, không biết bây giờ anh rảnh không?
Tạ Hiên nhìn Lý Thiên Viễn, Lý Thiên Viễn bỏ súng ra khỏi đầu Đại Hắc nhưng vẫn dí sát vào hông y, nói: - Tiểu tử, đừng đùa với mạng sống, nếu không là ăn đạn đấy!
Thành thật mà nói, Lý Thiên Viễn rất bất mãn với sự sắp xếp của Hiên Tử, kẻ như Đại Hắc thì cần gì phải mua súng giả để dọa? Ba đấm hai đá không phải là giải quyết xong rồi sao?
- Không bận, không bận
Đại Hắc lắp bắp nói: - Không không biết hai vị đại ca là ở băng nhóm nào?
Đừng thấy Đại Hắc rất ngang ngược ở khu Đại học này, chỉ là may mắn mà thôi, lúc trước ở trong tù Đại Hắc cũng thuộc thành phần bị ức hiếp. Đây chính là cái gọi là trong núi không có hổ thì khỉ làm vua!
- Đây không phải là chỗ để nói chuyện, hay là anh Đại Hắc đi với bọn này một chuyến?
Tạ Hiên nhìn thấy chiếc chìa khóa để trên bàn thu ngân, cầm lấy nói: - Anh Đại Hắc, xe ở cửa là của anh hả? Anh em mượn dùng một lát, thế nào?
- Đại ca, gọi gọi là tiểu Hắc là được rồi.
Trên trán Đại Hắc đã toát mồ hôi lạnh, nói: - Cứ lái thoải mái, hai vị đại ca còn có yêu cầu gì thì cứ nói, chỉ cần tiểu Hắc có thể làm được thì tuyệt đối nước sôi lửa bỏng cũng không từ!
Nhìn hành động của đối phương, trong lòng Đại Hắc hiểu, họ tuyệt đối không phải là cảnh sát, nhưng vì vậy mà Đại Hắc mới sợ đến như thế.
Đại Hắc cũng biết trong nước kiểm soát súng ống rất nghiêm ngặt, cho nên khi nhìn thấy đối phương dùng súng thì lập tức đã hiểu hai người này là những kẻ liều mạng.
Nhất là vẻ hung dữ từ tên cao lớn kia khiến cho Đại Hắc vô cùng lo sợ. Người như thế này ở trong tù chắc chắn sẽ là một nhân vật có máu mặt, chắc chắn là đã từng giết người, đã từng nhìn thấy máu.
Đối với loại người này, chỉ có thể làm theo ý của gã, nếu không gã thật sự dám nổ súng giết người. Đại Hắc mấy năm nay làm ăn rất tốt, cũng không muốn dùng cái mạng nhỏ của mình để thử độ hung tàn của đối phương.
- Cũng không phải là việc khó khăn gì, anh Đại Hắc, đi thôi, lên xe!
Tạ Hiên vẫn cười mỉm. Tạ Hiên động khẩu, Lý Thiên Viễn động thủ. Tạ Hiên nói chưa dứt lời thì Lý Thiên Viễn đã túm cổ Đại Hắc, kéo ra khỏi quán.
- Anh Đại Hắc, anh định về à? Vu Nhị cầm một chùm chìa khóa từ xa đi tới. Vu Nhị còn cách đó khá xa, đèn ở cửa cũng đã tắt nên không thấy bên cạnh Đại Hắc còn có hai người nữa.
Nhìn thấy có người đi ra từ quán game, Tạ Hiên nói:
- Anh Đại Hắc, nói với tên đó đi, hay là muốn mời bạn đi cùng?
- Không cần, không cần, tôi đi cùng hai vị là được rồi!
Đại Hắc lắc đầu liên tục, cao giọng nói: - Vu Nhị, trông quán cẩn thận. Tôi và hai người bạn đi ra ngoài ăn. Tối nay tối nay không quay lại đâu!
Đại Hắc không dám giở trò, thuộc hạ có bản lĩnh nhất của y là Phong Tử tối nay lại không ở đây, cho dù Vu Nhị nhìn thấy cái gì thì hai người họ cũng không thể đối phó được với súng ống, chỉ có thể ngoan ngoãn mà làm theo.
- Coi như mày thông minh!
Lý Thiên Viễn từ bên ngoài kéo cánh cửa xuống rồi lấy tay vỗ vỗ lên mặt Đại Hắc. Tạ Hiên ở bên cạnh đã khởi động xe, đưa chiếc xe du lịch tới bên cạnh hai người.
- Hai vị đại ca, các vị các vị muốn đưa tôi đi đâu?
Thấy Tạ Hiên lái xe ra phía ngoại thành, trong lòng Đại Hắc thầm kêu khổ. Bây giờ y đã có thể khẳng định là hai tên này chính là hai kẻ liều mạng, có chút giống với những tên độc ác như Đại Vương, Nhị Vương hồi đó.
Khi Đại Hắc còn ở trong tù, không ít lần nghe nói tới những kẻ tàn nhẫn, động một tí là dùng súng giết người, so với kẻ bình thường chỉ thu một ít tiền bảo kê như Đại Hắc thì quả thực là một trời một vực.
Nghĩ tới đây, mồ hôi trên trán Đại Hắc càng nhiều hơn. Những kẻ côn đồ lâu năm thì chỉ lấy tiền không lấy mạng, nhưng nếu gặp những kẻ còn trẻ như thế này cũng khó nói, nếu như làm không tốt thì cái mạng sẽ đi tong.
- Thỏ đế!
Nhìn bộ dạng run rẩy của Đại Hắc, Lý Thiên Viễn bĩu môi, vốn còn tưởng Đại Hắc là nhân vật thế nào, vừa nhìn thấy bộ dạng này đã khiến cho Lý Thiên Viễn quá thất vọng.
Xe đi được khoảng 40 phút cuối cùng cũng đã dừng lại. Đại Hắc vừa nhìn ra bên ngoài thì trong lòng lại trùng xuống.
Đại Hắc có biết chỗ này, là do một người có tiền ở phía nam vừa mới khai phá, vốn muốn xây một làng du lịch nhưng tài chính ở phía nam có vấn đề nên từ năm ngoái đã không tới nữa và trở thành một tòa nhà hoang tàn.
Bởi vì ở đây hẻo lánh nên ngay cả những người thu đồng nát cũng không đến, giết người rồi ném ở bên trong thì chỉ sợ là một năm rưỡi cũng không phát hiện ra. Nghĩ đến đây, chân tay Đại Hắc càng run rẩy dữ hơn.
- Hai vị đại ca, tiểu đệ có chỗ nào đắc tội với hai vị không?
Đại Hắc dường như đã sắp phát khóc, trong lòng muốn phản kháng nhưng vẫn còn cái thứ lạnh ngắt ở cạnh hông kia, chắp tay cầu xin: - Chúng ta có có chuyện gì thì.. từ từ nói không cần không cần phải như thế này mà?
- Mẹ kiếp, nhiều lời! Mau xuống xe!
Lý Thiên Viễn lại dí súng vào bên hông Đại Hắc, quát: - Ông không có việc gì thì lấy mạng mày làm gì? Mau xuống xe, đừng có như đàn bà thế.
- Được, được! Nghe Lý Thiên Viễn nói xong, tinh thần Đại Hắc tỉnh táo lại, chỉ cần có thể giữ được tính mạng thì tất cả đều không sao.
- Được rồi, ở đây đi.
Đi vào bên trong khoảng 50 mét, đi vào một tòa nhà bỏ hoang, Tạ Hiên dừng lại, tìm thứ gì đó ở trong góc tường, không lâu sau, cả phòng liền sáng lên, hóa ra Tạ Hiên vừa châm nến.
- Cây nến này vốn là đốt cho người chết, nhưng lại rất hợp với tình hình bây giờ nhỉ. Tạ Hiên thuận miệng nói đùa một câu, nhưng lại dọa Đại Hắc sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, bắt đầu hối hận vì đã đi vào đây.
Sau khi đốt nến, Tạ Hiên quay đầu nhìn về phía Đại Hắc, cười cười nói: - Anh Đại Hắc, anh em chúng tôi đều ở trên núi xuống, dạo này cuộc sống khó khăn quá, muốn xin anh bát cơm nên bây giờ mới mời anh Đại Hắc tới đây nói chuyện.
"Hóa ra đúng là anh em trên giang hồ?"
Đại Hắc vừa nghe tới đây, vội nói: - Tiểu Hắc tôi cũng đã từng ở trên núi, hai vị yên tâm, chỉ cần anh em tìm được Đại Hắc tôi trong giang hồ thì chắc chắn tôi sẽ giúp. Trên xe tôi còn có 5 nghìn, hay là hai vị cầm trước vậy?
- 5 nghìn? Mẹ nó, nghĩ chúng ta là ăn xin hả? Đại Hắc còn chưa dứt lời chỉ cảm thấy vai tê rần, "rắc" một tiếng, cánh tay phải của y đã bị Lý Thiên Viễn bẻ gãy.
Khi Chu Dật Thần tìm người đánh gãy tay của Tần Phong, Lý Thiên Viễn rất căm hận, lấy hơi trút sự tức giận này lên Đại Hắc.
- Á, có chuyện gì thì từ từ nói, hai vị đại ca có điều kiện gì thì cứ nói!
Đại Hắc phát ra tiếng kêu thảm thiết. Nhưng Tạ Hiên đã sớm tìm hiểu, cách đây mấy dặm đều không có nhà nào, Đại Hắc dù kêu rát cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu.