Chương 172: Chịu thua rồi.
- Anh Phong, mọi chuyện đều xong rồi. Ngày mai cùng với Đại Hắc đi làm giấy tờ chuyển nhượng quyền kinh doanh xong thì cửa tiệm đó là của chúng ta rồi.
Sau khi Lý Thiên Viễn ném Đại Hắc đang hấp hối ở cửa quán game, Tạ Hiên bấm số Tần Phong, cười nói:
- Không ngờ tiểu tử này còn rất tuân thủ luật pháp, giấy phép kinh doanh, đăng ký thuế vụ không thiếu thứ gì.
- Không có sơ suất gì chứ? Chuyện nên làm đều làm rồi chứ?
Tần Phong nhìn đồng hồ, đã là hơn 2h đêm, đã quá thời gian một chút so với dự tính của hắn.
- Yên tâm đi, anh Phong. Dọa y sợ mất mật rồi, không dám giở trò gì đâu.
Tạ Hiên có chút hưng phấn, phát hiện mình cũng thích dùng cách cưỡng đoạt này. Chỉ trong nháy mắt, quán game có giá hơn 100 ngàn đã biến thành của gã và Lý Thiên Viễn.
Nhớ đến chuyện Lý Thiên Viễn làm trước mặt Đại Hắc lúc cuối cùng, sau khi tháo tung khẩu súng đồ chơi ra, bộ dạng của Đại Hắc vô cùng đau đớn. Tạ Hiên không nhịn được, cười thành tiếng, so với vết thương ở trên tay thì đả kích về tinh thần của Đại Hắc còn lớn hơn.
- Chuyện này thỉnh thoảng làm thì được, nếu không có tôi, thì sau này không được tùy tiện làm.
Tần Phong nhận ra giọng nói hưng phấn của Tạ Hiên, thản nhiên nói:
- Được rồi, theo kế hoạch mà lo liệu, đừng ra tay quá nặng với mấy tên đàn em, ngoài ra, ngày mai cũng cẩn thận một chút.
- Anh Phong, anh yên tâm đi. Em và Viễn Tử cũng không phải là chưa từng vào đó.
Tạ Hiên nghe vậy cười cười, nhưng lá gan của Tạ Hiên vẫn nhỏ hơn của Lý Thiên Viễn, vội nói tiếp:
- Anh Phong, bên anh cũng phải lo liệu cho tốt, kéo dài lâu, chuyện bên ngoài không dễ xử lý đâu!
- Biết rồi, làm việc cẩn thận đi!
Tần Phong trả lời, cúp điện thoại.
“Xã hội này, trong hai phe hắc bạch đều phải có người!”
Nằm trên giường ngắm trăng một hồi lâu, Tần Phong lại cầm điện thoại bấm một dãy số. Đây là số cá nhân của Hồ Bảo Quốc, không quá 5 người biết được.
- Tần Phong? Thằng nhóc này, có biết bây giờ là mấy giờ không? Ông vừa mới ngủ!
Điện thoại kêu một lúc lâu mới có người bắt máy. Giọng nói của Hồ Bảo Quốc có hơi chút tức giận. Hôm nay Hồ Bảo Quốc vì đôn đốc một vụ án mà hơn 12h đêm mới về đến nhà, vừa mới ngủ chưa đến một tiếng đã bị điện thoại đánh thức.
Hồ Bảo Quốc cũng là nhân vật có tiếng tăm ở Tân Thiên, nhưng Tần Phong chưa bao giờ nịnh nọt Hồ Bảo Quốc, há miệng cười nói:
- Đại ca Hồ, chị dâu không ở cạnh, anh không ngủ với người khác đấy chứ?
Tần Phong biết vợ của Hồ Bảo Quốc vẫn còn ở lại Thạch Thị, chưa tới đây, đây cũng không phải lần đầu tiên lấy chuyện này ra để đùa.
- Cút sang một bên đi, lão Hồ này là hạng người như vậy sao?
Hồ Bảo Quốc cũng không có cách nào với Tần Phong, mắng một câu rồi nói:
- Gọi điện thoại lúc nửa đêm có chuyện gì? Tôi đã nói là cậu phải phải học đại học rồi, không thể yên ổn vài năm rồi sau này ra trường tìm một công việc đàng hoàng à?
Hồ Bảo Quốc dường như còn quan tâm tới Tần Phong hơn cả con trai của mình. Đầu tiên là vì tình nghĩa với Tái Thị, Hồ Bảo Quốc và Tần Phong cũng coi như là huynh đệ đồng môn, ở cùng nhau vài năm nay, tình cảm càng sâu sắc.
Thứ hai chính là Hồ Bảo Quốc có thể ngồi vững vàng ở trên cái ghế Cục trưởng của một thành phố trực thuộc Trung ương, hoàn toàn do Tần Phong báo cáo về vụ tập đoàn Viên Bính Kỳ, thậm chí việc điều tra phá án và bắt giam sau này, Tần Phong cũng là một nhân vật chủ chốt. Tình nghĩa này Hồ Bảo Quốc sợ là cả đời này cũng không trả hết được.
- Đại ca Hồ, anh đừng đổ oan cho tôi, tôi không làm gì cả.
Tần Phong kêu oan không ngớt ở trong điện thoại rồi nói:
- Đúng ra là Viễn Tử và Béo xảy ra một chút chuyện, nói thế nào thì cũng là anh đã từng quản lý, dạy bảo họ, đưa tay ra giúp họ chút đi!
- Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn? Mẹ kiếp, cậu lừa tôi à?
Hồ Bảo Quốc biết rất rõ mối quan hệ của ba người bọn họ, nhịn không được, mắng:
- Hai thằng nhóc đó rất nghe lời cậu, không cần biết là xảy ra chuyện gì, chắc chắn là cậu xúi giục, còn dám giả vờ với tôi à?
- Được, cũng đúng là như vậy, nhưng chuyện này không trách tôi được…
Tần Phong cười hì hì, nói tất cả những chuyện đã xảy ra sau khi hắn đến thủ đô cho Hồ Bảo Quốc biết, cuối cùng nói:
- Đại ca Hồ, đây không phải là bị ép phải làm thế sao?
- Coi trời bằng vung, thật là coi trời bằng vung, biết không? Các cậu làm như thế là cưỡng đoạt tài sản, gọi là bắt cóc!
Chuyện Tần Phong nói ở trong điện thoại khiến cho Hồ Bảo Quốc há hốc mồm, theo thói quen định đập bàn như lại quên mất là mình đang ngủ trên giường, đập hụt vào không khí suýt nữa thì đập vào thắt lưng.
Tần Phong cũng không tức giận, cười nói:
- Đại ca Hồ, tên đó cũng không phải tốt đẹp gì, cả ngày chỉ đầu độc sinh viên bằng máy đánh bạc, tôi chỉ làm cho y cải tà quy chính thôi, việc của Viễn Tử và Béo làm gọi là vì dân trừ hại.
- Mẹ nó, bây giờ là xã hội pháp chế, cậu bớt phóng túng đi!
Hồ Bảo Quốc thở dài nói:
- Không xảy ra án mạng chứ? Nếu xảy ra án mạng thì cậu nói hai bọn chúng tự thú đi, không ai cứu được chúng đâu!
- Đại ca Hồ, anh cảm thấy tôi làm việc bừa bãi như vậy à?
Tần Phong ho khan một tiếng, nói:
- Thật ra chỉ cần anh gọi một cuộc điện thoại, gây áp lực với bên đó một chút là được rồi, những người ở đồn cảnh sát cũng không tốt đẹp gì, sẽ không dám truy cứu đâu…
- Thằng nhóc này, cậu là sát thủ Đồn cảnh sát à? Vừa mới làm một Đồn trưởng mất việc, giờ lại gây chuyện với một Đồn phó?
Sau khi nghe Tần Phong nói, Hồ Bảo Quốc cũng dở khóc dở cười, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Được rồi, chuyện này tôi biết rồi. Tần Phong, tôi cảnh cáo cậu, để xảy ra chuyện như thế này lần nữa thì tôi đánh gãy chân cậu!
- Đại ca Hồ không cần đánh, tôi tự đánh gãy rồi tặng cho anh được không?
Tần Phong cười hì hì, không đợi cho Hồ Bảo Quốc mở miệng, vội nói:
- Đại ca Hồ bình thường vất cả như vậy, nửa đêm còn quấy rầy thật ngại quá, tôi gác máy trước đây, tạm biệt nhé!
“Tút, tút, tút…”
Nghe tiếng điện thoại báo bận, Hồ Bảo Quốc tức giận suýt nữa thì ném cả điện thoại đi. Mẹ kiếp, đây là chuyện gì?
Lúc còn làm Đồn trưởng, Hồ Bảo Quốc phải giúp sư phụ Tái Thị chứa chấp tang vật mà ông ta mang từ trong mộ ra ngoài. Bây giờ làm Cục trưởng còn phải đi chùi đít cho sư đệ, làm Cục trưởng chứ có phải là Viện trưởng viện dưỡng lão hay là Hiệu trưởng trường mầm non đâu!
- Mẹ kiếp, lần sau gặp tiểu tử nhày nhất định phải chỉnh đốn cậu ra một trận!
Hồ Bảo Quốc cười khổ một tiếng, ném điện thoại lên đầu giường rồi lăn ra ngủ.
Chuyện Tần Phong làm tuy rằng không hợp pháp nhưng Hồ Bảo Quốc cũng không quá để tâm. Hồ Bảo Quốc thứ nhất là không tham ô, thứ hai là không nhận hối lộ, chỉ là chào hỏi mà thôi, xảy ra chuyện cũng không ảnh hưởng tới ông.
Chức vụ càng cao thì càng cần phải cân bằng quan hệ ở các phương diện. Hồ Bảo Quốc kết giao với đại ca giang hồ Thường Tường Phượng ở Tân Thiên, chưa chắc đã có thể qua được tai mắt của quốc gia, nhưng có làm sao? Giữa trắng và đen vốn dĩ không thể phân tách rõ ràng.
-------------------------
- Các… các anh thực sự dám đến?
Sáng hôm sau, Đại Hắc cả đêm không ngủ được, nhìn vẻ mặt tươi cười của Tạ Hiên và vẻ mặt lạnh lùng của Lý Thiên Viễn, cả người gần như ngã khuỵu.
Đêm qua, tay trái của Đại Hắc đau như bị kim châm muối xát. Theo lời của thầy thuốc thì toàn bộ tay trái của Đại Hắc về cơ bản coi như bỏ, sau này chỉ có thể làm một số động tác đơn giản.
Lúc đó Đại Hắc lập tức gọi điện thoại cho Phong Tử, nhưng sau khi nối máy thì phía bên kia lại là tiếng của Tạ Hiên, còn kèm theo tiếng kêu khóc thảm thiết.
Tạ Hiên tốt bụng đề nghị Đại Hắc báo cảnh sát hoặc là bỏ trốn luôn trong đêm, như vậy sẽ không gặp lại nhau nữa. Đại Hắc sợ tới mức cúp điện thoại hơn nửa tiếng rồi mà chưa dám tắt đèn, cứ trừng mắt như vậy mà chờ trời sáng.
- Anh Hắc, đi thôi. Chúng ta đi làm thủ tục.
Tạ Hiên mỉm cười nói:
- Chúng ta đều là những người kinh doanh đàng hoàng, mua bán sòng phẳng, phải làm xong xuôi thủ tục mới có thể tiếp quản nơi này được chứ!
- Hai vị đại ca, làm xong thủ tục thì có thể thả tôi đi được không?
Đại Hắc hôm qua cũng không phải là không nghĩ tới chuyện chạy trốn nhưng y bị thủ đoạn của Lý Thiên Viễn làm cho khiếp sợ. Sau khi Đại Hắc đã xin tha vẫn bị Lý Thiên Viễn đập nát hai ngón tay còn lại.
Mà vẻ mặt của Lý Thiên Viễn lúc đó cũng giống như bây giờ, không có chút biểu cảm nào. Trong lòng Đại Hắc hiểu, đây thực sự là một người rất độc ác, vạn nhất là chạy trốn thất bại thì chắc chắn là không giữ được cái mạng nhỏ này.
Bây giờ Đại Hắc đã không còn đến quán game hay gì nữa. Y chỉ muốn cầm 500 ngàn vất vả mấy năm nay, trở về quê mình ở ngoại thành mua mấy căn nhà, yên ổn sống nốt nửa đời còn lại.
Đúng như lời của Tạ Hiên nói, Đại Hắc thật sự gặp phải kẻ ghê gớm mới hiểu được bản thân không phù hợp làm côn đồ. Y thứ nhất không thể đánh nhau, thứ hai không đủ bản lĩnh, cho dù không có chuyện ngày hôm qua thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta ăn sạch.
- Anh Đại Hắc, chúng ta hoàn toàn không có thù oán gì, chuyển nhượng cửa tiệm này xong, anh muốn đi đâu, bọn tôi quản được sao?
Nghe Đại Hắc nói, Tạ Hiên không khỏi bật cười. Tạ Hiên có thể nhận ra, Đại Hắc thật sự đã chịu thua rồi. Giang hồ vốn là cá lớn nuốt cá bé, không có sự độc ác và thực lực thì đừng nghĩ tới chuyện lăn lộn trên giang hồ.
- Được, tôi cùng hai vị đi làm thủ tục!
Đại Hắc cắn chặt răng. Hôm qua lúc bị Lý Thiên Viễn đánh, ngay cả chỗ ở của cha mẹ, vợ và con trai cũng đã khai ra rồi, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Đại Hắc không chạy trốn.
- Anh Hắc đúng là người thông minh, người thông minh thường có thể sống rất lâu!
Tạ Hiên nhìn về phía Lý Thiên Viễn, nói:
- Đại ca, em đi là được rồi. Nếu như có chuyện gì xảy ra thì anh cứ đến nhà của anh Hắc là được, người thủ đô ai cũng đều rất hiếu khách!
- Đừng, hai vị đại ca, tôi… Tôi thật sự chịu thua rồi. Cầu xin hai vị đừng làm hại người nhà của tôi được không?
Một câu của Tạ Hiên khiến cho Đại Hắc gần như sụp đổ. Đại Hắc tuy rằng vô lại, nhưng cũng là đứa con có hiếu. Lúc bị bắt đã khiến cho cha già tức giận tới mức nằm liệt giường, nếu sát thần Lý Thiên Viễn này mà về nhà nữa, không chừng sẽ dọa chết cha mình mất.
- Chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Anh Đại Hắc, đi thôi, làm xong sớm là anh có thể về nhà nghỉ ngơi với vợ và con trai rồi, sớm được hưởng cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, phải không?
Tạ Hiên vừa nói, vừa lôi Đại Hắc mặt tái nhợt, tay trái thì bị băng bó một lớp dày ra ngoài cửa.
Đương nhiên là thủ tục liên quan tới cửa tiệm cũng đều đã mang theo. Theo cách nói của Tần Phong, mở cửa tiệm để buôn bán, nhất định phải tuân thủ luật pháp Nhà nước, nộp thuế đầy đủ, không thiếu một xu.