Chương 173: Báo cảnh sát.
Hôm qua đã bị dọa cho khiếp sợ, lại thêm tay trái cũng mất không ít máu nên sắc mặt Đại Hắc tái nhợt như là người sắp chết.
Nhưng để có thể giải thoát sớm một chút, Đại Hắc phát huy tinh thần bị thương vẫn không rời chiến tuyến, đưa Tạ Hiên đi khắp các ban ngành, làm xong xuôi tất cả các loại thủ tục.
Điều khiến cho Tạ Hiên không ngờ tới đó là, chính quyền địa phương rất khuyến khích thương nhân kinh doanh. Quán game của Đại Hắc còn được miễn thuế 5 năm. Đến giờ vẫn còn kỳ hạn hai năm miễn thuế, đây cũng là một khoản không nhỏ.
Chính quyền làm việc nói tóm lại vẫn rất lề mề, đến khi hoàn thành hết thủ tục thì cũng đã hết một ngày rồi.
Trong một ngày này, Đại Hắc nhận được điện thoại của Phong Tử. Phong Tử sau một trận kêu cha gọi mẹ thì nói cho Đại Hắc biết là đã bị đánh gãy chân, hiện giờ đã quay về quê ở tỉnh Hà Bắc dưỡng thương.
Phong Tử gọi điện cho Đại Hắc đương nhiên là muốn hỏi một ít tiền. Đại Hắc lúc ấy liền chửi ầm lên ở Sở thuế vụ. Hôm qua đám người Phong Tử bị đánh cũng đã làm mất tia hy vọng cuối cùng của Đại Hắc.
- Mẹ kiếp, thằng khốn, chờ ông mày khỏi nhất định sẽ đánh gãy chân mày!
Phong Tử ném điện thoại xuống suýt nữa thì phát điên. Một chân khập khiễng, Phong Tử sợ tới mức còn không dám đi thu phí ở trạm điện thoại trên trấn.
Phong Tử đáng thương bị đánh gãy chân, đến khi gác điện thoại rồi vẫn còn chưa nghĩ thông, tại sao anh em hôm trước còn ăn uống nói chuyện với nhau mà lại trở mặt đánh gãy chân của mình?
Nghĩ mãi không ra, Phong Tử chỉ có thể đổ lên đầu Đại Hắc. Nhất định là Đại Hắc đắc tội với người ta khiến cho hai kẻ đó nổi giận mới trút giận lên đầu mình.
Đại Hắc giờ này thân mình còn chưa lo xong, sao còn quan tâm được tới tình hình sức khỏe của đàn em? Sau khi cùng với Tạ Hiên đi làm xong xuôi thủ tục, Đại Hắc như trút bỏ được gánh nặng.
- Đại ca, thủ tục đều đã làm xong hết rồi, đại ca xem… tôi có thể đi được chưa?
Đại Hắc bây giờ nhìn qua như là kẻ nghiện thuốc phiện, không chỉ mặt trắng bệch, môi cũng tái nhợt đi, bước đi không vững, như là có thể chết bất bất cứ lúc nào.
- Anh Hắc, đừng vội, ngồi xuống uống ngụm nước đã!
Tạ Hiên cười kéo Đại Hắc lại, đưa ra một lọ đồ uống chức năng. Tạ Hiên cũng sợ Đại Hắc sẽ ngất trên đường, lại phải đưa vào bệnh viện thì càng phiền phức.
- Đại ca, đại ca tha cho tôi đi!
So với sự hung dữ của Lý Thiên Viễn, tên béo lúc nào cũng tươi cười này càng khiến cho Đại Hắc suy sụp. Trong mắt của gã luôn hiện lên vẻ nham hiểm khiến cho Đại Hắc run sợ.
- Anh Đại Hắc, gọi điện cho Đồn phó Trần đi, nói là cửa tiệm của anh đã bị người ta ép phải nhượng lại, bản thân còn bị người ta đánh bị thương…
Tạ Hiên trầm ngâm một chút rồi nói:
- À, kể lại mọi chuyện qua điện thoại đi, kể càng rõ càng tốt, nói với Đồn phó Trần là một giờ sau, bọn tôi sẽ có mặt ở quán game…
- Đại ca, đại ca đừng đùa tôi. Tôi nào dám. Tôi thật sự chịu thua rồi, tha cho tôi đi!
Đại Hắc bị lời nói của Tạ Hiên làm cho ngây cả người, sau hiểu ra. Đối phương hẳn là đang nói mát mình, nếu không phải là đang ở trên đường thì sợ là Đại Hắc đã quỳ xuống mà cầu xin Tạ Hiên.
- Không sao, bảo làm thì làm đi.
Tạ Hiên khoát tay, không đếm xỉa nói:
- Hai anh em tôi đã dám nuốt cửa tiệm này của anh thì sẽ không sợ người khác tới gây phiền phức!
Đối diện với Đại Hắc, Tạ Hiên chẳng thèm dùng câu “đoạt mồi trước miệng hổ”. Đại Hắc lăn lộn trên giang hồ nhưng đừng nói là con hổ, ngay cả con mèo cũng không bằng.
- Đại ca, đại ca… nói thật sao?
Đại Hắc nhìn chằm chằm Tạ Hiên. Y có thể nhận ra tên béo này không phải là đang trêu chọc mình.
Tạ Hiên bĩu môi, nói:
- Lạ lắm à, đương nhiên là thật. Không giải quyết những cảnh sát đó thì cửa tiệm này của tôi sau này sao có thể yên ổn làm ăn được? Ít nói nhảm đi, bảo anh gọi điện thì gọi đi. Bắt giam hai anh em bọn tôi không phải đúng là vừa ý anh sao?
- Nhưng… nhưng tôi không dám!
Cầm di động tìm số của Đồn phó Trần, Đại Hắc mãi cũng không dám bấm gọi, cơn ác mộng ngày hôm qua vẫn còn hiện ra trong đầu y.
- Nhìn bộ dạng của anh xem, gọi là đại ca được sao?
Tạ Hiên nhìn Đại Hắc, giật lấy chiếc điện thoại, ấn nút gọi, đến khi bên kia có tiếng động Tạ Hiên mới đặt điện thoại lên tai Đại Hắc, ra hiệu nói chuyện.
- Đồn… đồn trưởng Trần, tôi… tôi là Tiểu Hắc đây!
Trong đầu Đại Hắc lúc này đang rất hỗn loạn, nếu như là mình phạm tội lớn như vậy thì trốn cảnh sát còn không kịp, sao còn dám bảo người ta đi báo cảnh sát nữa? Đại Hắc cảm thấy hành động của Tạ Hiên rất khó hiểu.
- Hắc Tử, có chuyện gì vậy? Sinh viên vừa mới khai giảng, thời gian này ngoan ngoãn một chút, đừng có gây phiền phức cho tôi, biết không?
Đồn phó Trần tỏ ra vẻ bề trên, cũng không nghe ra có gì khác thường từ trong điện thoại.
Nhìn vẻ mặt cười mỉm của tên béo, Đại Hắc cắn răng, nói:
- Đồn… đồn trưởng Trần, tôi muốn báo cảnh sát!
- Báo cảnh sát? Hắc Tử, có chuyện gì? Đầu óc cậu không phải là có vấn đề rồi chứ?
Trần Chấn Đông nghe vậy ngớ người, thường là những người làm ăn ở trên phố Mỹ Thực báo cảnh sát về việc thu phí bảo kê chứ Đại Hắc báo cảnh sát là lần đầu tiên, Đồn phó Trần cảm thấy rất hiếm có.
- Đồn trưởng Trần, là thật đấy, cửa tiệm của tôi bị người ta cướp mất rồi!
Lời nói của Đại Hắc cũng đã trở nên lưu loát hơn, kể lại một lượt chuyện đêm hôm qua, đương nhiên là Đại Hắc cũng chưa kể chuyện súng giả gì đó, cũng không dám nói về chuyện vết thương ở tay mình nghiêm trọng như thế nào, chỉ nói là mình đã bị uy hiếp.
- Còn có chuyện này à?
Đồn phó Trần vừa nghe xong liền nổi nóng, nói:
- Đại Hắc, hai tên đó ở đâu? Tôi sẽ lập tức qua đó bắt chúng. Cậu yên tâm, có tôi ở đây, không ai có thể động được vào cậu đâu!
Sao Trần Chấn Đông có thể không nổi nóng, đừng thấy cửa tiệm đó của Đại Hắc không thu hút, thật ra nó là một chậu châu báu.
Vào năm 98, tiền lương của nhân viên nhà nước cũng chỉ mấy trăm tệ, cảnh sát được điều đến gần trường Đại học cũng không kiếm được nhiều.
Trần Chấn Đông đương nhiên là tiếc nuối nguồn tài nguyên này. Bởi vì không tính quà tặng của Đại Hắc cho đồn trưởng, hai năm nay Đồn trưởng Trần cũng đã cầm của Đại Hắc hơn 500 ngàn.
Trên danh nghĩa thì người làm chủ quán game này là Đại Hắc nhưng tiền mà mấy năm nay Đại Hắc kiếm được cũng có một nửa là rơi vào tay Đồn trưởng và Đồn phó Trần Chấn Đông.
- Đồn trưởng Trần, một tiếng sau bọn chúng sẽ tới cửa tiệm. Tôi… tôi trông cậy hết vào ngài!
Những lời cuối cùng này của Đại Hắc là rất thật lòng. Nếu như tên mập ở trước mặt và tên hung thần kia thật sự bị cảnh sát bắt thì Đại Hắc vẫn có cơ hội lấy lại được tài sản của mình.
Đương nhiên, suy nghĩ này của mình Đại Hắc không dám thể hiện ra. Sau khi cúp máy, đáng thương nhìn về phía Tạ Hiên nói:
- Đại ca, tôi đã làm theo lời đại ca rồi. Giờ có thể để tôi đi chưa?
- Đương nhiên là có thể đi rồi. Nhưng anh Hắc, tôi muốn anh sẽ tắt điện thoại di động, sau đó tìm một nơi mà không ai biết để trốn vài ngày…
Tạ Hiên dùng sức nhéo cánh tay trái đã gần tàn phế của Đại Hắc, cười nói:
- Chúng ta là người trong giang hồ, qua lại với cảnh sát là điều kiêng kỵ. Bị người ta biết được thì nói không chừng là cả tay phải của anh cũng trở thành tàn phế luôn đấy!
- Á, tôi nghe đại ca, tôi… tôi sẽ tới ở nhà của vợ, ở đó không ai biết cả!
Bị Tạ Hiên động vào, Đại Hắc đau hoa cả mắt, suýt nữa là đã ngất xỉu ở trên đường. Lá gan của Đại Hắc cũng không lớn gì nên sự uy hiếp của Tạ Hiên khiến cho Đại Hắc mất hoàn toàn suy nghĩ muốn đối đầu với hai người này.
- Được rồi, đi thôi.
Tạ Hiên khoát tay nói:
- Anh Đại Hắc, sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa!
- Cảm… cảm ơn đại ca, không gặp, không gặp nữa!
Cuối cùng cũng nghe được mệnh lệnh nói mình biến đi, lúc đó nước mắt Đại Hắc rơi như mưa, quay về phía Tạ Hiên lùi về phía sau mấy bước rồi chạy như một con thỏ, biến mất. Vừa chạy Đại Hắc vẫn vừa cảm thấy may mắn vì mình không bị đánh gãy chân như Phong Tử.
Cho đến sau khi gọi taxi rời khỏi khu Đại học, lúc này Đại Hắc mới thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ một lát, Đại Hắc lấy điện thoại gọi cho Chu Dật Thần, báo cho hắn biết mình đã bị đối phương ép phải rời khỏi khu Đại học nên không thể làm việc cho công tử Chu được nữa.
Đó cũng là một chút hy vọng sót lại của Đại Hắc. Nếu như Trần Chấn Đông thật sự không đối phó được với hai tên kia thì có lẽ công tử Chu mượn người của bộ đội ra tay sẽ dạy dỗ được Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn, như vậy Đại Hắc cũng còn có cơ hội trở lại.
Nhưng lúc này Đại Hắc giống như chó chết chủ, sau khi đi taxi tới nhà vợ. Chưa nói lời nào liền bế con đi thuê một phòng khác để ở. Chỗ này hôm qua chưa bị Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn hỏi ra.
Mọi chuyện cũng không phát triển giống như Đại Hắc nghĩ. Sau khi dưỡng thương, Đại Hắc cũng không còn tâm trí trở lại giang hồ, dùng 500 ngàn tiền tiết kiệm được mua bốn căn phòng ở thủ đô, ngoài một phòng để ở ra thì ba phòng còn lại cho thuê, tiền thuê nhà hàng tháng cũng khiến cho cuộc sống của Đại Hắc khá tốt.
Nhưng điều Đại Hắc không ngờ tới là, hơn mười năm sau, hai căn phòng cũ mà Đại Hắc mua với giá 2 nghìn 1 mét vuông, rẻ nhất cũng có thể bán được với giá ba bốn triệu một căn. Đến tuổi trung niên, Đại Hắc lại có thể phát tài, nhưng những chuyện này đều là những chuyện về sau.
-----------------------------
So với một đêm bận rộn hôm qua thì việc tiếp nhận quán game của Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn lại vô cùng thuận lợi.
Sau khi đưa ra các thủ tục chuyển nhượng, Vu Nhị không gọi được điện thoại cho Đại Hắc, khi hung thần Lý Thiên Viễn tuyên bố là hôm nay ngừng kinh doanh thì đuổi hết khách đi. Sau đó, Vu Nhị và nữ nhân viên thu ngân ngoan ngoãn giao chìa khóa quán cho hai người.
- Ha ha, Hiên Tử, nơi này đã thuộc về chúng ta rồi!
Nhìn gần 50 bộ máy ở trong căn phòng rộng lớn, Lý Thiên Viễn vô cùng hưng phấn. Năm đó, khi Lý Thiên Viễn còn dọa nạt đám học sinh thì tâm nguyện lớn nhất chính là có thể làm ông chủ của một phòng chơi game.
- Anh Viễn Tử, ra khỏi đồn cảnh sát rồi thì chúng ta hãy nói những lời này!
Nhìn qua cửa chính, Tạ Hiên nhìn thấy một xe cảnh sát đỗ ở cửa, liền lấy điện thoại ra bấm số của Tần Phong.
Sau khi nối được điện thoại, Tạ Hiên chỉ nói bốn chữ “cảnh sát đến rồi”, rồi lập tức cúp máy, nhanh chóng xóa hết tin nhắn và thông tin cuộc gọi trong điện thoại.