Chương 171: Thủ đoạn độc ác
- Hai vị đại ca, tôi tôi còn 500 nghìn trong thẻ nữa, các các vị lấy hết đi!
Khi nói những lời này, trong lòng Đại Hắc vô cùng xót xa. Sau khi ra tù, khổ cực cố gắng làm việc bao nhiêu năm, để dành được 500 nghìn xương máu giờ cũng phải đưa ra.
Đại Hắc tuy không phải là người can đảm, cũng không phải là người quá thông mình, nhưng y có một số điểm tốt, chính là thức thời. Ở trong tù, thứ mà Đại Hắc học được chính là phải bảo vệ tính mạng chứ không phải tiền bạc.
Tiền bạc thì có thể kiếm lại được, nhưng mạng sống không còn thì chẳng còn gì nữa. Mang theo 500 nghìn kia xuống mồ thì thà rằng dùng nó để mua tính mạng của mình.
Theo quy rắc trên giang hồ, lấy tiền không lấy mạng, dù cho hai người này độc ác như thế nào cũng chỉ cần mình đưa tiền ra thì Đại Hắc tin rằng chúng sẽ tha cho mình một con đường sống.
- 500 ngàn, mẹ kiếp! Mở quán game đúng là lắm tiền quá nhỉ!
Nghe Đại Hắc nói, Lý Thiên Viễn và Tạ Hiên hơi sửng sốt. Bọn họ đã hỏi thăm lai lịch và xuất thân của Đại Hắc. Đại Hắc làm ăn ở khu Đại học cũng đã được hai năm rồi nhưng không ngờ lời lãi lại nhiều như vậy.
- Anh Hắc, anh cũng thật là thẳng thắn, nhưng anh em tôi tìm anh cũng chỉ muốn xin bát cơm thôi.
Nhìn vẻ mặt toát cả mồ hôi lạnh của Đại Hắc, Tạ Hiên nhìn về phía Lý Thiên Viễn, nói: - Đại ca, giúp anh Hắc chỉnh lại tay đi, anh Hắc là người hiểu chuyện, sẽ không chạy bừa đâu, tối như thế này sẽ rất dễ ngã đấy.
Sự đau đớn truyền đến từ xương bả vai khiến cho quần áo trên người Đại Hắc ướt sũng mồ hôi, miệng lẩm bẩm nói theo bản năng: - Không, không đâu, tiểu đệ không dám chạy đâu
- Khốn kiếp!
Lý Thiên Viễn bĩu môi khinh thường, vừa ấn bả vai của Đại Hắc xuống vừa giữ chặt lấy cánh tay của y, kéo mạnh lên, chỉ nghe "rắc" một cái, khớp xương sai vị trí đã được nối lại với nhau.
Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị nhưng Đại Hắc vẫn kêu lên đau đớn, nhưng sau đó lập tức im miệng ngay, sợ chọc giận hai kẻ liều mạng ở trước mặt.
- Anh Đại Hắc, chúng tôi đều là người đàng hoàng, cũng không muốn lên núi ăn cơm tù
Tạ Hiên cười tươi, đứng trước mặt Đại Hắc, nói: - Cầm tiền của anh không phải là thành bắt cóc cướp của sao? Anh như vậy là hại anh em bọn tôi rồi!
"Người đàng hoàng? Nếu các người mà là người đàng hoàng thì ông đây là người cực kỳ lương thiện rồi" Đại Hắc nghe Tạ Hiên nói mà khóc không ra tiếng. Cầm súng bắt người, cướp của mà gọi là người đàng hoàng sao? Quả thật là còn độc ác hơn Đại Vương Nhị Vương ngày trước.
Thấy Đại Hắc không nói gì, sắc mặt Tạ Hiên biến đổi, nói: - Thế nào? Khinh thường anh em bọn tôi hả?
- Không có, đại ca, tôi tuyệt đối không có ý đó!
Đại Hắc bị Tạ Hiên dọa, vội vàng giơ tay lên thề. Thật ra, lúc đưa thẻ rút tiền ra, Đại Hắc đã nghĩ đến chuyện này, chỉ cần hôm nay có thể thoát được thì y sẽ lập tức báo cảnh sát.
Dùng súng bắt người là một tội rất lớn, chỉ cần kể mọi chuyện ra thì hai kẻ này không bị đánh chết thì cũng bị xử bắn, nhất định là không được chết già.
- Hai vị, hai người rốt cuộc là muốn cái gì thì cứ nói thẳng đi!
Đại Hắc đã sắp khóc lên rồi. Đối diện với hai kẻ hỉ nộ vô thường này, y luôn phải nơm nớp lo sợ, chỉ sợ mình nói gì đó sai.
- Mẹ kiếp, mày không hiểu tiếng người phải không?
Lý Thiên Viễn vỗ vào đầu Đại Hắc một cái, nói: - Ông mày đến xin phần cơm, không hiểu à? Cái đầu lợn này, sao lại có thể lăn lộn ở trong giang hồ thế?
Cả ngày hôm nay, Lý Thiên Viễn đều suy nghĩ xem dùng chiêu gì đối phó Đại Hắc, nhưng không ngờ người này lại là một kẻ nhát gan, chỉ một chiêu mà đã sợ, điều này khiến cho Lý Thiên Viễn rất bất mãn.
- Đúng, đúng, tôi là đầu lợn, nhưng ông nội ơi, ngài cuối cùng là muốn cái gì?
Đại Hắc mở to mắt nhìn Tạ Hiên. Lúc này Đại Hắc cũng có chút hiểu được, kẻ hung thần to xác bên cạnh đầu óc có vấn đề, nói chuyện với gã không ăn thua.
- Anh Đại Hắc, đều là người trong giang hồ cả, tôi nói thẳng.
Tạ Hiên cũng cảm thấy không còn thú vị rồi, vốn dĩ muốn ôn lại cảm giác dạy dỗ người khác vui vẻ như khi ở trong trại giam một chút, không ngờ Đại Hắc lại không cho cơ hội.
Lắc lắc đầu, Tạ Hiên lại cười cười, nói: - Anh Đại Hắc, anh em chúng tôi từ trong tù ra, vẫn không có nghề nghiệp gì, thấy anh kinh doanh rất được nên muốn mua lại, anh thấy thế nào?
- Mua mua quán game của tôi?
Đại Hắc nghe xong há hốc mồm. Hai người này có phải là không có não không? Bày đặt không lấy 500 nghìn lại muốn lấy quán game. Hay là đúng như tên này đã nói, họ là người đàng hoàng?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, Đại Hắc liền hận không thể cho mình một bạt tai. Có người đàng hoàng nào mà cầm súng chĩa vào đầu người khác không? Nhưng đối phương đã ra điều kiện thì không có ý muốn lấy cái mạng nhỏ này của mình, Đại Hắc cũng yên tâm hơn không ít.
- Đúng vậy, máy ở đó hầu hết là cũ rồi, mỗi máy tính là 300 tệ đi, tổng cộng 50 máy, là 15 nghìn, tôi cho anh 20 ngàn. Anh Đại Hắc, anh thấy giá cả như thế hợp lý chưa?
Lời nói của Tạ Hiên khiến cho Đại Hắc suýt nữa thì nhảy dựng lên. Những máy đánh bạc đó đều hơn 3 nghìn một cái, còn máy chơi game một máy cũng trên dưới 2 nghìn, tới miệng tên béo này, lại có thể biến thành 300?
Thật ra giá cả cũng không quan trọng, quan trọng là quán game này chính là nơi kiếm tiền chính của Đại Hắc. Không có quán game, Đại Hắc cũng sẽ không thể sống yên ổn ở khu Đại học, việc này còn khó chấp nhận hơn so với việc bị cướp đi 500 nghìn.
Trong nháy mắt, Đại Hắc có suy nghĩ muốn liều mạng. Nhưng khi vừa liếc thấy Lý Thiên Viễn đang cẩm súng ngắm nghía thì ý nghĩ này biến mất sạch sẽ, tục ngữ nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn cơ mà.
- Hợp lý, hợp lý
Thật sự đã làm khó Đại Hắc rồi, những lời này nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, còn không thể để Tạ Hiên nhận ra.
- Anh Đại Hắc thật là dễ nói chuyện!
Tạ Hiên khen một tiếng nhưng lập tức lại nhíu mày, nói: - Anh Đại Hắc, anh cũng biết là anh em bọn tôi đều ở trong tù ra, thời gian này không dư dả gì. Hay là. Bọn tôi viết cho anh giấy nợ 20 nghìn, anh coi như là đã lấy tiền rồi, thế nào?
"Còn có thể vô liêm sỉ đến thế sao?"
Đại Hắc nghe xong thật sự là muốn khóc, 20 nghìn để mua lại quán game có giá trị hơn 100 nghìn của mình lại còn muốn nợ, ức hiếp người ta cũng phải có giới hạn chứ?
Chống không lại được tình hình, Đại Hắc cũng coi như là thức thời, gật gật đầu nói: - Đại ca, anh nói thế nào thì cứ làm thế ấy đi
- Vậy được, hợp đồng chuyển nhượng này anh xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký vào đi!
Tạ Hiên lấy từ trên người ra hai tờ giấy, trên đó ghi hợp đồng chuyển nhượng quán game, tổng cộng hơn 20 khoản, ở dưới ánh nến mờ mờ, Đại Hắc cũng không nhìn thấy rõ trên tờ giấy viết những gì.
- Nhìn cái gì mà nhìn? Ký nhanh lên
Đại Hắc đang định nhìn kỹ lại các điều khoản thì bất thình lình bị đập một cái vào đầu, Lý Thiên Viễn hung tợn mắng: - Đúng là đồ hèn, hay là để anh em cho ăn đòn mới chịu nghe lời hả!
- Ký ngay, tôi sẽ ký ngay!
Đại Hắc ngoài miệng nói nhưng trong lòng cũng lớn tiếng mắng không thôi. Cái này gọi là thức thời, không nên bị đánh rồi mới chịu cúi đầu, đó là ngu ngốc.
Nhận chiếc bút Tạ Hiên đưa, Đại Hắc đặt bút ký tên mình. Điều khiến cho Đại Hắc ngạc nhiên chính là tên béo này ngay cả mực đóng dấu cũng đã chuẩn bị xong, Đại Hắc chỉ cần ấn xuống.
- Anh Hắc, chúng ta mỗi người một tờ, anh giữ cho cẩn thận!
Tạ Hiên thổi cho khô mực dấu, sau khi cất một tờ của mình đi, bèn gấp cẩn thận tờ còn lại đặt vào trong túi Đại Hắc, cười nói: - Anh Hắc, nghe nói anh với Đồn phó Trần Chấn Đông quan hệ rất tốt, sẽ không vừa ra ngoài liền báo anh em chúng tôi bắt cóc cưỡng đoạt tài sản chứ?
- Sao có thể, hai vị coi trọng cửa tiệm nhỏ của tôi, là coi trọng tiểu Hắc này, sao tôi có thể làm chuyện đó?
Nụ cười trên mặt Đại Hắc cứng đờ. Trần Chấn Đông mà Tạ Hiên nhắc tới chính là chiến hữu của Hàn Minh, cũng là Phó đồn trưởng đồn cảnh sát của khu Đại học. Hơn một năm nay buôn bán thuận lợi đều do Đồn phó Trần giúp đỡ.
Mà những lời này của Tạ Hiên cũng đã nói trúng suy nghĩ trong lòng của Đại Hắc. Bây giờ nhẫn nhịn bởi vì yếu thế hơn người ta nhưng đến khi Đại Hắc tự do rồi sẽ không thể không tính sổ với hai bọn họ.
- Anh Hắc, em có một câu không được dễ nghe
Nghe được lời nói không thật lòng của Đại Hắc, nụ cười trên mặt Tạ Hiên chợt trở nên lạnh lẽo, nói: - Anh không hợp với giang hồ đâu, 500 ngàn kia bọn tôi không cần, cầm tiền cao chạy xa bay đi!
- Hai người, hai người không sợ tôi tố giác sao? Đại Hắc không hiểu sao lại nói ra câu đó, có lẽ là do không cam tâm.
- Sợ? Tạ Hiên cười nói:
- Sợ thì đã không tới tìm anh!
- Ha ha, như vậy thì còn có chút thú vị!
Tạ Hiên còn chưa dứt lời, Đại Hắc liền cảm thấy bị đánh mạnh ở phía sau, cả người đổ xuống nền xi măng, ngay sau đó một người nặng nề đè lên người y.
- Đại ca, đừng làm tay phải, sau này vẫn cần y viết một số thứ nữa!
Đại Hắc vừa mới nghe được những lời này của Tạ Hiên thì cảm thấy ở ngón tay trái đau nhói, thêm vào đó hơn một trăm cân đang đè ở trên người, không thể thở ra hơi, trước mắt liền tối sầm lại.
- Á!
Đại Hắc kêu lên thảm thiết, y vừa mới bất tỉnh chưa được 5 giây lại bị cơn đau từ tay trái làm tỉnh lại.
Cố gắng ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy đã khiến Đại Hắc sợ mất mật. Ngón tay cái và ngón trỏ ở bàn tay trái đã nát như tương. Tục ngữ có câu tay đứt ruột xót, sự đau đớn này khiến cho Đại Hắc bất tỉnh lần thứ hai.
Nhưng một cơn đau nữa lại khiến cho y tỉnh dậy. Lần này Đại Hắc phát hiện ra, máu và thịt ở bàn tay trái lẫn vào nhau, đã bị thiếu đi ba ngón tay, nhìn ngược bóng ánh sáng, Đại Hắc thấy người ở trên lưng lại giơ tay lên.
Không đợi cho Lý Thiên Viễn nện gạch xuống, Đại Hắc điên cuồng gào thét nói: - Tha cho tôi, điều kiện gì tôi cũng đồng ý! Tha cho tôi!
Đại Hắc ở khu Đại học này mấy năm, nhiều nhất cũng chỉ là dạy bảo đàn em, hù dọa mấy ông chủ làm ăn, làm sao đã gặp kẻ thủ đoạn độc ác như Lý Thiên Viễn?
Hơn nữa, Đại Hắc cũng không hiểu, mình đã đồng ý với điều kiện của họ rồi, tại sao họ vẫn ra tay với mình? Không lẽ câu nói của mình đã chọc giận bọn chúng?
Đại Hắc lúc này chỉ hận không thể tát cho mình mấy cái, biết rõ đối phương là kẻ tàn ác, còn nói linh tinh cái gì? Thoát ra trước rồi tính sau mới phải.