Chương 175: Thẩm vấn (hạ)
Nhìn chằm chằm Lý Thiên Viễn một lúc lâu, Trần Chấn Đông cũng không xác định được là có tiếp tục thẩm vấn được không, nhưng lời nói của Lý Thiên Viễn cũng có lý. Tên mập kia nhìn thì thông mình nhưng sợ là không chịu được mấy đòn.
- Trói cậu ta vào ghế, lát nữa sẽ thẩm vấn tiếp
Sau khi Trần Chấn Đông quyết định thì đứng dậy, khi vừa mới bước vào phòng thẩm vấn số 2 thì lão Triệu cũng cầm một tờ giấy chạy lại, hạ giọng nói: - Cả hai đều đã có tiền án, đã từng ở trong trại giáo dưỡng
Vào năm 98, cảnh sát đã bắt đầu được sử dụng internet. Thạch Thị cách Bắc Kinh và Tân Thiên không xa, lão Triệu vừa nhập tên của Lý Thiên Viễn vào, rất bất ngờ là đã có được thông tin của cả hai người.
- Quả nhiên là tái phạm, một người thì đánh chết người, một người thì đùa giỡn con gái nhà lành
Nhìn thông tin trên tờ giấy được đóng dấu, Trần Chấn Đông đã nắm vài phần có thể nắm được thóp Tạ Hiên. Lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành thì thường là không có gan, bị dọa một lát là khai ra thôi.
- Có thứ này rồi, còn sợ chúng không nhận tội sao?
Trần Chấn Đông đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn, nhìn thấy Tạ Hiên đang ngủ trên ghế, miệng lại còn chảy nước miếng, xem ra là đang mơ một giấc mơ đẹp!
Lão Triệu vỗ vỗ vai Tạ Hiên cười, nói: - Tỉnh dậy đi, ngủ ngon nhỉ?
Tạ Hiên mơ màng mở mắt, miệng than thở nói: - Ngon ngon cái rắm, sao mà ngon bằng ở nhà được!
- Còn muốn về nhà à? Có biết là mình phạm tội gì không? Nếu còn không thành thật khai báo thì tôi thấy nửa đời còn lại của cậu sẽ ở trong tù đấy!
Trần Chấn Đông quát một tiếng chói tai, khiến cho Tạ Hiên hoàn toàn tỉnh táo lại. Ngẩng đầu liếc nhìn Trần Chấn Đông, Tạ Hiên gào lên: - Ông không có nhân chứng, không có bằng chứng, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi?
- Làm sao cậu biết tôi không có nhân chứng, vật chứng? Trần Chấn Đông đập bàn quát: - Thành thật một chút cho tôi, trước tiên khai báo tên, tuổi và quê quán!
Những câu này là những câu phải hỏi trước khi thẩm vấn, mặc dù khi điều tra về Lý Thiên Viễn đã có được thông tin của Tạ Hiên, nhưng vẫn phải tiến hành theo trình tự.
- Tạ Hiên, 19 tuổi, người thành phố Tân Thiên
Tạ Hiên uể oải nói. Năm ngoái Tạ Chí đã nghĩ cách để chuyển hộ khẩu của Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn về Tân Thiên, còn hồ sơ của Tần Phong thì do Hồ Bảo Quốc xử lý.
- Ngài cảnh sát, buồn ngủ quá, có thể cho tôi ngủ một lát không? Bận rộn cả đêm qua, Tạ Hiên không hề cảm thấy mệt mỏi, nhưng bây giờ lại thấy hơi buồn ngủ, ngồi xuống là muốn ngủ.
- Khai báo cho rõ ràng đi, rồi cậu muốn ngủ bao lâu cũng được! Tay phải Trần Chấn Đông vỗ lên tường, bóng đèn ở trên góc tường được mở lên, một luồng ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt Tạ Hiên.
Tạ Hiên lấy tay che mắt, phản đối nói: - Cảnh sát, ngài lừa ai vậy, tục ngữ đã nói: khai báo thành thật, thoải mái ngồi tù, kháng cự không khai, về nhà ăn tết, đạo lý đó ai mà không biết chứ?
- Láo xược, cậu cho rằng đây là đâu?
Trần Chấn Đông càng lớn tiếng, quát lên: - Đã vào đây, không thành thật khai báo, cậu còn muốn ra ngoài sao?
- Dù sao nhìn cậu cũng còn trẻ tuổi, cũng có thể phạm sai lầm!
Lão Triệu ở bên cạnh tuy là quản lý về hộ tịch nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng nhìn thấy heo chạy, mấy chục năm nay, lão cũng không xa lạ gì với việc thẩm vấn, bây giờ cũng phối hợp với Trần Chấn Đông đóng vai phải diện.
- Tôi là công dân tuân thủ pháp luật, tóm lại các người muốn tôi khai cái gì? Tạ Hiên cúi đầu xuống, dùng tóc để che ánh đèn ở trên đầu.
- Tuân thủ pháp luật? Tạ Hiên, có cần tôi nhắc lại chuyện trước kia không?
Trần Chấn Đông cười lạnh một tiếng, nói: - Tạ Hiên, đã từng học ở trường trung học XX Thạch Thị, trong trường học thường xuyên nghịch ngợm, đánh nhau, đùa giỡn nữ sinh
- Haiz, tôi nói này cảnh sát, quốc gia chúng ta nói sau khi răn dạy thì phải trị bệnh cứu người
Không đợi Trần Chấn Đông đọc xong tờ giấy, Tạ Hiên đã ngắt lời, hét lên: - Lỗi lầm trước kia tôi cũng đã bị phạt rồi, ngài còn mang ra nói là có ý gì?
Trần Chấn Đông tự cho là mình đã nắm được thóp của Tạ Hiên, quát: - Chúng tôi có thể nắm được lý lịch của cậu thì cũng đã sớm nắm rõ được hành vi phạm tội của cậu. Cậu đã từng có tiền án, lại không thành thật khai báo thì tội sẽ càng nặng hơn!
- Khai báo? Đồn phó Trần, ngài khẳng định là muốn nghe?
Há miệng ngáp một cái, ánh sáng ở trên đầu cũng khơi gợi lại một số hồi ức không hay của Tạ Hiên, hắn cũng không muốn đùa nữa, nói:
- Tôi khai, cảnh sát, có thể tắt điện đi không, cho tôi hút điếu thuốc nữa? Tôi thật sự buồn ngủ quá
- Lão Triệu, lấy có cậu ta điếu thuốc!
Nghe Tạ Hiên nói, trong lòng Trần Chấn Đông liền trở nên vui vẻ. Dựa vào kinh nghiệm hơn mười năm thẩm vấn phạm nhân của mình, muốn cho phạm nhân mở miệng khai báo thì cần phải có màn dạo đầu.
Cầm điếu thuốc của lão Triệu, Tạ Hiên thoải mái hút một hơi, nói: - Đồn phó Trần, tôi khai đây, ngài nhớ cho kỹ
- Chỉ cần cậu thành thật khai báo, tôi sẽ báo cáo sự thành thật và chủ động của cậu lên trên.
Trần Chấn Đông cười lạnh trong lòng. Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn suýt chút nữa đã chặt đứt tài lộ của mình, không đóng đinh bọn chúng là may rồi, ít nhất cũng phải để cho bọn chúng ngồi tù 3 năm rồi mới nói.
- Được, ngày 13 tháng 2 năm 1996, tôi đến phòng 201, tầng 3 ở hoa viên tiểu khu XX, đưa cho Trần Chấn Đông 50 ngàn tiền mặt
Nói tới đây, Tạ Hiên dừng lại một lát, dường như nhớ ra cái gì đó, vài giây sau lại nói tiếp: - 28 tết năm 1997, cũng ở nơi đó, tôi đưa cho Trần Chấn Đông 80 ngàn tiền mặt
- Đủ rồi, đây là lời khai của cậu sao? Cậu đừng có nói linh tinh!
Tạ Hiên chưa dứt lời thì đã bị Trần Chấn Đông giận dữ ngắt lời. Vì những gì Tạ Hiên vừa nói đều là thời gian và địa điểm mà Đại Hắc hối lộ cho Trần Chấn Đông.
Điều này khiến cho Trần Chấn Đông toát mồ hôi lạnh, mắt liếc nhìn lão Triệu ở bên cạnh, trong lòng trùng xuống. Trần Chấn Đông phát hiện ra ánh mắt của lão Triệu có vẻ như đang suy nghĩ.
Đồn cảnh sát có ngân quỹ riêng, hàng năm chỉ cần là cảnh sát trong biên chế thì có thể có thu nhập khá cao, nhưng dĩ nhiên là đa phần đều vào trong túi các đồn trưởng và đồn phó, điều này thì tất cả mọi người đều biết.
Những cảnh sát này biết là đồn trưởng và đồn phó của mình ăn nhiều nhưng tiền này đi đường nào thì bọn họ cũng không hiểu rõ. Lời nói của Tạ Hiên vừa rồi vừa vặn đã giải đáp được thắc mắc ở trong lòng của Tạ Hiên.
Nhìn vẻ mặt của lão Triệu, Trần Chấn Đông vô cùng phẫn nộ, cũng đang thầm kêu khổ ở trong lòng.
Mấy năm gần đây, việc thanh lọc bộ máy chính trị của cảnh sát được tiến hành rất nghiêm ngặt, nếu lão Triệu đem chuyện này nói ra ngoài Trần Chấn Đông dù cuối cùng không làm sao thì trước mắt cũng phải bị cách chức tạm thời để thẩm tra.
Không dám thẩm vấn Tạ Hiên tiếp nữa, Trần Chấn Đông vội giải thích với lão Triệu: - Lão Triệu, đừng nghe cậu ta nói linh tinh, hoàn toàn không có chuyện này.
- Ha ha, đồn trưởng Trần, đương nhiên là tôi biết cậu ta nói lung tung, sao có thể tin lời của cậu ta được?
Lão Triệu cũng là người hiểu chuyện, biết đâu sau này còn có việc cần nhờ đến Trần Chấn Đông, liền đứng lên, nói: - Đồn trưởng Trần, bệnh cao huyết áp của tôi lại tái phát rồi, tôi đi uống thuốc một lát, ngài cứ thẩm vấn đi
Khi ra khỏi phòng thẩm vấn, lão Triệu kéo theo cả đội viên phối hợp kia ra ngoài. Chuyện riêng của lãnh đạo thì không nên xen vào, nếu tiểu tử này tiếp tục nghe biết đâu có ngày sẽ bị tìm lý do nào đó mà bị sa thải.
Đợi cho hai người lão Triệu ra ngoài, vẻ mặt Tạ Hiên tỏ vẻ khoa trương, nói: - Đồn phó Trần, nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì? Tôi rất sợ đấy!
Vẻ mặt Trần Chấn Đông lúc này có chút dữ tợn, hơn nữa mặt còn đỏ bừng lên. Trong lòng Trần Chấn Đông bây giờ rất muốn một súng mà bắn chết đối phương, vì thế một lời này của Tạ Hiên có thể đưa hắn từ thiên đường đi vào địa ngục.
Ngoài việc hận Tạ Hiên thấu xương, Trần Chấn Đông càng tức giận Đại Hắc hơn. Bởi vì những chuyện Tạ Hiên nói, ngoài Trần Chấn Đông ra thì chỉ có một mình Đại Hắc biết.
- Đồn phó Trần, muốn trừ khử tôi? Sau đó ném cho tôi cái danh tấn công cảnh sát sao?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Trần Chấn Đông, Tạ Hiên cười lạnh nói: - Đồn phó Trần, tôi và ông không thù không oán, nếu không ép tôi thì tôi cũng sẽ không nói chuyện này ra.
Hôm qua sở dĩ khi Tạ Hiên xin Lý Thiên Viễn không phế tay phải của Đại Hắc chính là vì muốn Đại Hắc viết lại cho mình tình hình cấu kết của Đại Hắc và Trần Chấn Đông.
Cũng may mà trí nhớ của Đại Hắc tốt, có thể nhớ rõ ràng ngày tháng, địa điểm và số tiền đã đưa từ mấy năm trước. Những chuyện này, nếu không phải là bị Tạ Hiên ép thì Đại Hắc vốn đã muốn quên sạch rồi.
- Cậu uy hiếp tôi?
Mặt Trần Chấn Đông nổi gân xanh, đứng lên đi lại vài vòng, tay phải đã mấy lần đụng tới khẩu súng ở bên hông, nhưng cuối cùng vẫn bỏ xuống.
- Đừng nói là uy hiếp, trên tay ông không phải là cũng có điểm yếu của tôi sao?
Trong lòng Tạ Hiên cũng đổ mồ hôi. Tạ Hiên biết những người ở trong đồn cảnh sát, luận về thủ đoạn độc ác thì sợ là hơn rất nhiều so với những người ở trong trại giáo dưỡng.
- Năm 97 cậu vẫn còn ở Thạch Thị mà? Trần Chấn Đông cắn răng, nói: - Chỉ cần không tìm thấy Đại Hắc thì những lời này của cậu đều là bỏ đi, sẽ không có ai tin cả
- Haiz, đồn phó Trần, ông không tìm thấy Đại Hắc không có nghĩa là tôi cũng không tìm thấy!
Nhìn thấy mắt Trần Chấn Đông lộ vẻ hung dữ, Tạ Hiên vội nói: - Tôi muốn nói là, nếu xảy ra chuyện gì thì Đại Hắc sẽ lập tức tố cáo ông nhận hối lộ rồi sát hại nhân chứng, hay là ông muốn xuống đó cùng tôi?
Lời nói của Tạ Hiên khiến cho Trần Chấn Đông ngây người, tay phải đã nắm chặt khẩu súng, lại từ từ buông ra.
- Đồn phó Trần, chúng ta cũng chỉ vì kiếm tiền thôi, chỉ cần chuyện này qua rồi, sau này ông sẽ chiếm ba phần, còn chia thế nào thì tôi mặc kệ
Nhìn vào tay phải của Trần Chấn Đông, Tạ Hiên cũng toát mồ hôi, giọng nói đã có phần hơi run rẩy.