Chương 176-2: Âm thầm chịu đựng (thượng)
"Mẹ kiếp, có thể tìm được đến Cục trưởng Ngụy mà còn cần ông đây giúp đỡ?" Trần Chấn Đông thầm chửi một câu, ngoài miệng thì không nói gì. Thân mặc cảnh phục, Trần Chấn Đông không thể hạ mình mà nói ngon ngọt được.
- Anh Viễn, đi thôi! Sau khi Tạ Hiên ra khỏi phòng thẩm vấn, Lý Thiên Viễn cũng được thả ra. Lý Thiên Viễn bị trói ở trên ghế hơn một tiếng đồng hồ, bây giờ đang rất mơ màng.
- Xong rồi à? Lý Thiên Viễn ngáp một cái, tức giận nói: - Mẹ kiếp, buồn ngủ chết mất, cả đêm qua không ngủ, hôm nay lại bị dày vò cả một ngày
"Lúc thẩm vấn thì nói là ở nhà ngủ, bây giờ lại biến thành một đêm không ngủ, coi ông đây là không khí à?" Trần Chấn Đông ở bên cạnh nghe thấy Lý Thiên Viễn nói không khỏi tức trào máu. Tiểu tử này thật là khinh người quá đáng.
- Anh Viễn, đi thôi!
Tạ Hiên nghe xong cũng lắc đầu, nếu cứ tiếp tục không biết Lý Thiên Viễn còn sẽ nói ra những chuyện gì nữa nên bèn nhanh chóng kéo Lý Thiên Viễn ra khỏi đồn cảnh sát.
Ngay khi Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn ra khỏi đồn cảnh sát, một chiếc xe tiến vào, Đại Mao đang lái xe nhìn thấy hai người kia, vội vàng phanh lại, thò đầu ra khỏi cửa xe, nói lớn với Trần Chấn Đông:
- Sếp Trần, sao lại thả họ đi?
- Ồn ào cái gì? Đi vào rồi nói? Trần Chấn Đông xoay người vào trong văn phòng.
Sau khi dừng xe, Đại Mao cũng đi vào văn phòng, hỏi: - Sếp Trần, Đại Hắc hình như là mất tích rồi, tới nhà của bố mẹ và vợ của hắn tìm khắp nơi nhưng cũng không thấy bóng dáng đâu!
- Không cần tìm nữa, chuyện này dừng ở đây!
Trần Chấn Đông mệt ỏi khoát tay, nói: - Đại Mao, về sau đừng gây chuyện với họ, không có chuyện gì thì tránh chúng ra, chúng ta không nên trêu vào!
Khi nói ra những lời này, Trần Chấn Đông tràn đầy cảm giác nhục nhã. Làm cán bộ trong cơ quan chấp pháp của nhà nước, bản thân lại phải cúi đầu trước hai tên vô lại, điều này khiến cho lòng Trần Chấn Đông khó chịu như bị lửa đốt.
Nhưng Trần Chấn Đông cũng không muốn mất đi vị trí này. Hắn có là cái gì đâu? Ngoài việc dựa vào chức quyền để làm mưa làm gió thì ngoài xã hội, có mấy người là thật sự tôn trọng cảnh sát bọn họ?
Trong lúc đang rối rắm thì điện thoại trong tay Trần Chấn Đông đột nhiên reo lên.
- A lô, lão chiến hữu, hỏi cậu chút chuyện, cái tên Đại Hắc kia làm sao thế? Quán game nghe nói là bị chuyện nhượng rồi à?
Giọng nói này là của Hàn Minh, chiến hữu của Trần Chấn Đông. Trần Chấn Đông bỗng nhiên nhớ tới, quan hệ của mình với Đại Hắc còn bởi vì cậu em vợ đó của Hàn Minh.
Chỉ là Trần Chấn Đông không biết, khi Hàn Minh gọi cuộc điện thoại này, bên má trái có một vết đỏ hiện rõ. Vết đó là do bị vợ đánh mà thành, nguyên nhân là do Chu Dật Thần chạy đến chỗ chị gái kêu khóc làm loạn hơn một tiếng đồng hồ.
Chu Dật Thần một mực là không cần vội nhưng vợ của Hàn Minh lại gọi điện thoại bắt Hàn Minh về nhà ngay, luôn miệng trách cứu Hàn Minh không giúp em trai mình.
Đại đội trưởng Hàn chỉ giải thích vài câu, Chu tỷ liền không nghe mà hành động ngay trên mặt Hàn Minh, còn bắt chồng gọi điện thoại cho Trần Chấn Đông hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
- Hàn Minh, chuyện này tôi không quản được rồi.
Trần Chấn Đông ậm ờ nói lại sự việc một lần nữa, cuối cùng nói: - Địa phương và quân đội không cùng một hệ thống, nếu cậu muốn xả giận thì trút lên người ở trong quân đội đi, hai người đi không nên trêu vào đâu, cậu phải chú ý một chút.
Không đợi Hàn Minh nói gì, Trần Chấn Đông liền cúp máy. Trần Chấn Đông bây giờ còn rất nhiều chuyện không rõ ràng, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà đi lo cho cậu em vợ của Hàn Minh? Còn Hàn Minh giải thích với vợ mình như thế nào thì cũng không phải chuyện của đồn phó Trần.
- Anh Phong, bọn em ra ngoài rồi!
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Tạ Hiên liền bấm số gọi cho Tần Phong, giọng nói có chút hưng phấn. Cũng khó trách, trước kia khi Tạ Hiên tới đồn cảnh sát, giống như con chuột sa vào bẫy, đâu có bình tĩnh được như hôm nay?
- Không chịu uất ức gì chứ?
Tần Phong lúc này đang thu dọn quần áo để xuất viện. Sau khi giải quyết Đại Hắc, năng lực của Chu Dật Thần có mạnh cũng không làm gì được Tần Phong. Bây giờ không phải là Chu Dật Thần muốn gây phiền phức cho Tần Phong nữa, mà là Tần Phong đang suy nghĩ sẽ chơi lại nhà họ Chu một vố như thế nào.
- Có anh Phong ở đây, bọn em có thể bị làm sao được?
Lý Thiên Viễn giật lấy điện thoại nói: - Anh Phong, em ngủ được một giấc ở trong đó thì được đưa ra ngoài, rất thoải mái.
- Cậu thì chỉ biết ăn với ngủ. Tần Phong dừng lại công việc lại, nói: - Bây giờ cậu với Béo tới quán cay Tứ Xuyên ở đối diện cửa tiệm chờ tôi, tôi còn có chuyện phải dặn các cậu.
Nửa giờ sau, trong một phòng ở trong quán ăn, Tần Phong đã gặp Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn, suốt cả hai ngày không được ngủ tử tế, sắc mặt hai người đều không tốt chút nào.
Sau khi kể lại cho Tần Phong chuyện ở đồn cảnh sát, Tạ Hiên khó hiểu nói:
- Anh Phong, anh đã tìm ai vậy? Ai mà có thể khiến cho cái tên họ Trần đó thay đổi hoàn toàn như thế?
- Cục trưởng Hồ cứng đầu! Tần Phong nghe xong cười, nói ra mấy chữ.
Câu này cũng không phải không đúng. Tuy rằng Hồ Bảo Quốc nể mặt Tần Phong, gọi điện thoại cho một người đồng nghiệp ở thủ đô. Nhưng Hồ Bảo Quốc cũng đích thị là một kẻ cứng đầu, dù sao cũng đã từng là quản giáo của mình ở trong trại giáo dưỡng, cũng không chấp nhận việc người khác tùy tiện nhồi nặn.
- Ồ, anh Phong, có thể nhờ chú Hồ giúp đỡ thì chúng ta ở thủ đô không sợ rồi!
Nghe Tần Phong nói xong, Tạ Hiên liền hớn hở. Tạ Hiên ban đầu cũng có chút hoài nghi Hồ Bảo Quốc, nhưng lại không dám khẳng định. Đường đường là một Cục trưởng của một thành phố trực thuộc trung ương mà lại quản chuyện nhỏ của đám côn đồ.
- Đừng nghĩ như vậy nữa. Khi chúng ta yên ổn, Cục trưởng Hồ có thể đưa tay ra giúp đã là tốt lắm rồi, chuyện sau này phải tự dựa vào bản thân mình. Tần Phong vừa định nói tiếp thì nhân viên bán hàng gõ cửa đi vào, đành phải dừng lại.
- Còn có chuyện này
Chờ nhân viên phục phụ ra ngoài, Tạ Hiên mở miệng nói: - Anh Phong, theo lời nói của Đại Hắc thì họ Chu đó có thể điều động quân ngũ, nếu như hắn đến cửa tiệm của chúng ta thì chuyện này vẫn chưa xong đâu!
- Cậu nói đúng. Gọi hai người tới đây cũng là vì việc này!
Tần Phong mở một chai rượu, rót vào chén của Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn, sau đó nói: - Người trong quân đội gây sự đánh nhau, nếu không cẩn thận rất có thể bọn họ sẽ tới đập quán.
- Dám? Em sẽ liều với chúng!
Tần Phong chưa nói xong, Lý Thiên Viễn liền trừng mắt lên. Lý Thiên Viễn sớm đã coi quán game đó là của mình, nếu thật sự có người tới đập quán, Lý Thiên Viễn sẽ liều mạng với người đó.
- Anh Viễn, chúng ta không thể đấu lại với quân đội!
Tạ Hiên nghe vậy hoảng sợ. Quân đội không có dính dáng tới chính quyền địa phương, nếu đánh bọn họ cũng chỉ thiệt thân, họ sẽ không cần nói lý lẽ.
- Hiên, cậu cho rằng bọn họ dám quang minh chính đại đến cửa tiệm đánh nhau không? Tần Phong cười nhạo, nói với Lý Thiên Viễn: - Viễn, nếu như có người đến làm loạn, nhiều người thì cậu chạy, còn nếu ít người?
Ánh mắt Tần Phong lộ vẻ nham hiểm, nói tiếp: - Vậy thì đánh mạnh vào cho tôi, chỉ cần không gây ra án mạng, đánh cho tàn phế là được rồi!
- Anh Phong, như vậy được không?
Tạ Hiên hơi phân vân, nói: - Những người đó đều là binh lính, đều có súng.
- Có súng cái rắm. Quân đội thật sự là có súng nhưng họ thì nhất định là không có. Đây là nơi nào? Là thủ đô! Họ dám mang theo súng tới à?
Tần Phong bĩu môi, nói: - Đúng rồi, Hiên, cậu mua một cái camera nhỏ lắp trong quán, có việc gì nhất định phải ghi lại
Tần Phong tin rằng, cho dù năng lực của anh rể của Chu Dật Thần lớn thế nào cũng không thể ngang nhiên đưa người tới đánh nhau. Nhiều nhất thì ông ta cũng chỉ có thể phái vài người tới gây chuyện để lấy cớ đập quán.
Trên khu vực này ở thủ đô, nhất là quân đội, cho dù là xảy ra chuyện nhỏ thì đó cũng là chuyện lớn. Tần Phong đánh người mà Hàn Minh phái tới, Hàn Minh cũng chỉ có thể nén chuyện xuống, âm thầm chịu đựng chuyện này!