Chương 176-1: Âm thầm chịu đựng (thượng)
Nội tâm của Trần Chấn Đông lúc này cũng giống như vẻ mặt của y, đang đấu tranh dữ dội.
Ban đầu khi nghe Tạ Hiên nói chuyện này, phản ứng đầu tiên của Trần Chấn Đông chỉ là xử lý đối phương. Bởi vì chỉ có người chết mới không thể tiết lộ bí mật.
Nhưng ý nghĩ này cũng đã giảm đi không ngừng theo lời nói của Tạ Hiên. Là một cảnh sát, Trần Chấn Đông đương nhiên hiểu được hậu quả của việc này, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ không bao giờ trở lại được nữa.
Quan trọng nhất là, Trần Chấn Đông chưa từng nghĩ tới việc Đại Hắc phản bội, nói mọi chuyện với người mà mình không hề quen biết, cho nên vẫn chưa tẩu tán tài sản, chỉ đơn giản để dưới tên vợ, chỉ cần điều tra là ra ngay.
Cuối cùng Trần Chấn Đông ngồi xuống, mắt đỏ rực nhìn Tạ Hiên, nói: - Các cậu lấy bảy phần? Không phải là ăn quá nhiều chứ? Cậu có biết trước kia Đại Hắc lấy bao nhiêu không?
Trần Chấn Đông hai năm trước có thể từ một cán bộ bình thường lên đến chức đồn phó, số tiền này cũng không phải chảy hết vào túi y, bây giờ muốn thăng chức, tăng lương, ngoài quan hệ còn phải có lợi nhuận đầy đủ.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không chỉ có Trần Chấn Đông không hay ho gì, mà ngay cả đồn trưởng và vị phó cục trưởng cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Bây giờ nghe việc phân chia lợi nhuận Tạ Hiên nói, Trần Chấn Đông không nhịn được nổi giận. Mấy năm nay không phải là do Trần Chấn Đông chiếu cố thì riêng chuyện bị cưỡng đoạt tài sản này cũng phải từ nửa năm đến vài năm.
Nhưng Trần Chấn Đông cũng quên mất, hai thanh niên này cũng không hề có quan hệ gì với Đại Hắc, bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải gánh vác việc chia chác trước kia.
- Đồn phó, chúng tôi khác Đại Hắc, từ nay về sau sẽ là cách kinh doanh của chúng tôi.
Nhìn đôi mắt giận dữ của Trần Chấn Đông, Tạ Hiên lắc đầu, nói: - Ngoài quán game này ra thì anh em bọn tôi không dính dáng đến thứ gì nữa, ba phần là con số không nhỏ rồi.
Theo lời Tần Phong, chuyện bắt người cướp đoạt tài sản đều là do những kẻ côn đồ làm, hơn nữa hành vi của chúng vô cùng manh động.
Cho nên sau khi tiếp quản quán game này, Tần Phong cho phép Lý Thiên Viễn suy nghĩ về chuyện kinh doanh ở đây, còn những chuyện khác thì không được đụng vào. Theo cách nói của thị trường thì sau khi trải qua một quá trình tích lũy đẫm máu ban đầu, vẫn phải đi tiếp thì mới có thể lâu dài được.
Giống như một số đại phú hào ở cảng đảo bây giờ, mấy chục năm trước chỉ là những nhân vật buôn lậu ở trên chiếc thuyền tam bản lênh đênh trên biển. Tới bây giờ, có ai còn nhớ tới những chuyện năm đó của họ?
Khi trong lòng Trần Chấn Đông còn đang cân nhắc giữa lợi và hại thì đột nhiên ngoài cửa truyền tới giọng nói của lão Triệu: - Đồn trưởng Trần, điện thoại ở cục gọi tới, đồn trưởng không ở, ngài xem có nên nghe không?
- Được, tôi sẽ qua ngay!
Trần Chấn Đông đáp lời. Y cũng cần có chút thời gian để tiêu hóa chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay. Chuyện này đối với Trần Chấn Đông mà nói thật sự quá lớn, chỉ cần một hành động sai lầm sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời.
- A lô, vị nào vậy? Vội vàng chạy tới văn phòng, Trần Chấn Đông nhấc điện thoại lên trả lời.
- Là tôi, Ngụy Lập Quân. Trong điện thoại truyền tới giọng nói của một người đàn ông trung niên.
- Cục trưởng Ngụy, đồn trưởng Đổng ra ngoài rồi, ngài có dặn dò gì?
Nghe giọng nói của đối phương, Trần Chấn Đông thở phào nhẹ nhõm. Ngụy Lập Quân là phó cục trưởng của phân cục, cũng chính là chỗ dựa của Trần Chấn Đông. Y có thể lên được chức đồn phó này chính là nhờ sự hỗ trợ của Ngụy Lập Quân.
- Tôi tìm cậu, Trần Chấn Đông, cậu còn muốn làm việc không?
Điều khiến cho Trần Chấn Đông không ngờ tới là khi y còn chưa nói xong, Ngụy Lập Quân đã nổi nóng ở trong điện thoại: - Nghe nói là cậu rất bận hả? Bắt được hai nghi phạm bắt cóc cưỡng đoạt tài sản hả?
Không để cho Trần Chấn Đông kịp mở miệng, Cục trưởng Ngụy liền chất vấn như bắn súng: - Tôi hỏi cậu, cậu có chứng cớ gì có thể chứng minh hai người kia phạm tội?
- Chuyện này chuyện này Cục trưởng sao ngài lại biết chuyện này?
Nghe Ngụy Lập Quân nói xong, đầu óc Trần Chấn Đông trở nên trống rỗng. Trần Chấn Đông đưa Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn về đồn cũng chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ, sao lại có thể đến tai phân cục rồi?
- Đợi đến khi cậu báo lên cho tôi biết thì muộn mất rồi!
Nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi của một vị phó cục trưởng của thành phố gọi tới cho mình, Ngụy Lập Quân cảm thấy lạnh sống lưng.
Nguyên nhân đương nhiên chính là Trần Chấn Đông. Mấy năm nay, Ngụy Lập Quân cũng đã nhận được không ít lợi lộc từ Trần Chấn Đông, nếu Trần Chấn Đông xảy ra chuyện thì bản thân Ngụy Lập Quân cũng khó mà bình an vô sự.
- Cục trưởng Ngụy chuyện đó hai người kia cũng đều đã có tiền án, tôi tôi chỉ đưa họ tới đây hỏi một chút thôi. Trần Chấn Đông lúc này đã vô cùng rối loạn. Trần Chấn Đông không biết hai tiểu tử đó có bối cảnh như thế nào mà đã có thể báo truyện này lên phân cục.
- Hồ đồ, không có chứng cứ thì dựa vào cái gì mà bắt người?
Ngụy Lập Quân quát lớn, rồi lại hạ giọng xuống một chút, nói: - Quán game ở Đại học Thành đó, về sau không được nhúng tay vào nữa, quan hệ của bọn họ đã thông qua Thiên
Nhận tiền hai năm nay, dĩ nhiên là Ngụy Lập Quân biết lai lịch của số tiền, tuy rằng bị chặt đứt mất nguồn tài nguyên này cũng có chút đau đớn nhưng so với cái ghế của mình thì bên nào nặng bên nào nhẹ, ông ta phân biệt được rất rõ.
- Tôi tôi biết rồi, Cục trưởng Ngụy, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa!
Sau khi nghe Ngụy Lập Quân nói, áo sơ mi trên người Trần Chấn Đông ướt sũng mồ hôi. May mà vừa rồi không bị quá kích động, nếu không bây giờ Trần Chấn Đông chỉ còn hai con đường có thể đi, một là cao chạy xa bay, hai là trở thành một cảnh sát bị tống vào tù.
- Tiểu Trần, cậu rất có năng lực, nhưng sau này, làm việc phải thận trọng một chút
Cục trưởng Ngụy lên giọng rồi cúp máy, trong lòng cũng đã nghĩ đến có nên điều Trần Chấn Đông tới một vùng núi nào đó, người này thật sự rất có thể sẽ gây ra chuyện.
Nghe âm thanh truyền tới ở trong điện thoại, Trần Chấn Đông đờ người ra, nghĩ tới ba phần mà Tạ Hiên vừa nói không khỏi rùng mình một cái. Nếu như vừa rồi mình đồng ý thì không khác nào đặt dao vào tay đối phương.
Ngồi một lúc lâu, Trần Chấn Đông đứng dậy, người do lo y bắt tớ, giải quyết chuyện này đương nhiên cũng phải do hắn làm.
- Đồn trưởng Trần, đề nghị của tôi, ngài suy nghĩ thế nào? Nếu thật sự không được thì cho ngài 4 phần, thật sự không thể nhiều hơn nữa. Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Trần Chấn Đông, Tạ Hiên ít nhiều cũng đoán được đã có chuyện xảy ra.
"Mẹ kiếp, còn muốn hại ông đây nữa à?
Trần Chấn Đông chửi thầm trong lòng một câu rồi nói: - Tạ Hiên, cậu nói cái gì tôi nghe không hiểu. Chỉ cần các cậu kinh doanh tuân thủ luật pháp thì chúng tôi sẽ ủng hộ. Còn về chuyện ngày hôm nay, chỉ là hiểu lầm thôi
Phải nói là về khả năng lật lọng thì không ai có thể qua được người trong trốn quan trường. Mới vừa rồi còn dùng đủ lời lẽ đe dọa, trong nháy mắt, đồn phó Trần đã thay đổi hoàn toàn, tỏ ra bộ dạng như một người cán bộ gương mẫu.
- Ồ? Vậy thì đa tạ đồn trưởng Trần. Nếu là hiểu lầm thì chúng tôi có thể đi được chưa?
Tạ Hiên nhớ rõ Tần Phong thường nói một câu, đó là hành tẩu giang hồ thì phải để lại cho người ta một con đường, không được ép người ta đến đường cùng. Bây giờ tuy rằng Trần Chấn Đông đã thua rồi, nhưng Tạ Hiên cũng không dám vênh váo đắc ý.
- Có thể đi rồi. Nhưng Tiểu Tạ này, phải giữ miệng đấy!
Ánh mắt của Trần Chấn Đông có chút phức tạp, y quyết định hôm nay sau khi về nhà sẽ lập tức tiến hành thay đổi tài khoản của vợ. sau này nếu có chuyện xảy ra thì Trần Chấn Đông tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
- Đồn trưởng Trần yên tâm, tôi không biết chuyện gì cả, chỉ tiếp quản cửa tiệm của mình thôi. Tạ Hiên mỉm cười nói: - Sau này còn cần đồn trưởng Trần giúp đỡ nhiều