Chương 177: Âm thầm chịu đựng (trung)
Sau khi Tần Phong trở lại ký túc xá, đúng lúc Tân Nam cũng có ở phòng, nhìn bộ dạng béo trắng của Tần Phong, không khỏi cười nói: - Tần Phong, cậu đi dưỡng bệnh hay là đi an ưỡng thế? Trở về cả người béo đều béo lên?
- Anh Nam, em đã thành trò cười của cả thủ đô rồi, còn không được phép nghỉ ngơi một chút sao?
Tần Phong cười ném ba lô của mình lên giường, nhìn thấy một bình thủy tinh rượu lớn để ở trên bàn, không khỏi nhíu mày, nói: - Thứ này không thể để dưới ánh nắng mặt trời, nếu không sẽ bị biến chất.
Tân Nam không để ý nói:
- Bạn học cậu làm, tôi không đụng vào, không được phép đụng vào chỗ đó.
Tần Phong nhìn hai bên, cuối cùng ôm bình rượu hai mươi cân đó đặt xuống xướng đất. Loại rượu thuốc này không cần thời gian quá dài, chỉ cần một tháng để cho dược tính lẫn vào trong rượu là có thể dùng được.
- Tần Phong, rượu đó của cậu có tác dụng gì? Bổ thận tráng dương à?
Tân Nam tới gần. Tân Nam gần đây yêu một nữ bác sĩ trong học viện y khoa, tuy rằng rất mặn nồng, thận không có yếu nhưng vấn đề này thì càng mạnh càng tốt, không người đàn ông nào là không muốn cả.
- Anh Nam, tỉnh lại đi. Cái này của em là bổ khí huyết, nếu anh uống vào thì bảo đảm chảy máu mũi cả ngày.
Tần Phong nghe vậy liên tục lắc đầu. Bình rượu này của Tần Phong dùng không ít thảo dược quý hiếm để ngâm, có thể nói là vô cùng có giá trị, không thể để cho Tân Nam gọi là rượu bổ thận tráng dương để làm xỉ vả nó.
- Cậu đừng có bốc phét!
Nghe thấy không phải là rượu bổ thận, Tân Nam mất hứng, ngồi lại ghế, nói: - Ngày mai là một chuyên gia ở bảo tàng Cố Cung tới giảng, cậu đi nghe đi. Vị đó chính là nhân vật rất được mọi người kính trọng trong ngành bảo vệ và trùng tu các di sản văn hóa trong nước, nghe nói là muốn chọn ra vài người từ những người ở đây để giúp họ làm trong một chương trình trùng tu một di sản văn hóa
- Biết rồi, cảm ơn anh Nam!
Tần Phong nghe xong thì mắt sáng lên. Hắn tuy biết không ít cách để sửa chữa các hiện vật nhưng thực tiễn thì còn quá ít, học ngành này thì cần phải có nhiều kinh nghiệm thực tiễn.
Sáng hôm sau, Tần Phong tìm một chỗ yên tĩnh để vận động cơ thể một chút, cũng không quay về ký túc xá nữa mà đi thẳng tới căng tin ăn sáng rồi đi tới lớp học.
Điều khiến cho Tần Phong không ngờ đó là, không những tám bạn cùng học với mình đều tới, mà ngay cả Tân Nam và đồng nghiệp của anh ta là Lý Nhiên đã tham gia vào công tác trợ giảng rồi cũng tới làm sinh viên.
- Tần Phong, thằng nhóc này không phải nói là xuất viện rồi sẽ mời các anh uống một bữa rượu sao?
Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải người bên phải người bên trái vây lấy Tần Phong, vẻ mặt bất thiện nói: - Hôm qua hai bọn này tới viện thì cậu đã xuất viện rồi, ra viện cũng không chào hỏi một cái?
Tần Phong nghe vậy cười khổ một tiếng, giơ hai tay lên hàng, nói: - Hai vị đại ca, giữa trưa tôi sẽ mời, ở đâu thì các anh chọn đi, rượu ngon thoải mái uống, được không?
Tần Phong vốn không phải là người keo kiệt, đã ăn uống của hai người họ nhiều ngày như vậy, cũng muốn trả ơn. Chỉ là do chuyện của Tạ Hiên hôm qua, mà lại không có cách nào cho họ biết được.
- Tần Phong, muốn mời rượu sao lại không gọi bọn này hả?
Tân Nam ngồi ở hàng ghế sau nói.
- Anh Nam, anh cũng tới giết em hả? Dao đừng sắc quá đấy. Tần Phong vẻ mặt cầu xin nói: - Đây không phải chuyên ngành của các anh, chạy tới đây góp vui cái gì?
Tân Nam nhìn phải nhìn trái, hạ giọng nói: - Bài học của Tề lão tiên sinh cũng không phải tùy ý nghe, các hạng mục trên tay ông ấy rất nhiều, lại không quan tâm tới tiền, nói không chừng được chọn đi làm hạng mục, vậy là kiếm được rồi
Hóa ra nhân vật ngày hôm nay tới chính là một vị có lai lịch rất lớn, vị này họ Tề, tên chỉ một chữ Công, là nhà giáo dục đương đại nổi tiếng ở trong nước, nhà triết học cổ điển, họa sĩ, chuyên gia giám định và phục hồi các di sản văn hóa, bậc thầy về quốc học.
Hơn nữa, Tề Công không những có trình độ chuyên sâu trong học thuật mà bản thân ông ta còn là một thành viên của hoàng thất. Nhưng ở thời cận đại, các thành viên của hoàng thất đều không thể gặp được kết quả tốt, Tề Công hồi nhỏ hoàn cảnh cũng vô cùng khó khăn, hoàn toàn tự dựa vào năng lực bản thân mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Cho nên người hôm nay tới, cũng không không giới hạn ở chuyên ngành đánh giá và phục hồi di sản văn hóa, còn có người ở khoa lịch sử, khảo cổ, thậm chí còn có cả sinh viên ở Học viện Mỹ thuật. Lão tiên sinh đã hơn 80, nhưng bài giảng của ông ấy thì rất đông người nghe.
- Nếu năm đó sư phụ không vào ngục thì có lẽ thành tựu cũng không thua người này?
Nghe xong sự giới thiệu của Tân Nam, Tần Phong có chút xót xa, không ai rõ ràng hơn Tần Phong về trình độ học thuật của Tái Thị. Tái Thị có thể nói là cầm kỳ thi họa không gì là không tinh thông, hơn nữa thư pháp lại mạnh mẽ khéo léo, không hề thua kém những chuyên gia thời cổ địa.
Chỉ là thời vận của Tái Thị không tốt, nửa đời người đều ở trong ngục. Bây giờ những người có thể nhớ rõ tên ông, có lẽ cũng chỉ có một số đại lão giang hồ năm đó, mà những người này có lẽ phân nửa đều ở nước ngoài.
Lão tiên sinh đã lên bục giảng. Tề lão tiên sinh vóc dáng không cao, nói chuyện có phầm nhẹ nhàng, nhưng nói đến bài học thì nói có sách mách có chứng, học thức vô cùng uyên bác, không ngừng bị ngắt lời bởi tiếng vỗ tay của cả lớp.
- A, Tần Phong đâu?
Bài học của lão tiên sinh luôn không khiến cho người ta cảm thấy buồn tẻ, rất nhanh đã tới trưa, chính là lúc tan học. Lúc này đám người Tân Nam mới phát hiện ra, không biết Tần Phong đã biến đi đâu mất.
- Vừa rồi nhìn thấy cậu ta hình như là đi ra ngoài, hay là đi toilet? Chu Khải không dám khẳng định. Nghe Tề lão tiên sinh giảng, rất nhiều sinh viên đều nhịn không đi giải quyết, sợ mình bị nghe ít đi một chút.
Đợi khoảng 7,8 phút, cũng không thấy Tần Phong trở về, Phùng Vĩnh Khanh không khỏi gào lên: - Tôi chả thèm, không phải chỉ là một bữa cơm sao? Đến nỗi phải trộn nước tiểu à?
- Anh Nam, khó mà tập hợp được cùng nhau, dù thế nào thì buổi trưa cũng gặp mặt nhau một chút?
Đưa mắt sang Tân Nam, thời gian trước Phùng Vĩnh Khang ngâm rượu cho Tần Phong, thường phải chạy tới ký túc xá, cũng đã khá thân với Tân Nam.
- Tiểu tử thối, các cậu ai nấy cũng đều là kẻ lắm tiền, hỏi ý kiến tôi làm gì?
Tân Nam nghe vậy cười, khoát tay nói: - Đi thôi, hôm nay tôi mời, lần sau tới Tần Phong, nhất định phải ăn cho nó phá sản luôn!
Tân Nam thừa hưởng tài sản của Tân lão gia, trên tay cũng có tới mấy trăm ngàn, mời một bữa cơm đương nhiên là không thành vấn đề. Cả nhóm lập tức đi ra ngoài, đương nhiên vẫn không quên mắng Tần Phong vài câu.
Thật ra khoảng cách từ chỗ mấy người Tân Nam tới ăn cơm tới chỗ của Tần Phong cũng không xa. Lúc này Tần Phong đang ở quán game trên phố Mỹ Thực.
Sau ngày chuyển nhượng đầu tiên, việc buôn bán của cửa hàng cũng không tốt. Cánh cửa kính ở phía trước vỡ vụn, bàn của thu ngân cũng bị đập nát, hai bộ máy ở cửa đang phóng tia lửa ra ngoài.
Ở trong một góc phòng, bốn thanh niên khỏe mạnh đang nằm xụi lơ ở trên mặt đất. Lý Thiên Viễn đứng đó, nhìn thấy ai có ý đứng lên là lập tức đá cho một cước.
Những người đó mặc dù trong mắt có vẻ rất giận dữ nhưng tiếc rằng tài nghệ không bằng người, cả mặt và người đều đầy vết thương, xương giống như là đã bị đánh nát hết, tiếng thở dốc nặng nề, cách vài bước cũng có thể nghe được.
- Anh Phong, anh Viễn ra tay đánh người cũng không nhẹ!
Tạ Hiên nhìn thấy Tần Phong tới mặt sững lại, thấp giọng nói: - Anh Phong, mấy người này mặc dù là không mặc quân trang nhưng chắc chắn là người trong quân đội.
Tiểu tử Tạ Hiên này cũng thật xấu xa. Vừa rồi khi Lý Thiên Viễn thả mấy người đó xuống, Tạ Hiên lột quần của hai người trong đó xuống, cách thức thống nhất của quần lót ở bên trong đã tố cáo thân phận của mấy người này.
- Viễn, không sao chứ? Tần Phong nhìn thấy trên mặt Lý Thiên Viễn có một ít vết thương nên hỏi một câu.
Lúc bài giảng của Tề lão tiên sinh sắp kết thúc, Tần Phong cảm giác điện thoại rung liền đi ra ngoài nghe điện thoại, nghe thấy có người đến gây sự lập tức chạy tới đây ngay.
- Anh Phong, không có gì, bọn chúng chỉ là động tác đẹp thôi không phải đánh nhau! Lý Thiên Viễn lên tiếng, cười. Làm ông chủ quán game rồi, không có việc gì còn có thể đánh nhau, đây mới chính là cuộc sống mà Lý Thiên Viễn muốn.
- Mẹ nó, nhìn cái gì mà nhìn? Đợi lát nữa ông sẽ đưa chúng mày đến đồn cảnh sát!
Nhìn thấy một người nằm trên đất tỏ ra vẻ mặt khó chịu, Lý Thiên Viễn lại đá cho một cước, nhưng cũng chỉ đá nhẹ thôi, nếu không một đá này của Lý Thiên Viễn ít nhất cũng có thể làm gãy mấy cái xương sườn của người đó.
- Dùng lính để hành hung người khác, bọn chúng thật sự nghĩ quân đội là của nhà mình à?
Tần Phong cười lạnh một tiếng, vẻ mặt vô cùng tức giận. Đối phương cũng thật khinh người quá đáng, huấn luyện quân đả thương hắn còn không nói, nhưng để cho binh lính tới đây gây chuyện, Tần Phong phải làm rõ chuyện này.
- Tất cả đều được quay lại rồi chứ? Tần Phong quay đầu lại, hạ giọng hỏi.
- Anh Phong, yên tâm đi, đều đã quay lại rồi
Tạ Hiên cười hì hì, nói: - May mà hôm qua anh nhắc em, mấy tên này đến em liền có cảm giác không hay, lập tức mở camera lên
Hôm qua sau khi nghe Tần Phong nói, Tạ Hiên liền bỏ ra 6 nghìn để mua một chiếc camera nhỏ, buổi sáng đang loay hoay với nó thì thấy mấy kẻ mặt mày bất hảo đi tới cửa, thuận tay liền mở ra quay lại.
- Mẹ kiếp, nhìn hoành tráng lắm mà!
Tần Phong đi qua nhìn đoạn băng ghi lại. Mấy người đó đi hai xe mô tô tới, đi tới cửa còn chưa kịp nói gì, một người cầm ống tuýp đập vỡ cánh cửa kính, ba người còn lại xông vào, thẳng tay đập vỡ máy chơi game.
Sau đó, chính là lúc Lý Thiên Viễn ra tay, những người đó tuy đã được huấn luyện ở trong quân đội nhưng vẫn kém rất nhiều so với Lý Thiên Viễn. Lý Thiên Viễn đánh ngã từng người một.
- Hiên, cắt đoạn Viễn động thủ này đi!
Tần Phong cười lạnh nói: - Người trong quân đội mặc thường phục đi đánh nhau, còn phá phách cướp bóc, hung hăng ngang ngược như thế, tôi muốn xem, quân ủy thật ra có phải của nhà họ Hàn hay không?
Tần Phong đã nghe Hồ Bảo Quốc nói qua chuyện ở trong quân đội. Bởi vì trong quân đội đều là những thanh niên 19 tuổi, người trẻ tuổi thì rất nóng nảy, đánh nhau cũng không là gì, càng có sức để gào khóc, sức chiến đấu lại càng mạnh.
Nhưng trong quân đội có một quy củ bất thành văn, đó là nếu như có xung đột với địa phương, đánh thắng trở về thì không thưởng nhưng nếu thua thì sẽ không thoát được xử phạt.
Hàn Minh phái người tới quấy rối, rõ ràng là sức lực không đủ, hơn nữa lại là ở thủ đô, Tần Phong đã lường trước Hàn Minh cũng không dám điều một xe tải lính tới quấy rồi giống như ở trên núi hẻo lánh, lần này thì Hàn Minh tự hại chết mình rồi.