Chương 178: âm thầm chịu đựng (hạ)
Sau khi cắt đoạn sau của băng ghi hình, Tạ Hiên chỉ vào mấy người đang nằm ở trên đất, hỏi:
- Anh Phong, mấy tên này làm thế nào bây giờ? Thả họ đi à?
Đối mặt với người trong quân đội, Tạ Hiên vẫn còn có chút khiếp đảm. Dù sao người chịu thiệt cũng không phải là mình, cho nên Tạ Hiên không muốn làm lớn chuyện quá.
- Thả đi?
Tần Phong cười lạnh một tiếng, nói:
- Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Đồ của chúng ta bị đập vỡ đều bỏ qua sao? Hiên Tử, cánh cửa kính kia cũng đáng giá 3 đến 5 nghìn chứ?
Đứng dậy đi tới trước mặt bốn người, Tần Phong ngồi xổm xuống, nhìn một người có vẻ hơi lớn tuổi hơn một chút, nói:
- Tôi biết các người làm gì, cũng không cần giả vờ nữa, gọi điện thoại, gọi thủ trưởng các người đến nhận người đi!
- Nói cái gì? Tôi không hiểu…
Đó chắc chắn là người đứng đầu, lắc lắc đầu nói:
- Chúng tôi vào chơi thì bị các người đánh, mọi chuyện là như vậy.
- Ái chà, trả đũa hả?
Tần Phong vui vẻ vẫy vẫy Tạ Hiên đem camera qua, nói:
- Thấy rõ chưa, ngay cả một câu cũng chưa nói, xuống xe đã xông vào phá quán, có muốn bị khai trừ quân tịch, đuổi về nhà không?
Nhìn hình ảnh ở trong camera, tai nghe những lời Tần Phong nói, sắc mặt của mấy người liền thay đổi, tên cầm đầu vùng vẫy định giật camera trong tay Tần Phong lại bị Lý Thiên Viễn đá cho một cước.
- Viễn, đừng đánh nữa!
Tần Phong kéo Lý Thiên Viễn vẫn đang muốn đánh nữa lại, thản nhiên nói:
- Nói thật, tôi và các người không thù oán, cho dù các người đập cửa hàng của tôi thì cũng là làm theo mệnh lệnh thôi, tôi không trách…
Nhưng bây giờ các người thua rồi, nên gọi lãnh đạo của các người tới đây nói chuyện, nếu không với việc đập phá cửa hàng của dân thường, chỉ sợ các người sẽ không thể gánh hết tội đâu!
Lời nói của Tần Phong khiến cho mấy người biến đổi sắc mặt. Mấy câu này coi như đã trúng tử huyệt của họ, bốn người này đều là người ở nông thôn, nếu thật sự bị khai trừ quân tịch, đuổi về nhà thì cả đời này cũng đừng mong có thể ngẩng đầu lên được.
Hơn nữa, như Tần Phong nói, bọn họ chỉ là phụng mệnh hành sự, sẽ không phải gánh hậu quả này giúp lãnh đạo. Suy nghĩ một hồi, người có dáng vẻ người đứng đầu, nói:
- Đưa điện thoại cho tôi, tôi gọi!
- Đúng rồi đấy, các người vào quân đội chứ không phải là vật hy sinh!
Tần Phong cười cười, mở di động ra, đưa cho người đó, nói:
- Sau khi ấn số, ấn vào đây là có thể nói chuyện.
Sau khi nối được máy, người này xấu hổ nói:
- Đại đội trưởng, chúng tôi… chúng tôi bị bắt rồi!
- Cái gì? Vương Soái, bọn chúng có bao nhiêu người?
Hàn Minh sững người.
Nếu không phải hôm qua bị ép thì Hàn Minh cũng sẽ không để mấy người này tới quán game gây chuyện. Nhưng điều khiến Hàn Minh càng không ngờ tới đó là những người lính đặc chiến của đại đội lại có thể bị thua dưới tay người khác.
- Chỉ… chỉ có một!
Tên đội trưởng tên Vương Soái hận không thể chui đầu xuống đất. Bình thường ở trong đơn vị luyện tập không ít, nhưng không ngờ gặp được người thật sự có võ công thì tất cả những động tác này chỉ là để cho đẹp mắt.
- Các cậu…!
Hàn Minh không biết phải nói gì cho đúng. Đám người Vương Soái là làm việc riêng cho mình, bây giờ bị bắt lại mắng họ là đổ bỏ đi thì dường như là không được đúng.
- A lô, đội trưởng Hàn đúng không?
Đúng lúc suy nghĩ Hàn Minh đang lộn xộn cả lên, nghĩ có nên đưa người tới cướp lính của mình về không thì trong điện thoại truyền tới giọng nói của một người lạ.
- Ai đó? Có biết là tự ý giam giữ người là phạm pháp không?
Hàn Minh hừ lạnh một tiếng. Tuy rằng không quần áo là lượt như Chu Dật Thần nhưng gia thế Hàn Minh cũng rất tốt, từ nhỏ tới lớn đều rất thuận lợi, cho nên bản thân cũng rất kiêu ngạo.
- Nói luật với tôi?
Người đó bật cười:
- Đội trưởng Hàn, không biết nếu tôi đưa băng ghi hình mấy người này cho đội cảnh sát duy trì trật tự trị an của thủ đô thì ông còn nói luật với tôi không?
Giọng nói ở trong điện thoại chợt trở nên lạnh như băng:
- Binh lính đang tại ngũ lại đến tấn công cửa hàng của dân thường, hay là có người xúi giục. Tôi không biết là đội trưởng Hàn ngài có gánh nổi trách nhiệm này không?
- Cậu… rốt cuộc cậu là ai?
Hàn Minh bị nói tới giận run người, nếu như chuyện này thật sự bị truyền đến tai Bộ tư lệnh, cho dù ông nội Hàn Minh có là khai quốc công huân thì Hàn Minh cũng vẫn bị đưa lên toàn án quân sự.
Lúc này, đầu óc Hàn Minh trống rỗng, nếu như thật sự xảy ra chuyện như vậy thì hắn sẽ trở thành nỗi sỉ nhục của Hàn gia, và trở thành trò cười cho cả thủ đô.
- Là các ông gây chuyện trước, tôi chỉ ăn miếng trả miếng thôi, không thì các ông lại được đằng chân lân đằng đầu…
Tần Phong thản nhiên nói:
- Đại đội trưởng Hàn, muốn biết tôi là ai thì ông có thể đến đây một chuyến. Nhưng đừng mang theo nhiều người, một mình là được rồi, nhiều người tôi sẽ sợ đấy.
- Được, tôi sẽ lập qua luôn. Người anh em này, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng làm bị thương người của tôi!
Hàn Minh là người thông minh, có thể thấy Tần Phong cũng không muốn làm lớn chuyện, nếu không chỉ cần đưa những người lính không mặc quân phục đó giao cho Bộ tư lệnh thì Hàn Minh chỉ có thể chờ bắt người ta bắt đi.
Nhìn thấy Tần Phong cúp điện thoại, Tạ Hiên có chút khó hiểu, hỏi:
- Anh Phong, anh không phải là không muốn lộ diện sao? Chuyện này cho em và anh Viễn xử lý là được rồi…
- Hiên, những người ở các nhà danh giá trong thành phố đều là những kẻ rất khó đối phó, tôi sợ cậu không đấu lại được ông ta.
Tần Phong cười lạnh, có một số người được đầu thai vào nơi tốt, vừa sinh ra đã có cảm giác hơn người. Giống như Chu Dật Thần, nếu ở trong ngục thì sợ là sớm đã bị người ta chơi đùa đến chết rồi.
Còn anh rể của Chu Dật Thần, có thể ba bốn lần không có nguyên tắc giúp Chu Dật Thần làm bừa, có lẽ cũng không phải là loại người tốt đẹp gì. Lần này sở dĩ Tần Phong ra mặt chính là muốn một lần giải quyết xong truyện này, không dây dưa về sau nữa.
Hàn Minh không để Tần Phong phải đợi lâu. Nửa tiếng sau, một chiếc xe việt dã của quân đội dừng ở trước cửa quán.
Sau khi xuống xe, nhìn mặt đất đầy kính vỡ vẫn chưa được dọn dẹp, vẻ mặt Hàn Minh hết sức khó coi. Hắn cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn quyết định đến một mình, phải biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, nếu không chuyện này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ sau này.
- Đại đội trưởng Hàn, chúng ta đã từng gặp nhau rồi?
So với ánh nắng giữa trưa ở bên ngoài, ánh điện trong nhà có chút u ám. Hàn Minh mới vừa vào cửa liền nghe thấy giọng nói ở trong điện thoại, chỉ là không thấy rõ tướng mạo của người đó.
- Cậu rốt cuộc là ai? Chúng ta có thù oán gì không?
Nhìn thấy Lý Thiên Viễn cao lớn đứng ở cửa, Hàn Minh cũng không sợ hãi, đi thẳng vào trong.
- Đại đội trưởng Hàn thật sự là người hay quên, chúng ta có thù oán gì không?
Tần Phong hơi nghiêng người, lộ toàn bộ khuôn mặt ra.
- Là… là cậu… Tần Phong? !
May là Hàn Minh cũng đã từng trải qua nhiều chuyện, cũng giật mình lùi về phía sau vài bước. Hàn Minh dù có nằm mơ cũng không nghĩ đến, người gọi điện nói chuyện với mình, lại là một sinh viên nghèo trong đợt huấn luyện quân sự đó.
- Đúng vậy, chính là tôi!
Tần Phong ngắm nghía chiếc camera ở trong tay, nói:
- Đại đội trưởng Hàn, tục ngữ nói, làm người thì phải để lại cho người ta một con đường, muốn nhẹ nhàng thì tôi cũng nhẹ nhàng. Tần Phong tôi cũng sẽ âm thầm bỏ qua, hà tất phải truy cứu đến cùng đúng không?
- Cậu… cậu ở nhà ga là cố ý đả thương Tiểu Dật? bị thương phải nằm viện cũng là giả?
Phản ứng của Hàn Minh cũng rất nhanh. Tần Phong có thể xuất hiện ở đây thì hắn tất có chỗ hơn người. Vốn Hàn Minh cũng có chút hoài nghi, dựa vào bản lĩnh của Trương Đại Minh, đối phó với một sinh viên bình thường, lại chỉ khiến cho người này bị trật khớp vai, chuyện này có chút không hợp lẽ thường.
- Tôi chưa từng đụng đến bất kỳ ai, chuyện ở nhà ga chỉ là ngoài ý muốn!
Tần Phong lắc lắc đầu, nói:
- Tôi nghe chuyện Chu công tử bị thương, trong lòng cũng cảm thấy rất không phải, cho nên khi ông sai người đánh gãy tay tôi, Tần Phong tôi cũng nhịn…
Nhưng Chu công tử lại sai người đến bệnh viện để hại tôi thì có phải là có chút hơi quá đáng không? Nhà các ông đã ép tôi đến đường cùng thì sẽ phải nhận cảm giác mất cả chì lẫn chai…
Tần Phong nói càng nhanh, sắc mặt càng trầm xuống. Lần này sau khi nói ra, trong lòng Tần Phong cũng cảm thấy rất vui vẻ. Chuyện này nếu dàn xếp được ổn thỏa thì cũng loại bỏ được một chút áp lực.
- Đại đội trưởng…
Bốn người nằm trên mặt đất, nghe Tần Phong nói xong không khỏi tỏ vẻ run sợ, nhìn về phía Hàn Minh.
Vốn Hàn Minh chỉ sai họ đi giáo huấn mấy tên côn đồ, nhưng thật không ngờ đại đội trưởng bên ngoài luôn chính trực lại có thể sai người ra tay với một sinh viên? Chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn.
- Vương Soái, các cậu tới phòng cứu thương đi, tôi gọi trước rồi. Nhớ kỹ, đừng nói năng bừa bãi, chờ tôi trở về sẽ sắp xếp chuyện của các cậu…
Hàn Minh cũng không nghĩ tới, khi Tần Phong quay mặt ra, trong lòng đã không khỏi kêu khổ. Xem ra chuyện giải quyết hợp đồng của 4 người này thì tự mình phải tiêu tốn nhiều sức lực rồi. Nhưng vẫn phải điều họ ra khỏi đơn vị của mình, để sau này đỡ lời ra tiếng vào.
- Vâng, đại đội trưởng!
Mấy người này cũng đều là những người từng trải, nghe Hàn Minh nói xong, trong lòng liền mừng rỡ. Năm nay là năm đầu tiên nghĩa vụ quân sự sửa đổi hợp đồng, chỉ cần ký hợp đồng là tương đương với lính tình nguyện trước kia, tương đương với thân phận như một nửa của cán bộ nhân viên.
Lý Thiên Viễn nhìn hung dữ nhưng thật ra cũng rất có chừng mực. Ngòa mấy vết bầm tím ở trên mặt và người thì mấy người đó cũng không bị thương gì tới gân cốt. Sau khi có được sự hứa hẹn của Hàn Minh, họ đã dìu nhau ra khỏi quán.
Sau khi mấy binh lính kia đi khỏi, Hàn Minh nhìn về phía Tần Phong nói:
- Tần Phong, tôi không ngờ cậu lại trốn kỹ như vậy? E rằng chuyện của Trương Đại Minh cũng là do cậu làm?
Nói thật, khi nhắc tới Trương Đại Minh, Hàn Minh vẫn không nhịn được mà lạnh cả người. Vốn Trương Đại Minh kiểm tra sức khỏe không đạt yêu cầu bị ép buộc phải xuất ngũ, Hàn Minh còn cho là thời vận của Trương Đại Minh không tốt.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Tần Phong ở đây, Hàn Minh đã hiểu, những chứng bệnh mà kiểm tra ra ở trên người Trương Đại Minh, chắc chắn là chuyện tốt mà tên sinh viên mà trên mặt còn mang vẻ trẻ con này tạo ra.
Nghĩ tới đây, Hàn Minh nhịn không được trong lòng chửi Chu Dật Thần, đắc tội với người có thể gây tổn thương người khác như Tần Phong thì cũng không khác gì là muốn chết.
- Huấn luyện viên Trương làm sao vậy? Tôi không làm gì ông ấy nhé, nhưng ông ấy lại đánh gãy tay tôi.
Tần Phong sẽ không thừa nhận bất cứ chuyện gì ở trước mặt Hàn Minh. Hắn biết những kẻ trong quan trường này đều là những tên khốn, trở mặt rất nhanh, không chừng trên người Hàn Minh bây giờ lại đang có bút ghi âm.
Nhưng Tần Phong đã phức tạp hóa Hàn Minh rồi. Hàn Minh chỉ là quản lý đại đội đặc chiến, chứ không phải nằm vùng trong cục cảnh sát, vẫn không tới mức nhiều thủ đoạn như vậy.
- Cậu hóa ra lại là một nhân vật ghê gớm, tôi đã nhìn nhầm rồi.
Sau khi nhìn chằm chằm Tần Phong một lúc, Hàn Minh bỗng nhiên tươi cười nói:
- Tần Phong, cậu gọi tôi tới cũng là không muốn làm lớn chuyện, chúng ta đã hiểu rõ chuyện này rồi, thế nào? Dù sao nếu làm lớn chuyện thì cả hai bên đều không có lợi…
Loại người giống như Hàn Minh, đều hiểu được một đạo lý, người tàn nhẫn với kẻ địch thì không thể gọi là người tàn nhẫn, chỉ có người tàn nhẫn với chính mình thì mới thực sự là người tàn nhẫn.
Mà Tần Phong đúng là người như thế. Nhìn hắn cũng chưa đến hai mươi tuổi, thế mà khi nhận ra huấn luyện viên đang cố ý đối phó với mình, có thể tự mình làm trật khớp tay mình, bản lĩnh này khiến cho Hàn Minh cảm thấy lạnh người.
Lúc này có một giọng nói ở trong đầu, nói cho Hàn Minh biết, nếu không thể xử lý Tần Phong, không thể một súng giết chết hắn thì tốt nhất là không nên trở thành kẻ thù của hắn. Nếu không bản thân sẽ lầm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
- Các người thật đúng là vẫn muốn có lợi thế nhỉ.
Tần Phong lắc lắc đầu nói:
- Tôi suýt nữa thì quên mất, vừa rồi camera vẫn chưa tắt, những lời nói của đại đội trưởng Hàn đều đã được ghi lại rồi.
- Tần Phong, ngươi…
Hàn Minh nghe xong liền trở nên thở gấp, thiếu chút nữa thì đưa tay ra định cướp lấy camera, nhưng vẫn nhịn được, nói:
- Tần Phong, việc này là tôi không đúng, cậu có yêu cầu gì thì nói ra đi!
Nói đến đây, Hàn Minh thật sự đã nhận thua rồi. Hàn Minh đã điều tra về Tần Phong, chỉ là một đứa trẻ không có cha mẹ, không có gì để mất, dù sao nếu như đấu thì người chịu thiệt cũng là mình.
- Đội trưởng Hàn thật là thẳng thắn!
Tần Phong cười cười, rút một một cuộn băng nhỏ như hộp diêm từ trong camera ra, ném qua, nói:
- Thứ nhất, làm bể nhiều đồ của tôi như vậy, dù sao vẫn phải bồi thường chứ? Một cái giá thôi, 50 ngàn!
- Không thành vấn đề, ngay mai tôi… không, chiều nay tôi sẽ đưa tới cho cậu, còn yêu cầu gì nữa không?
Năm vạn đối người bình thường thì không ít nhưng đối với Hàn Minh mà nói thì không là gì cả. Trong mắt những người này, chuyện mà có thể dùng tiền để giải quyết thì đều không gọi là có chuyện.
- Yêu cầu thứ 2 rất đơn giản.
Tần Phong đứng dậy, nói:
- Tôi chỉ muốn yên ổn đi học, hy vọng Chu công tử nhà các người đừng tới tìm tôi gây chuyện nữa, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi…
Vóc dáng của Tần Phong tuy không cao lớn như Lý Thiên Viễn, nhưng cũng 1m8, đứng trước một người 1m7 như Hàn Minh, nhìn có đã thành đang thắng thế, hơn nữa, lời nói từ miệng Tần Phong nói ra khiên cho Hàn Minh không khỏi căng thẳng.
Từ trên người Tần Phong, Hàn Minh cảm giác được một luồng sát khí, cảm giác này trước đây Hàn Minh chỉ cảm nhận được từ trên người lão đội trưởng từng chiến đấu ngoài chiến trường mà thôi.