Bảo Giám

Chương 179: Mạnh Lâm (thượng)

Chương 179: Mạnh Lâm (thượng)
- Được, hai điều kiện này tôi đều đồng ý, 50 ngàn, lát nữa tôi sẽ đem qua đây!
Hàn Minh từ khi 15 tuổi đã bị đưa vào quân đội, làm việc cũng sòng phẳng, nói tiếp:
- Sau này nếu Chu Dật Thần có đến gây phiền phức cho cậu, tôi sẽ đứng về phía cậu…
- Nếu còn gây chuyện với tôi, tôi sẽ không tìm anh để nói chuyện nữa.
Tần Phong trên mặt thì tươi cười nhưng ánh mắt lại khiến cho người ta phải rùng mình. Sống ở thủ đô nhiều năm, Hàn Minh biết có những người hành xử không hề kiêng nể điều gì, có lẽ Tần Phong chính là một trong loại người này.
- Được, tôi cam đoan, Chu Dật Thần sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa!
Hàn Minh cắn chặt răng, y có thể cảm giác được sát khí trên người Tần Phong. Nếu sau này Chu Dật Thần lại tìm Tần Phong gây chuyện thì sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn khiến cả thủ đô phải khiếp sợ.
- Được, đại đội trưởng Hàn, cuốn băng đó anh lấy đi cũng được, hủy luôn ở đây cũng được!
Tần Phong đập tay xuống, nói:
- Sau này chúng tôi còn phải làm ăn, sẽ không đón tiếp anh đâu!
Nghe Tần Phong hạ lệnh đuổi khách, Hàn Minh gật gật đầu, nói:
- Chuyện này là do tôi không đúng, hy vọng không làm phiền Tần huynh đệ. Sơn thủy hữu tương phùng, biết đâu có ngày nào đó chúng ta còn có thể gặp lại…
Câu nói này của Hàn Minh cũng không phải là lấy lại chút sĩ diện mà thật sự không muốn trở thành kẻ thù của Tần Phong. Nếu có một kẻ thù như thế này thì e là đến tối đi ngủ cũng không yến giấc được.
- Không dám, không dám. Đại đội trưởng đi thong thả!
Tần Phong chắp tay cười, vui vẻ tiễn Hàn Minh ra khỏi nhà, đến khi chiếc xe rẽ vào góc khuất, Tần Phong mới quay người đi vào trong.
- Anh Phong, anh lợi hại quá, lợi hại quá!
Tần Phong vừa vào đã bị Tạ Hiên ôm chầm lấy, miệng hét lên:
- Có thể lấy được 50 ngàn từ tên đó, anh Phong, em thật sự rất phục anh…
Nói là Tần Phong bắt chẹt Hàn Minh cũng không quá đáng, cánh cửa kính, tốn 3 nghìn là có thể làm xong, hai bộ máy ở trong nhà cũng chưa hỏng hẳn, có lẽ chỉ cần tốn 3,4 trăm tệ thay màn hình là được.
Nhưng Tần Phong nói là 50 ngàn, lúc ấy Tạ Hiên đã giật mình. Phải biết rằng, ai cũng biết chuyện làm lính là không có tiền, nếu không thì tại sao người ta luôn coi việc vào quân đội với việc xin cơm.
- Hiên, khả năng quan sát của cậu vẫn chưa đủ đâu!
Tần Phong đẩy Tạ Hiên ra, nói:
- Không có chú ý không, tay trái của họ Hàn đeo một chiếc đồng hồ của Thụy Sĩ, chiếc đồng hồ đó ít nhất cũng phải trên dưới hai chục ngàn, trong quân đội mà dám đeo loại đồng hồ này nhất định là người có gia thế, không sợ là không có tiền…
Bất kể là Đạo môn hay là Thiên môn, khả năng quan sát là một khả năng vô cùng quan trọng. Trước giải phóng, có một số lão tặc thậm chí chỉ cần liếc mắt cũng có thể biết được bạn mang trên người bạc đồng hay là vàng thỏi? Hơn nữa còn có thể nói gần đúng.
So với những lão tặc đó thì Tần Phong vẫn còn thua kém nhưng nếu đến cả chiếc đồng hồ trên tay Hàn Minh mà cũng không nhìn ra thì Tần Phong sợ là sau này mình không còn mặt mũi nào để đi gặp sư phụ nữa.
Nhìn đống hỗn độn ở trong phòng, Tần Phong tìm một cây chổi, nói:
- Được rồi, không nói nhiều nữa. Mau thu dọn chỗ này đi, sau này sẽ không có ai tới gây chuyện nữa đâu.
- Haiz, anh Phong, em làm đây!
Lý Thiên Viễn lấy cây chổi từ tay Tần Phong, ra sức dọn dẹp. Người không có một tế bào âm nhạc nào trong người như Lý Thiên Viễn, nghe những âm thanh trong máy chơi game, cũng như một âm thanh tự nhiên, chỉ mong sao ma chóng dọn sạch để mai khai trương.
Chỉ cần có hai người quét dọn là đủ, Tạ Hiên ra ngoài đặt một tấm kính. Đến khi Tạ Hiên trở về thì Hàn Minh đã đem 50 ngàn tới, nhìn tất cả số tiền đều có giấy niêm phong, chắc chắn là mới lấy từ ngân hàng ra.
Sau khi rời khỏi Đại học Thành, Hàn Minh cũng không quay về đơn vị mà lái xe đi về phía thành phố. Trong lòng Hàn Minh luôn cảm thấy khó hiểu, người như Tần Phong, sau lưng nhất định là không đơn giản, không biết rõ điểm này, đại đội trưởng Hàn không thể yên tâm được.
Thủ đô tuy lớn nhưng cũng chỉ là một vòng luẩn quẩn. Là con cháu của lão Hàn gia, Hàn Minh cũng được nhiều đơn vị biết đến. Hàn Minh lái xe đi thẳng tới Bộ công an.
- Hàn Minh, sao lại đến đây?
Một người khoảng hơn 30 tuổi, đã là cảnh đốc cấp hai, đứng ở dưới lầu chờ Hàn Minh, gặp mặt nhau còn ôm một cái rất vui vẻ.
Cảnh đốc cấp 2, ở trong ngành cảnh sát đã là rất cao, người này tương đương với chức vụ đứng đầu của một cục, nếu ở thành phố thì chính là cục trưởng hoặc là chính ủy.
Phải biết rằng từ cấp 1 lên, mỗi lần tăng lên một cấp bậc đều cần 4 năm, mà người này cùng lắm cũng chỉ 32 tuổi, nếu như không có chỗ dựa thì cho dù có từ 18 tuổi đã làm cảnh sát cũng không thể đạt tới chức vụ bây giờ.
- Đi, vào trong ngồi…
Người này rất thân thiết kéo Hàn Minh vào văn phòng của mình, nói:
- Từ sau khi cậu vào quân ngũ thì càng ngày càng ít qua chỗ tôi?
- Đâu có, không phải tới rồi đây sao…
Thái độ của Hàn Minh với người này vô cùng kính trọng. Nếu nói về những người thăng chức nhanh nhất ở thủ đô thì hiện tại không ai có thể so sánh được với người này.
- Nhìn cậu kìa, có chuyện gì thì nói đi?
Người đó cười, rót nước cho Hàn Minh. Tuy rằng gia thế hơn Hàn Minh rất nhiều, nhưng thái độ lại không khiến người ta có cảm giác tỏ vẻ bề trên.
- Anh Lâm, em có chút chuyện nhỏ tìm anh giúp.
Hàn Minh cười khổ nói:
- Đều nói là anh Lâm tài trí, em coi như được mở mang tầm mắt.
Người này tên là Mạnh Lâm, là anh trai ruột của Mạnh Dao, là con trưởng của nhà họ Mạnh, cũng là người phát triển nhất trong ba đời, nhưng hai anh em lại hơn kém nhau những 10 tuổi, bề ngoài không giống nhau chút nào.
Gần đây có tin đồn Mạnh Lâm sẽ trao quyền cho sẽ tới địa phương nhậm chức, đảm nhiệm cục trưởng công an kiêm chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật của một thành phố nào đó, từ cửa này sẽ bước sang bên chính quyền.
Nghe Hàn Minh nịnh, Mạnh Lâm nửa thật nửa giả nói:
- Tiểu tử thối, nịnh nọt ít thôi, chuyện trái với nguyên tắc thì tôi cũng không thể làm được đâu!
- Anh Lâm, chuyện không vi phạm gì cả, em chỉ muốn anh giúp em điều tra một người.
Hàn Minh cười nói tiếp:
- Nghe nói hệ thống đều đã có mạng rồi? Em muốn tra tư liệu của một người, chuyện này anh nhất định phải giúp.
- Ồ? Chuyện này thì trong quyền hạn của tôi, lên mạng nội bộ xem đi.
Nghe xong chuyện này, thật ra Mạnh Lâm cũng không để ý lắm, vừa mở máy tính, vừa hỏi:
- Đúng rồi, Hàn Minh, Chu Dật Thần là em vợ cậu hả?
- Vâng, anh Lâm, sao vậy?
Vừa nghe đến tên của Chu Dật Thần, Hàn Minh đã cảm thấy đau đầu, chuyện phiền phức đều do tiểu tử đó gây ra.
- Cậu cảnh cáo Chu Dật Thần, còn dám làm phiền Dao Dao, nó động ngón tay nào thì tôi sẽ chặt đứt ngón tay đấy của nó!
Mạnh Lâm quay đầu lại, vẻ mặt vốn vẫn ôn hòa bây giờ đã lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Minh, Mạnh Lâm nói tiếp:
- Câu này cậu có thể chuyển cho trưởng bối nhà họ Chu, nói là Mạnh Lâm tôi nói, để cho bọn họ suy nghĩ!
Ở nhà họ Mạnh, người được chiều chuộng nhất không ai khác chính là Mạnh Dao, người nhỏ tuổi nhất. Tuy Mạnh Dao vì thể diện của ông nội mà vẫn không ở trước mặt cả nhà nhắc tới chuyện từ hôn nhưng Chu Dật Thần là cái thứ gì, trong thành ai mà không biết?
Là anh cả, Mạnh Lâm đã sớm bất mãn với Chu Dật Thần. Mấy hôm trước nghe Mạnh Dao nói chuyện bị Chu Dật Thần khi dễ, nếu không phải là do Mạnh Dao cản thì hắn đã tìm tới nhà họ Chu rồi.
Nhưng chuyện này cũng khiến cho sự kiềm chế của Mạnh Lâm với Chu Dật Thần đạt tới giới hạn. Nếu Chu Dật Thần còn dám làm chuyện như vậy nữa thì chi sợ Mạnh Lâm sẽ gây ra chuyện gì đó không có lý trí.
- Anh Lâm… em biết rồi. Lời này… em sẽ truyền lại.
Đứng trước nhân vật xuất sắc nhất ba đời nhà họ Mạnh, Hàn Minh lại có cảm giác như đang đứng trước mặt Tần Phong.
Nhưng hai người này, 1 người tràn đầy một sự nguy hiểm không xác định, một người là đường đường chính chính lấy thế đè người, nhưng áp lực gây cho Hàn Minh cũng có bảy tám phần giống với Tần Phong.
“Tên Tần Phong đó đến tột cùng là có lai lịch như thế nào?”
Cảm nhận được quan uy trên người Mạnh Lâm, sự tò mò trong lòng Hàn Minh càng lớn. Những nhân vật có tên tuổi Hàn Minh cũng đã gặp không ít, so sánh với loại quan uy này thì Tần Phong vẫn tạo cho Hàn Minh áp lực lớn hơn.
- Hàn Minh, cậu từ nhỏ đã lớn lên với tôi, chúng ta cái gì ra cái đó, cậu đừng cảm thấy bị ép buộc.
Mạnh Lâm rất biết đối nhân xử thế, thấy Hàn Minh có chút mất tự nhiên, lập tức đùa, nói:
- Vẻ mặt của cậu là có chuyện gì vậy? Đừng nói với tôi là lúc huấn luyện bị thương đấy, sao tôi thấy như là bị ép thế?
- Haiz, không nói dối anh, thật ra đúng là bị ép.
Hàn Minh cười khổ một tiếng. Nói những lời này trước mắt Mạnh Lâm cũng không mất mặt. Hàn Minh rất hiểu tính của Mạnh Lâm, chắc chắn sẽ không nói chuyện này ra ngoài.
- Cậu đấy, bên ngoài là một người đàn ông, ở nhà thì là một kẻ nhát gan, thôi đi, có chuyện gì thì nói đi.
Mạnh Lâm lắc lắc đầu cười. Chuyện mấy người con rể nhà họ Chu sợ vợ thì hầu hết mọi người đều biết, nhưng gia thế của Hàn Minh cũng không hề thua kém nhà họ Chu mà vẫn có thể bị ức hiếp đến như vậy thì thật là Mạnh Lâm không ngờ tới.
Nhưng Mạnh Lâm cũng không nhìn thấy khi mình nói ra những lời này, hai nắm đấm Hàn Minh cũng nắm chặt lại, trên mặt hiện lên một tia hổ thẹn, không phải là hận bản thân mình mà là có chút xấu hổ với hành vi của mình.
- Hàn Minh, người đó họ tên là gì?
Mạnh Lâm hỏi.
Hàn Minh nói:
- Là Tần Phong, Tần trong Tần Thủy Hoàng, Phong trong đại phong!
- Ồ? Họ Tần thì không ít nhưng những người tên này thì không nhiều.
Mạnh Lâm cười nói:
- Nói đến người Tần, âm nhạc thổ phong của nước Tần là bức tranh sinh động về cuộc sống của người Tần. Tên này nếu là cố ý đặt thì người đặt tên có kiến thức rất uyên bác.
- Anh Lâm, anh mới hiểu được sự uyên bác của nó chứ đổi là người khác thì cũng không thể liên tưởng được sự liên quan.
Hàn Minh cũng đã điều chỉnh được cảm xúc, nói chuyện cũng đã tự nhiên trở lại.
- Tiểu tử, cậu mắng tôi à…
Mạnh Lâm vừa cười nói với Hàn Minh, vừa nhập tên Tần Phong vào mạng nội bộ của Bộ công an. Một lát sau, trên màn hình hiện lên mười thông tin, đều tên là Tần Phong, hơn nữa còn có một bản ghi chép là của một người đã từng phạm tội.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất