Bảo Giám

Chương 182: Tin quan trọng (hạ)

Chương 182: Tin quan trọng (hạ)
- Hiểu Đồng, em đừng nghe Tần Phong nói bậy, không phải đâu.
Dù là da mặt của Lý Nhiên rất dày nhưng cũng bị Hoa Hiểu Đồng hỏi khiến cho mặt đỏ bừng, rụt đầu vào, vớ lấy cái chổi ở cạnh bàn để chuẩn bị cho Tần Phong một bài học.
- Á, anh Nhiên, quân tử động khẩu không động thủ.
Tần Phong cười he he nói:
- Anh mà động thủ em sẽ nói lung tung thật đấy.
- Tiểu tử thối, chả nói được câu nào tử tế cả, hỏi xem hai người họ đến làm gì? Không có chuyện gì thì để họ đi nhanh lên!
Đứng ở trên lầu nhìn xuống phía dưới, Lý Nhiên phát hiện ra đã có không ít sinh viên tụ tập lại, hiển nhiên là đã bị Mạnh Dao và Hoa Hiểu Đồng thu hút tới.
Tần Phong thò đầu ra hỏi:
- Này, hai vị, hai người tìm tôi có việc gì?
- Hắn chính là Tần Phong? Người bị đánh lúc huấn luyện quân sự?
- Quái lạ, hai người đó tìm hắn để làm gì?
- Ngay cả hai cô gái đó mà cũng không biết, cậu đi học vô ích rồi!
Cuộc đối thoạn lầu trên lần dưới đã thu hút một số người đứng xem. Nhưng đại học Bắc Kinh thật sự quá lớn, khoa y không nằm cùng sân với các khoa khác nên rất nhiều người cũng không biết Mạnh Dao và Hoa Hiểu Đồng là ai.
Đương nhiên là cũng có một vài người ăn no không có việc gì làm tán loạn xung quanh biết thân phận của hai người. Vì thế họ nói một cách rất sống động, người nói thì hết sức phấn khởi, người nghe thì dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Tần Phong ở trên lầu.
- Hiểu Đồng, đã nói là cậu không cần đi cùng mà.
Nghe những tiếng bàn luận ở xung quanh, Mạnh Dao nhíu mày, ngẩng đầu nói:
- Tần Phong, tôi có một số chuyện muốn hỏi cậu, làm phiền cậu ra đây một chút được không?
- Chuyện này…
Tần Phong nghe vậy liền do dự. Thật sự là Tần Phong không muốn đứng cùng với hai thiên kim tiểu thư này, không nhìn thấy ánh mắt bốc hỏa của những nam sinh dưới lầu lúc nghe những lời Mạnh Dao nói sao?
- Xuống đi, xuống đi, xuống đi!
Những người đứng hóng chuyện không chỉ có con trai mà còn có một số nữ sinh đi qua đường dừng lại. Mạnh Dao thật sự không biết, bình thường ở trong trường, tiếng hô này thể hiện sắp có tỏ tình, nên nhất thời mọi người ở xung quanh đã bắt đầu ồn ào.
- Tần Phong, cậu mau xuống đi, nếu không hôm nay nơi này sẽ bị bao vây làm loạn lên mất.
Lý Nhiên tức giận đẩy Tần Phong một cái, nói:
- Đi, việc ngày hôm nay nhất định sẽ trở thành tin tức quan trọng trên báo trường ngày mai, cậu sắp nổi tiếng rồi đấy.
- Anh Nhiên, em phải đi xuống à?
Tần Phong nhìn mấy người trong phòng nói:
- Chuyện này cũng không thể trách các anh, nhưng là các anh bắt em xuống.
- Ở đâu ra mà lắm lời thế? Mau đi đi!
Lý Nhiên khoát tay, còn chưa dứt lời thì Tần Phong đã nhảy ra khỏi phòng như một con thỏ.
- Cậu ta chạy nhanh như vậy để làm gì?
Chu Khải có chút không hiểu hành động của Tần Phong, nhìn Tần Phong không giống loại người háo sắc mà?
- Khốn kiếp, tối nay không phải là nó mời mình đi ăn cơm à?
Phùng Vĩnh Khang vỗ đùi, giận nói:
- Lại để cho thằng nhóc này chạy mất, ông trời thật là biết đùa mà!
- Các anh, tự lo cơm tối nhé!
Tần Phong xuống dưới lầu, đắc ý khoát tay, ngay sau đó phải nghiêng đầu để tránh vỏ chuối bị vứt từ trên lầu xuống.
- Mạnh Dao, đổi chỗ nói chuyện đi.
Tần Phong đi tới bên cạnh Mạnh Dao vẫn không dừng lại, hạ giọng xuống nói. Hắn rất không thích cái cảm giác bị mọi người bao vây ở xung quanh.
Mạnh Dao gật đầu, kéo Hoa Hiểu Đồng đi theo sau Tần Phong. Diễn viên vừa đi khỏi thì người xem náo nhiệt cũng bỏ đi, chỉ có đám người Phùng Vĩnh Khang, Chu Khải hùng hùng hổ hổ từ trên lầu đi xuống.
- Ái, mẹ kiếp, thằng nào ném vỏ chuối thế?
Vừa ra đến hành lang, Phùng Vĩnh Khang liền dẫm trúng vỏ chuối, ngã chổng vó, đau tới nỗi không đứng dậy được, liền hướng lên trên lầu chửi.
- Cái này… cái này hình như là vừa nãy cậu cầm ném Tần Phong mà.
Chu Khải ở bên cạnh nói một câu khiến cho Phùng Vĩnh Khang tức đến nỗi suýt nữa thì không thở nổi, đây đúng là cái gọi là tự gây họa thì không thể sống được.
- Bạn Mạnh Dao, bạn tìm tôi có chuyện gì vậy?
Ở ký túc xá của nghiên cứu sinh cách đó không xa, có một cái hồ nhân tạo. Bình thường cứ đến tối, nơi này sẽ đầy các đôi tình nhân, nhưng bây giờ đang là giờ ăn cơm, bên hồ rất yên tĩnh.
Thấy Hoa Hiểu Đồng trợn mắt quan sát mình và Tần Phong, Mạnh Dao nói:
- Hiểu Đồng, cậu qua kia một lát đi, tớ có mấy câu muốn nói với Tần Phong.
- Được rồi, Dao Dao, có lẽ là ngày mai chúng ra sẽ nổi tiếng đấy.
Hoa Hiểu Đồng thở dài. Hiểu Đồng cũng giống như Mạnh Dao, ở trong trường đều làm theo ý mình, không quá để ý đến ánh mắt của người khác, nhưng hành động chạy tới ký túc xá nam gọi người hôm nay dường như cho chút khác người.
- Tần Phong, cho dù là cậu hồ đồ thật hay là giả vờ hồ đồ thì chuyện ở nhà ga vẫn phải cảm ơn cậu…
Mạnh Dao cũng suy nghĩ rất lâu mới quyết định đến tìm Tần Phong, cũng không phải cô có tình cảm gì với Tần Phong mà bởi vì chuyện của mình làm phiền Tần Phong khiến cho trong lòng Mạnh Dao cảm thấy áy náy.
Vốn dĩ muốn cho Tần Phong 10 ngàn, coi như mình thể hiện sự xin lỗi nhưng không ngờ Tần Phong không những không lấy đồng nào mà trả lại cho mình. Mạnh Dao nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cần phải đến gặp trực tiếp để nói một tiếng cảm ơn.
- Không có gì, tôi cũng không phải cố ý.
Tần Phong nói:
- Bạn Mạnh Dao, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, mấy tên chết tiệt đó vẫn đang chờ tôi mời cơm.
- Sao cậu lại chửi người ta?
Mạnh Dao nghe vậy nhíu mày. Trong nhà mình, ngoài ông nội mở miệng chửi người, còn những người khác thì vô cùng gia giáo, cho nên lời nói của Tần Phong khiến cho Mạnh Dao cảm thấy rất không thoải mái.
- Tôi không chửi bạn, bạn quan tâm làm gì?
Tần Phong nghe vậy liền tỏ vẻ xem thường. Đàn ông thường thích tỏ vẻ trước mặt người đẹp, nhưng Tần Phong lại không có ý theo đuổi đóa hoa này của trường đại học Bắc Kinh thì tỏ vẻ để được cái gì?
- Cậu… cậu thật là thô lỗ!
Mạnh Dao bị câu nói của Tần Phong làm cho tức điên. Từ nhỏ tới giờ, đàn ông ở bên cạnh Mạnh Dao, dù là người trên hay là ngang hàng đều luôn tỏ ra lịch sự, đâu có ai thô lỗ giống như Tần Phong?
Cho nên tần suất tức giận của Mạnh Dao lúc đứng trước mặt Tần Phong cũng tăng lên, vài câu còn chưa nói xong đã bị Tần Phong chọc tức đến nỗi thiếu chút nữa thì quay đầu bỏ đi.
- Bạn Mạnh Dao, chúng ta không phải là người cùng một con đường.
Sắc mặt Tần Phong trở nên nghiêm túc, nói tiếp:
- Từ nhỏ tôi đã là cô nhi, cùng em gái sống nương tựa vào nhau, vốn không được dạy dỗ, tôi không những biết chửi người mà còn biết đánh người nữa, cho nên… bạn nên tránh xa tôi ra một chút!
Nói thật, những bí thuật của Ngoại Bát Môn mà Tần Phong nắm giữ bao gồm các kỹ năng ăn, mặc, ở, đi lại, tất cả các kỹ năng trong cuộc sống. Nhưng có duy nhất một điều, đó là đối với con gái, những kỹ năng này dường như đều không thích hợp lắm.
Về phần một số kỹ năng chuyện trai gái ở trong bí thuật, những thứ đó đều là khi đã ở giai đoạn sâu đậm rồi mới dùng đến…
Cho nên Tần Phong sẽ không hiểu được cái gì gọi là nhẹ nhàng, lời nói đều không hề khách khí. Tần Phong nghĩ Mạnh Dao cũng là người sĩ diện, nói những lời như vậy, cô ấy hẳn sẽ không dây dưa với mình nữa.
- Tần Phong, cậu lại lừa tôi?
Không ngời khi Mạnh Dao nghe Tần Phong nói xong lại càng tức giận. Thời gian trước Tần Phong đã dùng những lời lẽ này để lừa nước mắt của Mạnh Dao.
- Không lừa, những lời tôi nói đều là sự thật.
Tần Phong có thể cảm nhận được, Mạnh Dao là người có tấm lòng trong sáng nên liền thẳng thắn nói:
- Tôi không phải là người tốt gì cả, cũng chưa từng làm chuyện gì tốt, ngược lại chuyện xấu đã làm không ít. Chuyện ở nhà ga hôm đó chỉ là trùng hợp thôi, bạn không cần phải cảm ơn tôi.
Phải nói là Tần Phong rất tinh thông tâm lý học, bây giờ vẫn là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, hắn liều mạng bôi nhọ bản thân mình, nhưng lại quên mất là có đôi khi đàn ông càng xấu xa thì càng kích thích tham vọng tìm hiểu của phụ nữ.
Mạnh Dao bây giờ chính là như vậy, cô đã nhìn thấy nhiều người đàn ông mới là được một chút chuyện đã đi khoe khoang khắp nơi giống như đã làm được chuyện gì kinh thiên động địa, sợ người khác không biết.
Nhưng Tần Phong hoàn toàn khác với những người đó. Rõ ràng hắn đã giúp mình nhưng lại ra sức che giấu, điều này khiến cho người trong lòng ngoài người nhà ra không còn ai khác như Mạnh Dao sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
- Không có chuyện gì thì tôi đi đây, tối nay đồng ý mời họ đi uống rượu rồi.
Tần Phong cảm thấy mình đã nói rõ ràng, xoay người bước đi, vừa đi vừa lôi điện thoại ra chuẩn bị liên lạc với đám người Tân Nam. Đứng cùng với Mạnh Dao, Tần Phong luôn có cảm giác không được tự nhiên, vẫn không bằng đi uống rượu, chém gió với các huynh đệ.
- Á, Tần Phong, cậu đợi một chút.
Mạnh Dao gọi Tần Phong, nói:
- Chu Dật Thần rất nhỏ nhen, nhất định sẽ tìm cậu để gây chuyện, thời gian này tốt nhất cậu đừng ra ngoài trường…
- Không sao rồi, hắn sẽ không tới tìm tôi nữa đâu.
Tần Phong khoát tay, cũng không quay đầu lại, biến mất ở trên con đường nhỏ ở cạnh hồ.
- Ồ? Sao lại gọi lúc này?
Mạnh Dao đang định đuổi theo, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhìn thấy số điện thoại hiện lên, không khỏi gắt:
- Anh, có chuyện gì không? Người ta đang vội.
Bởi vì nhỏ tuổi nhất nhà nên khi ở trước mặt người nhà Mạnh Dao luôn tỏ ra trẻ con, đặc biệt người gọi điện thoại tới lại là anh trai yêu thương cô nhất.
- Vội? Vội làm gì?
Mạnh Lâm nói.
- Em đi tìm Tần Phong, muốn cảm ơn cậu ấy, cũng muốn nhắc nhở cậu ấy cẩn thận một chút. Em sợ Chu Dật Thần sẽ gây chuyện với cậu ấy…
Mạnh Dao nói. Cô không có thói quen nói dối, từ trước tới nay có cái gì là nói cái đó. Hơn nữa, chuyện đi tìm Tần Phong cũng không phải là chuyện gì cần phải giấu.
- Cái gì? Tần Phong? Anh nói này Dao Dao, em nên tránh xa cậu ta một chút. Ái…
Mạnh Lâm vốn đang nằm vắt chân ở trên ghế trong nhà gọi điện cho Mạnh Dao, chợt giật mình, hai chân đạp mạnh một cái, cả người liền đổ về phía sau, một loạt tiếng động vang lên trong điện thoại.
- Anh, anh sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi à?
Mạnh Dao nghe những tiếng động đó không khỏi sốt ruột.
- Không sao, không sao…
Mạnh Lâm vuốt gáy một cái, buồn bực nói:
- Chu Dật Thần sẽ không quấy rầy Tần Phong đâu. Em yên tâm đi, nhưng Dao Dao này, em nghe anh một câu, sau này em đừng tới tìm Tần Phong nữa được không?
Tuy Mạnh Lâm rất tán thưởng Tần Phong, từ tận đáy lòng cũng cho Tần Phong là một nam tử hán, nhưng tán thưởng không có nghĩa là Mạnh Lâm đồng ý cho Tần Phong và em gái mình qua lại, nam nữ ở gần nhau nhiều sẽ biến thành tình yêu.
Về điểm này, Mạnh Lâm tin rằng, bất luận là mình hay là nhà họ Mạnh, dù thế nào cũng sẽ không chấp nhận cho Tần Phong và em gái yêu nhau, thứ nhất là không môn đăng hộ đối, thứ hai chính là Tần Phong này quá nguy hiểm.
Nghĩ tới Tần Phong lúc mới 12,13 tuổi mà đã giết chết 5 người mà đến cả một cảnh sát có hơn 10 năm kinh nghiệm như Mạnh Lâm mà cũng cảm thấy sợ hãi.
Mạnh Lâm hiểu rất rõ, loại người giống như Tần Phong vô cùng hấp dẫn con gái. Từ trước tới giờ Mạnh Lâm chưa từng nghe em gái mình nhắc tới người đàn ông nào, bây giờ đã là lần thứ hai Mạnh Dao nhắc tới Tần Phong.
- Anh, có phải là anh cảnh cáo Chu Dật Thần rồi?
Nghe anh trai nói, Mạnh Dao cười rất vui vẻ:
- Chỉ có anh là hiểu em nhất, mai là cuối tuần rồi, em về nhà làm thịt kho tàu cho anh ăn.
- Chu Dật Thần không tìm Tần Phong gây chuyện nữa em vui cái gì?
Mạnh Lâm tức giận nói:
- Ngày mai không rảnh, anh Hoa Tử của em mở phòng đồ cổ, muốn anh tới, có muốn anh đưa em đi cùng không? Cả ngày bị nhốt trong trường học, người khác sắp không nhận ra em rồi đấy…
- Được, Hiểu Đồng cũng không có việc gì, đưa cả bạn ấy cùng đi.
Mạnh Dao gật gật đầu nói:
- Anh, anh còn chưa nói chuyện Tần Phong là như thế nào, là anh giúp hả?
- Sao em cứ luôn miệng nhắc tới Tần Phong thế?
Mạnh Lâm có chút bất đắc dĩ, xoa xoa thái dương, nói:
- Tiểu tử đó bản lĩnh lớn lắm, làm sao cần anh ra mặt. Anh nói cho em một tin quan trọng, hai nhà Chu Hàn hôm nay đã xảy ra động đất…
- Tin tức quan trọng?
Vừa nghe anh trai kể ở trong điện thoại, Mạnh Dao há to miệng, đến cả Hoa Hiểu Đồng đi tới bên cạnh mà cũng không nhận ra.
Đối với hai nhà Chu, Hàn mà nói thì hôm nay thật đúng là đã xảy ra một sự kiện vô cùng lớn.
Thì ra, sau khi Hàn Minh về nhà liền đưa ra đề nghị chuyển trường cho Chu Dật Thần, vợ đương nhiên là không đồng ý hơn nữa còn giương nanh múa vuốt cho Hàn Minh biết sự lợi hại của mình.
Nhưng điều khiến cho chị gái của Chu Dật Thần – Chu Tiểu Thiến không ngờ tới là, một Hàn Minh xưa nay vốn luôn yêu thương chiều chuộng mình lại có thể đuổi mình ra ngoài, hơn nữa lại còn cho hai cái bạt tai.
Điều này khiến cho Chu Tiểu Thiến lúc đó trợn tròn mắt, còn chưa kịp sử dụng tới cái chiêu một khóc, hai làm loạn, ba thắt cổ thì Hàn Minh đã tung ra một quả bom: Chu Dật Thần không chuyển trường thì họ sẽ ly hôn. Hơn nữa, sau này nếu Chu Dật Thần xảy ra chuyện gì thì y cũng không quan tâm.
Sau mấy câu lỗ mãng đó, Hàn Minh liền xoay người ra cửa, Chu Tiểu Thiến ngây người ra một lúc rồi khóc lóc gọi người lái xe đưa về nhà mẹ đẻ.
Người nhà họ Chu cũng không phải là không nói lỹ lẽ nhưng hễ đề cập tới chuyện của Chu Dật Thần là sẽ trở nên không có nguyên tắc. Chu Tiểu Thiến về nhà vừa nói như thế, cha mẹ liền chửi mắng Hàn Minh, ủng hộ hai người ly hôn.
Như vậy, Chu Tiểu Thiến lại không muốn. Ngoài chuyện của em trai mình ra thì Tiểu Thiến cũng thật sự yêu thương Hàn Minh, hơn nữa còn có con trai, vì chuyện của em trai mà gia đình tan vỡ là chuyện mà trước nay Chu Tiểu Thiến chưa hề nghĩ tới.
Vì thế ở nhà họ Chu cũng lại xảy ra chiến tranh. Người trong nhà cãi nhau loạn cả lên. Sau đó, mẹ của Chu mẫu Lam Anh lại gọi hai con gái con dâu khác tới để chuẩn bị cùng nhau thảo phạt Chu Tiểu Thiến.
Nhưng Lam Anh không ngờ rằng hai người con của mình lại đồng ý với cách làm của Hàn Minh, nói rõ là từ nay họ cũng sẽ không tham gia vào chuyện của Chu Dật Thần nữa.
Những biến cố này khiến cho Lam Anh choáng váng. Một người con rể xảy ra vấn đề thì không sao, nếu như tất cả ba người con gái đều ly hôn cả thì nhà họ Chu sẽ trở thành trò cười mất.
Cuối cùng bà ta cũng không khống chế được tình hình, mọi chuyện ầm ĩ đã tới tai của Chu lão gia đang nằm ở bệnh viện.
Sau một hồi suy nghĩ, Chu lão gia đã đưa ra quyết định là phải đưa Chu Dật Thần ra nước ngoài, lấy thời hạn 2 năm, nếu như khi đó mà không có thay đổi gì thì hôn ước của nhà họ Chu và nhà họ Mạnh sẽ tự động hủy bỏ.
Tục ngữ nói, tường không chắn được gió, con dâu út của nhà họ Chu chính là người không thể giữ miệng. Mọi chuyện vừa mới xảy ra chưa tới một giờ đồng hồ mà dường như toàn bộ các nhà giàu ở thủ đô ai cũng đều đã biết tin này.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất