Chương 183: Hôn ước
- Anh, anh không gạt em chứ? Nói thật chứ?
Giọng nói của Mạnh Dao hơi run lên:
- Nếu 2 năm sau Chu Dật Thần vẫn như vậy thì hôn ước của em với cậu ta sẽ tự động được hủy bỏ?
Từ nhỏ đến lớn Chu Dật Thần không ngừng quấy rầy Mạnh Dao. Tuy rằng Mạnh Dao không nói với người lớn là muốn hủy bỏ hôn ước, nhưng trong lòng cô Chu Dật Thần không hề tồn tại.
Mạnh Dao vốn dĩ còn muốn đào hôn hoặc trốn ra nước ngoài để tránh cuộc hôn nhân này, bây giờ nghe anh trai nói xong, trên người như trút đi được một gánh nặng, thoải mái vô cùng.
Tục ngữ nói, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, với sự hiểu biết của cô về Chu Dật Thần, cái tên ăn chơi trác táng đó cả đời này đừng nói là muốn học giỏi, hơn nữa nhà họ Chu lại cưng chiều gã như vậy, cho dù là xuất ngoại chỉ sợ là lại càng ăn chơi hơn mà thôi.
- Dao Dao, đương nhiên là thật rồi.
Giọng nói của Mạnh Lâm ở trong điện thoại vô cùng vui vẻ, rõ ràng là tâm trạng đang rất tốt, cười nói:
- Chu lão gia vẫn chưa già lẫn đâu, thật ra ông ấy làm vậy là tương đương với việc đã hủy bỏ hôn ước này!
- Thật tốt quá. Anh, tuần sau em sẽ bỏ học, ngày nào em cũng sẽ làm thịt kho anh ăn!
Mạnh Dao vốn luôn điềm đạm, trên mặt đã hiện lên vẻ vui mừng xưa nay chưa từng có.
- Em ân cần như vậy, cẩn thận chị dâu ghen đấy.
Nói đùa với em gái một câu, Mạnh Lâm bỗng dưng nghĩ đến một chuyện, nói:
- Dao Dao, hai năm này em chăm chỉ học hành, cố gắng đừng yêu đương, nếu không nhà họ Chu nói ra nói vào, đến lúc đó cũng không dễ nghe, hiểu không?
Lời này của Mạnh Lâm thật ra phần nhiều là nhằm vào Tần Phong. Mạnh Lâm biết, đàn ông từng trải thường rất hấp dẫn con gái. Tần Phong đã từng ở tù, lại thi đỗ đại học Bắc Kinh bằng thực lực của mình.
Người con trai như vậy, trời sinh đã có một loại hấp dẫn không thể nói thành lời, Mạnh Dao gần đây luôn nhắc tới tên Tần Phong cũng đã khiến cho Mạnh Lâm lo lắng.
- Anh, em sẽ không đâu, anh còn không biết em sao?
Mặt Mạnh Dao hơi ửng đỏ. Mạnh Dao thuộc tuýp con gái khá truyền thống, tuy rằng thi thoảng cũng cùng với bạn bè nói về chuyện này nhưng chưa bao giờ nói với người nhà.
- Vậy thì tốt. Hôm nay là thứ 6 rồi, lát nữa anh tới đón em, nói trước thế nhé…
Mạnh Lâm cúp điện thoại, lắc đầu cười khổ. Bản thân cũng đã có rung động từ khi 16 tuổi, không phải muốn khống chế là khống chế được, phải nghĩ ra cách gì đó để khiến cho Mạnh Dao càng ít tiếp xúc với Tần Phong.
Truyện cười của hai nhà Chu - Hàn dường như tất cả con cháu của các nhà giàu có đều đã biết, nhưng đó cũng chỉ là chuyện trong nhà, ngoài là đề tài để bàn tán của lớp trẻ thì những người lớn cũng không để tâm lắm.
Khi Tần Phong đang uống rượu cùng đám người Tân Nam thì nhận được điện thoại của Hàn Minh. Trong điện thoại, Hàn Minh đã nói lại sự xử trí của nhà họ Chu với Chu Dật Thần, coi như đặt dấu chấm hết cho chuyện này.
Sau khi nhận được cuộc điện thoại này, tâm trạng Tần Phong tốt hẳn lên, gọi mấy chai rượu vang. Nhưng uống thứ này thật sự không say được nên sau khi uống xong hơn 10 chai rượu vang, tất cả lại đổi quán, chuyển sang uống rượu trắng.
Hai trận rượu liên tiếp, ngoài Tần Phong ra thì Tân Nam, Phùng Vĩnh Khang và Lý Nhiên, Chu Khải đều say mèm, lúc ngồi trên taxi còn nôn ra xe khiến cho Tần Phong phải cho thêm lái xe 100 tệ.
Trong trường học còn có quản sinh nên Tần Phong cũng không dám để cho hai anh em Chu Khải quay về ký túc xá của họ mà đi vòng vèo để đưa mấy người đó về trong ký túc xá của mình, còn mình thì chạy qua chỗ phòng trọ của Lý Thiên Viễn và Tạ Hiên ở nhờ 1 đêm.
Sáng sớm hôm sau, Tần Phong mua đồ ăn sáng về phòng, đánh thức cả đám dậy. Tần Phong nhớ rõ hôm nay Lý Nhiên muốn đưa họ tới cuộc tụ tập gì đó.
- Tần Phong, hôm qua uống nhiều quá, không có chuyện gì chứ?
Lý Nhiên dùng nước lạnh rửa mặt, hạ giọng nói:
- Hôm qua tất cả hết bao nhiều tiền? Lát nữa tôi cho cậu, rượu đó rất mắc, sinh viên các cậu lấy đâu ra tiền…
Lý Nhiên cũng không phải là khinh thường Tần Phong nhưng quán rượu đó là do bạn mình mở, rủ bạn tới đương nhiên là phải do mình mời, hơn nữa, rượu ở đó, giá cả đúng là xa xỉ.
- Anh Nhiên, nói cái gì thế? Đã nói là em mời rồi, đừng nhắc chuyện này nữa…
Hai bữa hôm qua đúng là đã tiêu tốn không ít tiền, nếu không phải lúc ra ngoài Tần Phong có mang theo 30 ngàn đó ở trên người thì nói không chừng bị xấu mặt thật.
Rượu vang là 800 đồng một chai, chỉ uống rượu không đã hết gần một vạn, hơn nữa còn tiền đồ ăn, Tần Phong đã tiêu hết gần 20 ngàn.
Đối với người từ nhỏ vốn tiết kiệm như Tần Phong mà nói, lúc trả tiền cũng thấy có chút run tay. Nhớ tới ngày xưa có được một tờ phiếu lương thực thôi đã có thể vui nửa ngày rồi, Tần Phong sao có thể nghĩ tới có ngày mình lại tiêu tiền như nước như thế này?
Nhưng được sư phụ dạy bảo, Tần Phong cũng hiểu được, ở những giai đoạn khác nhau thì phải trải qua những chuyện khác nhau. Bây giờ mình tiêu số tiền đó nhưng lại có thể kết thân được với một nhóm bạn, số tiền này rất đáng giá, không hề lãng phí.
- Được, coi như anh thiếu nợ cậu, lần sau sẽ đưa cậu đi ăn đồ ngon hơn, rượu vang ở bên đó cũng đẳng cấp hơn…
Tuy tiền lương của Lý Nhiên cũng gần như Tân Nam nhưng gia thế thì khác nhau. Một năm Lý Nhiên có thể lấy được hơn 1 triệu “tiền tiêu vặt” từ gia đình, bình thường lại không chi tiêu gì, chỉ thích ăn uống, cũng coi như là một người sành ăn ở Bắc Kinh.
Chỉ cần Bắc Kinh mở nhà hàng nào có đồ ngon thì Lý Nhiên nhất định sẽ là người đầu tiên biết đến, nhưng những nơi có thể khiến Lý Nhiên đến nhiều lần thì không nhiều.
Dần dần, rất nhiều nhà hàng muốn mời Lý Nhiên đến ăn để lấy tiếng, đương nhiên là tiền thì vẫn phải trả, nhưng được giảm giá.
- Được, lần sau ăn của anh, đến lúc đó phải đưa đến nhà hàng có rượu của Lafite thật đấy.
Tần Phong cười cười nói:
- Rượu hôm qua uống tuy cũng là rượu từ nho của Pháp nấu thành nhưng nhất định không phải là rượu rượu Lafite của Jacques. Ông chủ đó có chút không thành thật…
Năm đó Tần Phong bị sư phụ bắt học nếm rượu, cũng không biết sư phụ lấy đâu ra nhiều thứ rượu như vậy, bây giờ dù là rượu trắng hay rượu vang, chỉ cần nếm qua là Tần Phong có thể nhận ra được niên đại, năm sản xuất và số độ.
Hôm qua có ông chủ ở quán rượu nên Tần Phong không tiện nói, bây giờ nghe Lý Nhiên đề cập tới vấn đề rượu vang, không nhịn được nhắc nhở công tử này vài câu.
Trả giá thật mà uống rượu giả, sợ là chỉ có những kẻ giàu có ở thủ đô mới làm. Bọn họ dù có địa vị, có tiền tài nhưng nói thật, trình độ thưởng thức vẫn còn hơi kém.
Điều này cũng giống như một ngạn ngữ của Anh, một đêm có thể tạo ra được hàng triệu kẻ giàu có, nhưng muốn tạo ra được một quý tộc thì phải cần ba đời nỗ lực. Có một số nội hàm về tinh thần và vật chất không phải có tiền là có thể có được.
- Cái gì? Rượu hôm qua là rượu giả?
Lý Nhiên giật mình, vẻ mặt giận giữ, mắng:
- Mẹ kiếp, tên khốn Dương Tứ Nhi này dám lấy rượu giả ra lừa tôi, không được, chuyện này không được, phải đi tìm cậu ta!
Tuy không thích chơi xe, tán gái như những kẻ giàu có khác ở Bắc Kinh, Lý Nhiên chỉ thích nghiên cứu khảo cổ và uống rượu, nhưng về điểm này, Lý Nhiên cũng không có gì khác những người đó.
Bây giờ bị Tần Phong chỉ ra chuyện uống rượu giả, Lý Nhiên mặt đỏ bừng, xông ra ngoài. Một người tự xưng là kẻ sành ăn uống như Lý Nhiên, chuyện này truyền ra ngoài không phải là truyện cười sao?
- Haiz, anh Nhiên, anh đi làm gì thế?
Tần Phong không ngờ Lý Nhiên lại phải ứng mạnh mẽ như vậy, vội giữ Lý Nhiên lại, nói:
- Anh Nhiên, rượu đó tuy không phải là rượu Lafite thật nhưng cũng là do Pháp sản xuất, mùi vị cũng rất giống…
- Không phải cậu cũng nhận ra sao?
Lý Nhiên tức giận nói:
- Không được, không thể tha thứ cho cái tên Dương Tứ Nhi đó, tôi không thể không đập nát cái cửa tiệm của hắn!
- Anh Nhiên, mấy bọn họ thì uống rượu vang cũng lãng phí, có rượu đó uống là tốt lắm rồi…
Nhìn mấy người Phùng Vĩnh Khang đang vào rửa mặt, Tần Phong cười nói:
- Anh Nhiên, phá cửa tiệm của người khác thì có thể chứng minh được bao nhiêu trình độ của anh? Lần sau khi anh đến, anh nói thẳng rượu đó là rượu Chateau de Cosse, hắn nhất định sẽ không dám lừa anh nữa…
Sản xuất rượu Lafite phải 23 cây nho mới được một chai rượu, sản lượng rượu trong một năm chỉ trong khoảng 23 vạn thùng, vì cung không đủ cầu nên khách đều phải đặt trước nửa năm khi nho chín, hơn nữa mỗi người khách nhiều nhất chỉ có thể đặt được 20 thùng.
Những rượu đó phần lớn đều đã được những nhà giàu có đặt hàng. Ở Trung Quốc cơ bản không thể nhìn thấy được rượu Lafite thật sự. Đương nhiên, Tần Phong nghe nói là rượu Chateau de Cosse cũng rất có tên tuổi, chỉ là kém một chút so với Lafite mà thôi.
- Ừ, cậu nói có lý…
Nghe Tần Phong nói xong, mắt Lý Nhiên sáng lên, chờ đến khi mình tới chỗ của tên Dương Tứ Nhi đó, sau khi uống một ngụm rượu vang sẽ có thể nói ra lai lịch của rượu, chuyện này thật là quá, thật là oai phong biết mấy, nghĩ đến đã thấy có thể diện rồi.
- Cậu đúng là, chỉ với khả năng thưởng thức rượu của cậu thôi tôi cũng nghi là cậu đã từng sống ở nước ngoài rồi ấy.
Lý Nhiên vỗ mạnh vai Tần Phong, lúc này mới thực sự coi Tần Phong là bạn bè. Trong lòng Lý Nhiên, bạn bè cũng có rất nhiều loại. Vị trí của Tần Phong lúc này đã cao hơn Tân Nam một ít.
- Em đi xa nhất cũng chỉ là tỉnh Sơn Đông, đừng coi trọng em như thế.
Tần Phong cười khoát tay, đánh trống lảng:
- Anh Nhiên, khi nào thì chúng ta tới chỗ bạn của anh? Em cũng muốn ngắm bộ sưu tập của anh ấy.
Đã đế Bắc Kinh hơn một tháng, Tần Phong vẫn không có thời gian đi tới những khu di sản văn hóa đặc sắc của Tần Phong, thậm chí cả Phan Gia Viên cũng còn chưa tới, trong lòng cũng không khỏi thấy tiếc nuối.
- Mấy tên kia sẽ không dậy được sớm vậy đâu, không đến trưa chúng nó không dậy đâu.
Lý Nhiên suy nghĩ một lát, nói:
- Cả người toàn mùi rượu, chúng ta đi tắm trước, lát nữa tôi sẽ tới đón chị dâu cậu, rồi chúng ta cùng nhau đi.
Nơi Lý Nhiên đưa đám người Tần Phong tới là một câu lạc bộ kinh doanh 24h. Theo cách nói của Lý Nhiên thì đây là câu lạc bộ đảm bảo nhất thủ đô, ở đó có thể thỏa mãn được tất cả các nhu cầu của đàn ông.
Đương nhiên, sáng sớm như vậy, các cô gái vẫn chưa đi làm, ngâm nước ở trong đó tới trưa, mấy người họ lại ăn cơm ở đó, sau đó mới ngồi lên chiếc xe của Lý Nhiên đi.