Bảo Giám

Chương 184: Vi Hoa

Chương 184: Vi Hoa
- Haiz, tôi nói này Tần Phong, không phải đã nói là cậu phải thay đổi cách ăn mặc đi à?
Nhìn thấy Tần Phong ngồi ở ghế sau, Lý Nhiên cau mày lại nói:
- Hay là chúng ta tới siêu thị phía trước mua cho cậu bộ Âu phục, có thể không hợp với cậu lắm nhưng còn hơn là cậu mặc đồ thể thao…
Lý Nhiên biết, cuộc gặp gỡ của anh Hoa không phải quá chú trọng hình thức nhưng buổi hôm nay cũng mời không ít người, cũng coi là một buổi tiệc chính thức. Tần Phong ăn mặc như vậy đến lúc đó sẽ không tránh khỏi bị người ta coi thường.
- Mua Âu phục để làm gì?
Tần Phong nhìn hai bên, lúc này mới nhận ra điều không ổn. Ngoài hắn ra, ngay đến cả Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải đều mặc Âu phục, giầy da. Còn Tống Dĩnh thì mặc một bộ váy dài, không cần nói cũng biết nhất định là do Phùng Vĩnh Khang đưa đi mua.
Vì thế, kẻ mặc một bộ quần áo thể thao như Tần Phong có vẻ như lạc loài.
Quan trọng hơn đó là, bộ quần áo thể thao trên người Tần Phong lại là đồ giả. Ở trên ngực là ký hiệu Adidas, đến chỗ tay áo lại biến thành Nike, rõ ràng là đồ do một xưởng may không chuyên làm nên…
- Chết tiệt, mọi người cũng không thèm nói gì cả.
Nhìn cách ăn mặc nghiêm chỉnh của mọi người, Tần Phong bất mãn nói:
- Để tôi một mình một kiểu, đây là cách đối xử với bạn bè hả?
Tần Phong đã được Tái Thị dạy một số kiến thức liên quan tới lễ nghi. Nếu như hắn giả vờ làm quý tộc thì nhất định là hơn mấy người ở đây, nhưng người đẹp bởi áo, tượng Phật đẹp vì thiếp vàng. Cách ăn mặc của Tần Phong bây giờ chính xác là không phù hợp trong trường hợp này.
- Không phải là tôi nói rồi sao, nói là các cậu ăn mặc nghiêm chỉnh một chút.
Lý Nhiên nói:
- Đi thôi, đi tìm cái siêu thị để mua quần áo!
- Thôi đi, hôm nay cứ như vậy đi, không nhất định phải mặc Âu phục, mặc lên không có phẩm vị lại không thoải mái.
Tần Phong suy nghĩ 1 lát, lắc lắc đầu nhìn Lý Nhiên nói:
- Anh Nhiên, như vậy có làm mọi người mất mặt không? Nếu thật sự không được thì em sẽ không đi nữa.
Tần Phong vốn lười quen rồi. Ngoài lúc ở trong trại phải mặt quần áo ở trại thì không có cách nào thôi, bình thường Tần Phong chỉ thích mặc đồ thể thao, đương nhiên là lần này tuyệt đối không phải cố ý.
Lý Nhiên bĩu môi nói:
- Mất mặt cái gì? Bạn tôi đưa tới kể cả mặc quần đùi áo ba lỗ thì có làm sao?
Lý Nhiên vừa nói vừa lái xe. Lúc này đã là 2,3h chiều, tuy rằng vẫn còn hơi sớm nhưng có thể giới thiệu trước Tần Phong với đám bạn.
Khác với các công tử khác ở Bắc Kinh này thường thích gặp gỡ nhau ở trong biệt thự, nơi anh Hoa này tổ chức tiệc lại là ở bên cạnh Phan Gia Viên.
Việc kinh doanh đồ cổ của Phan Gia Viên bây giờ đã phát triển thành một khu chợ công nghiệp. Ở xung quanh đây cũng không hề thiếu những nhà chơi đồ cổ. Lý Nhiên dừng xe ở dưới một nhà chơi đồ cổ mới xây.
- Nhà này vừa hay đối diện với Phan Gia Viên, bên trong là một số đồ cổ tuyệt đỉnh. Mở cửa hàng ở đây thì mới thật sự là ba năm không làm, đã làm thì ăn ba năm…
Đưa mấy người lên tầng 6, Lý Nhiên giới thiệu:
- Cả 6 tầng này đều do chính tay anh Hoa mua lại. Ngoài cho người ta thuê để mở cửa hàng thì anh ấy dùng một nửa diện tích để sửa thành một phòng trưng bày đồ cổ, nơi này vừa mới khai trương nên mời chúng ta tới đây để thưởng thức!
Lúc đang nói thì cả đám đã tới trước một cánh cửa cổ kính bằng gỗ đàn, hai cô gái mặc sườn xám đứng đón khách ở cửa vừa nhìn thấy mấy người tới liền cúi người chào.
- Lý Nhiên, đến sớm như vậy, quá nể mặt anh rồi!
Hình như nghe tiếng động từ cửa, một người đàn ông khoảng 35,36 tuổi từ bên trong đi ra. Người này mặc một bộ âu phục. Tần Phong nhìn qua, là đồ của Versace.
Tuy rằng xưng hô là anh em, nhưng rõ ràng người này dù là về tuổi tác hay trình độ đều cao hơn Lý Nhiên rất nhiều, có lẽ chỉ là tương đồng về gia thế?
- Anh Hoa, anh khai trương phòng triển lãm, sao em dám không đến chứ?
Lý Nhiên rất lễ phép với người này, lấy ra một phong bì từ trong túi ở ngực, nói:
- Em có một chút tấm lòng, mong anh Hoa đừng chê cười!
- Cậu còn khách khí với anh Hoa này làm gì?
Anh Hoa khoát tay, bên cạnh có người đến nhận phong bì, anh Hoa cười mắng:
- Trong tất cả chúng ta, người tôi coi trọng nhất chính là cậu. Không ngờ cậu cũng học theo bọn họ, làm ba cái chuyện đau đầu này…
Những lời này của anh Hoa vừa thốt ra, mấy người ở phía sau Lý Nhiên cũng không nói nên lời, người này cũng thật là…
Cái khác không nói, chỉ tính trong phong bì Lý Nhiên cũng đã bỏ vào 20 ngàn rồi. Người khác nịnh nọt đưa tiền, anh Hoa này còn không hài lòng. Mà nhìn biểu tình của Lý Nhiên, hình như bị mắng mà vẫn rất thoải mái.
- Anh Hoa, em cũng biết là sẽ bị mắng nhưng dù bị mắng cũng phải đưa!
Lý Nhiên cười, cầm một chiếc hộp dài từ trên tay bạn gái đứng đằng sau, nói:
- Một bức tranh Trịnh Bản Kiều vẽ vào lúc cuối đời, thế nào, anh có thích không?
- Ha ha, không tồi. Anh Hoa đã không nhìn nhầm cậu rồi!
Anh Hoa nghe xong phá lên cười. Lần này không để cho cô thư ký ở phía sau nhận nữa mà tự tay cầm, nói:
- Trịnh Bản Kiều đúng là gừng càng già càng cay. Những tác phẩm cuối đời càng sâu sắc. Lý Nhiên, cậu lấy đâu ra thứ này?
- Thời gian trước em đến Kim Lăng, vừa nhìn thấy thì mua ngay. Đã tìm lão Tiền để xem rồi, chắc chắn là thật.
Sau khi Lý Nhiên giới thiệu lịch sử của đồ vật, lại nói:
- Anh Hoa, giới thiệu với anh, mấy anh em này là đồng nghiệp và đàn em dưới khóa của em, tới đây để cùng gặp mặt.
- Các vị, hoan nghênh, sau này đến chơi thường xuyên. Lát nữa tôi sẽ cho người làm thẻ hội viên cho các vị.
Đối với mấy người Tần Phong, anh Hoa chỉ chào hỏi qua loa cho có. Anh Hoa trước đây là người bên trong thể chế, sau lại xuống biển kinh doanh, thân phận cũng rất hiển hách cho nên đối với đám người Tần Phong, thật sự không thể hiện ra chút thái độ nhiệt tình nào.
Nghe thấy ở bên ngoài có khách, cô gái lại hô lên:
- Hoan nghênh quý khách!
Lý Nhiên nói:
- Anh Hoa, hôm nay anh rất bận, chỉ cần ngồi ở trong là được rồi.
- Được, Lý Nhiên, hôm nay bận rộn nên đừng trách anh đón tiếp không chu đáo nhé.
Anh Hoa gật đầu, giơ tay vẫy một cô gái lại nói:
- Tiểu Hứa, đưa mấy anh em của tôi đi thăm một vòng, sau đó đưa tới phòng nghỉ!
- Vâng, giám đốc Vi!
Cô gái này khoảng 24,25 tuổi, mặc đồ công sở, có vẻ rất có kinh nghiệm, hơi cúi người nói với mấy người Tần Phong:
- Các vị, mời vào trong…
Theo cô gái đi một vòng, đám người Tần Phong mới phát hiện ra, bên trong không khác gì chốn bồng lai, được chia thành phòng thư họa, phòng gốm sứ, phòng trưng bày các dụng cụ bằng đồng đen và các loại đồ, giống như một bảo tàng thu nhỏ.
- Các vị, mời nghỉ ngơi ở trong này, có nhu cầu gì thì cứ gọi tôi là được.
Cô gái đưa mấy người tới phòng nghỉ, phía trước phòng nghỉ là một quầy bar, bên trong bày đủ các loại rượu, ở trong phòng là những chiếc ghế sô pha sang trọng, là nơi bảo đảm không giang riêng tư rất tốt.
- Quản lý Tống phải không? Mang mấy tách cà phê qua đây.
Chuyến đi này đương nhiên do Lý Nhiên làm chủ, sau khi gọi cho mỗi người một tách cà phê, Lý Nhiên hỏi:
- Quản lý Tống, nơi này của anh Hoa, lấy lợi nhuận từ đâu?
Đi quanh một vòng, Lý Nhiên phát hiện ra, tất cả đồ cổ ở đây đầu không niêm giá, như vậy nghĩa là những thứ này đều không bán. Lý Nhiên không hiểu, anh Hoa tóm lại là dựa vào cái gì để chèo chống một nơi lớn như thế này?
Quản lý Tống cười cười nói:
- Lý tiên sinh, những đồ ở trong này đều được phép mua bán, muốn biết cụ thể thì có thể tới gặp giám đốc Vi.
Lý Nhiên gật đầu. Đã giải thích rõ ràng như vậy, nếu không chỉ với việc nuôi tầng này với nhiều người như vậy thôi, dù là gia thế của Vi Hoa có lớn mạnh sợ là cũng không chèo chống nổi.
- Anh Nhiên, anh Hoa đó là ai? Bộ dạng oai phong như vậy?
Chờ sau khi quản lý Tống rời đi, Phùng Vĩnh Khang thật sự là không nhịn nổi nữa. Phùng Vĩnh Khang trước kia cũng đã từng đi theo cha gặp không ít người giàu có ở Bắc Kinh này nhưng dường như không ai so được với người này. Cái khí chất vương giả này không phải muốn là có thể giả vờ được.
- Anh ấy tên là Vi Hoa, là người ở Bắc Kinh này!
Lý Nhiên giơ ngón tay cái lên, nói:
- Đầu những năm 80, khi anh Hoa khoảng chừng 20 tuổi đã đi làm ở trong thể chế, chưa tới 30 tuổi đã từ chức, mấy năm trước bắt đầu kinh doanh đồ cổ, đó cũng là thời điểm làm ăn phát đạt, mấy quyết định lớn ở Bắc Kinh, anh ấy đều có cổ phần…
Vừa nghe Lý Nhiên nói vậy, mọi người mới biết, người đàn ông nhìn mới hơn 30 tuổi kia hóa ra đã hơn 40. Chỉ là anh ta cũng giống với Lý Nhiên, là con cháu 3 đời của người có công lập quốc.
Nhưng hai nhà lại không giống nhau. Ông của Vi Hoa, là một trong vài đại tướng thời đó, hơn nữa trong những năm tháng rối loạn, ông nội của Vi Hoa cũng không bị ảnh hưởng bởi thứ gì, an phận sống tới cuối những năm 80.
Dựa vào thanh thế của ông, nhà họ Vi ở Bắc Kinh đã được có rễ ăn sâu, là một trong ít những gia tộc có thể ảnh hưởng được tới chính đàn quốc gia, quyền lực vững mạnh, vượt xa so với nhà Lý Nhiên và nhà họ Mạnh, Chu.
Hơn nữa, Vi Hoa vẫn là con cháu 3 đời của tướng cầm quân, dù là năm đó làm việc ở trong chính quyền hay là bây giờ ra ngoài buôn bán, anh ta đều làm tốt, những tên nhà giàu điên cuồng nhất ở Bắc Kinh cũng không dám làm vênh váo trước mặt anh ta.
Vi Hoa đưa thiệp mời khách, những người được mời đến đều cảm thấy rất vinh dự. Cho nên ban đầu khi nhìn thấy Tần Phong ăn mặc tùy ý như vậy mới cau mày, trong lòng hắn không muốn anh Hoa xem thường bạn bè của mình.
- Lợi hại như vậy?
Sau khi nghe Lý Nhiên giải thích, Phùng Vĩnh Khang trợn mắt nhìn, vẻ mặt hưng phấn. Phùng Vĩnh Khang cũng là người thủ đô, tự nhiên nghe được nhiều chuyện như vậy của một người ở trong giới đại gia mà ngay cả cha mình Phùng Vĩnh Khang cũng chưa đủ tư cách để tiếp xúc với chứ chưa nói đến cậu ta.
- Xã hội này, vẫn là quan thương vẫn làm chủ.
Tần Phong nghe vậy thở dài.
Không phải là không có những người thành công từ nghèo khó, nhưng so với những người được sinh ra trong giàu có và quyền thế thì họ dù phải cố gắng gấp trăm lần, thậm chí là gấp nghìn lần cũng khó mà đạt được địa vị giống như Vi Hoa.
Một lúc sau, người tới cũng đã đông hơn, Lý Nhiên cũng hay ra ngoài chào hỏi mọi người.
Nhưng mấy người Tần Phong cũng có vẻ buồn chán. Những người ở đây họ không biết ai, mà dường như cũng không ai có ý định kết giao với họ.
- A, Tần Phong, Mạnh… Mạnh Dao sao lại tới đây?
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất