Chương 184.1: Thể diện
Chương: Thể diện
- Hả? Đúng là cô ấy?
Tần Phong ngẩng lên nhìn, Mạnh Dao mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, hoàn toàn khác khi so với cách ăn mặc đơn giản lúc bình thường ở trong trường học. Gương mặt ngây thơ cùng với thân hình quyến rũ khiến cho Tần Phong ngây người nhìn.
Tay phải của Mạnh Dao khoác tay của một người đàn ông chừng 30 tuổi. Người đó cao khoảng 1m75, càng khiến cho Mạnh Dao đi giày cao gót bên cạnh trông như một nữ thần, nhất thời hấp dẫn toàn bổ ánh mắt của mọi người xung quanh.
So với vẻ ngây thơ và hấp dẫn của Mạnh Dao, Hoa Hiểu Đồng đi ở một bên của người đàn ông đó, cũng không hề thua kém chút nào.
Hoa Hiểu Đồng vốn to gan, hôm nay lại mặc một chiếc váy ngắn họa tiết hình báo, khoe vóc dáng một cách vô cũng tinh tế cũng khiến cho không ít người thầm chảy nước miếng.
Lúc này, dường như mọi người đều căm ghét người đàn ông đó, hận rằng cái người được ôm hai mỹ nữ đó không phải là mình.
- Đây đây là sinh viên trường chúng ta?
Chu Khải đã sắp chảy cả nước miếng ra, không ngờ hai người chỉ là thay một bộ quần áo nhưng lại có thể thay đổi như vậy, có thể từ một thiếu nữa biến thành một nữ thần đối với đàn ông.
Thấy ánh mắt Tần Phong chỉ quét qua hai cô gái một cái rồi ở lại trên người người đàn ông, Lý Nhiên ở bên cạnh cười nói: - Tiểu tử, đừng có ghen. Người đó là Mạnh Lâm, là anh trai của Mạnh Dao. Họ Mạnh này rất có tiền đồ, trong những người bằng tuổi với anh ta ở Bắc Kinh này, không ai có thể vượt qua được anh ta.
Tần Phong nhìn chằm chằm lên mặt Mạnh Lâm, gật gật đầu nói: - Người này khuôn mặt vuông vắn, vẻ mặt cương nghị, rất phù hợp làm quan.
Xem tướng không giống như nhiều người đã hiểu nhầm, cho rằng là mê tín lạc hậu nhưng từ tâm sinh, theo tướng mạo có thể nhìn thấy rất nhiều thứ của một người. Mạnh Lâm sinh ra đã có dáng vẻ làm quan.
Trong phòng cũng đã có không ít người nhìn về phía Mạnh Lâm với anh mắt hoan nghênh, Lý Nhiên cũng không góp vui vào đó, nói:
- Tần Phong, Mạnh Lâm vô cùng yêu quý em gái mình, nếu cậu muốn có được Mạnh Dao thì trước tiên phải qua được cửa ải này
- Thôi đi, anh Nhiên, chúng ta đừng nói đùa nữa có được không?
Nhìn mấy người giống như muốn vây lấy mấy người Mạnh Lâm, Tần Phong cười khổ nói: - Em giống như con cóc, làm sao ăn được thịt thiên nga?
Chỉ chỉ một đám người ăn mặt như các quý ông, Tần Phong cười nói: - Em cũng không muốn trở thành kẻ thù chung của mấy người đó, một tên Chu Dật Thần cũng đã đủ làm em đau đầu lắm rồi.
Vừa mới nói, Tần Phong liền ý thức được mình đã lỡ miệng. Lý Nhiên cũng không biết chuyện Chu Dật Thần đối phó với mình.
Quả nhiên, Lý Nhiên tỏ vẻ lạ lùng, mở miệng hỏi: - Chu Dật Thần? Cậu sao rồi? Cậu trêu vào hắn à?
- Không, không phải nghe nói Chu Dật Thần là hôn phu của Mạnh Dao à Tần Phong tự giễu nói: - Em nghèo như thế này làm sao nuôi được người phụ nữ như vậy.
- Tiểu tử, cậu không sợ tự hạ thấp mình à.
Lý Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Tần Phong. Người trẻ tuổi bây giờ thường thích tự khoe khoang bản thân mình trước mặt người khác. Tần Phong lại hoàn toàn khác những người đó, luôn có thói quen giấu mình vào trong góc, không muốn để người khác chú ý tới mình.
Giống như khi Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải chơi bài với Lý Nhiên, trong lúc vô ý sẽ nói ra những vấn đề khiến người khác chú ý, đối với rất nhiều người thì đây là một biểu hiện của sự chưa chín chắn.
- Hả? Người ngồi cùng với Lý Nhiên nhìn có vẻ quen quen?
Trong lúc Mạnh Lâm đang xã giao với con cháu của một số gia đình giàu có thì bỗng nhiên cảm nhận được có ánh mặt đang nhìn mình chằm chằm, ngẩng đầu nhìn đúng về phía mấy người Tần Phong đang ngồi.
- Dao Dao, qua bên kia ngồi đi Gọi em gái một tiếng, Mạnh Lâm miễn cưỡng nói với mấy thanh niên đang vây quanh: - Các anh em, đừng vây quanh chúng tôi nữa!
Mạnh Lâm đối với những thanh niên trẻ tuổi hơn ở Bắc Kinh cũng coi như là một nhân vật tiếng tăm. Ba mươi tuổi đã có thể ngồi vào vị trí cấp phó giám đốc sở, sau vài năm xuống địa phương thì chức bí thư cấp thành phố coi như là không thể chạy thoát rồi.
Hơn nữa, công việc hiện giờ của Mạnh Lâm cũng khiến cho những người trẻ tuổi này có vài phần sợ hãi. Sau lời nói của Mạnh Lâm, tất cả đều trở về chỗ ngồi của mình, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi người đẹp.
Đưa Mạnh Dao vào Hoa Hiểu Đồng tới chỗ Tần Phong, Mạnh Lâm cười nói: - Lý Nhiên, thấy tôi cũng không chào một câu sao?
- Anh Lâm, anh vừa đến đã biến thành tâm điểm bị bao vây rồi, làm sao em vào được đây?
Lý Nhiên đùa Mạnh Lâm một câu, nhìn về phía Mạnh Dao, nói: - Hôm nay có phải là bữa tiệc của sinh viên đại học Bắc Kinh không đây? Có nhiều người ở đại học Bắc Kinh tới như vậy?
- Tần Phong, sao các cậu lại ở đây?
Mạnh Dao lúc này cũng đã nhìn thấy Tần Phong ngồi nép ở bên trong ghế sô pha, vừa hỏi xong thì nghĩ ra, còn tại sao nữa, đương nhiên là Lý Nhiên đưa vào rồi.
- À, là bạn Mạnh Dao à!
Tần Phong tỏ vẻ là vừa mới nhìn thấy Mạnh Dao, nói: - Bọn tôi đi theo anh Nhiên tới để mở mang kiến thức. Mọi người ngồi đi, nghe anh Nhiên nói là rượu vang ở đây một ly cũng mấy trăm tệ, tôi phải uống vài ly.
Vừa nói, Tần Phong vừa lúng ta lúng túng nắm chặt lấy chiếc ly chân dài ở trước mặt, bưng lên miệng ngửa cổ uống cạn, miệng than thở nói: - Mùi vì gì thế này? Thật là khó uống, vẫn không bằng rượu trắng.
Lời nói của Tần Phong vừa phát ra liền thu hút ánh mắt của mấy người ngồi xung quanh, trong lòng đều nghĩ Lý Nhiên lấy ở đâu ra một tên quê mùa như thế này? Thật là mất mặt.
- Ừ, tôi cũng cảm thấy rượu vang không ngon bằng rượu trắng, Tần Phong nói rất đúng.
Khi nghe Mạnh Dao gọi tên Tần Phong, Mạnh Lâm trong nháy mắt đều tập trung toàn bộ lên người Tần Phong, ngay cả hành động và biểu cảm nhỏ nhất của Tần Phong cũng không bỏ qua.
Lời nói vừa rồi của Tần Phong cùng với bộng dạng uống rượu của hắn đều vô cùng tự nhiên, không có chút nào là tỏ vẻ.
Điều này khiến cho Mạnh Lâm có chút nghi hoặc. Vì theo những gì Tần Phong làm với Chu Dật Thần trước đó thì hắn không phải là một người nông cạn như thế này. Nhưng Mạnh Lâm lại không nhận ra là Tần Phong đang giả vờ.
"Tên này ghét Mạnh Dao như vậy sao?"
Lúc sáng mới bị Tần Phong giảng giải một hồi về cách thưởng thức và giám định rượu vang, có bị đánh chết Lý Nhiên cũng không tin Tần Phong lại thích rượu trắng. Lý Nhiên cũng là người thông minh, nhận ra dường như Tần Phong không muốn tiếp xúc với Mạnh Dao nên cố tình làm như vậy khiến cho người ta ghê tởm.
Lắc đầu, Mạnh Lâm xoay người nói với Mạnh Dao: - Dao Dao, qua bên kia ngồi đi!
Không cần biết Tần Phong là hạng người gì nhưng hắn là người đã giết năm mạng người và đã từng ngồi tù là chuyện không thể bỏ qua. Mạnh Lâm đương nhiên không muốn để em gái mình ngồi cùng một chỗ với hắn
- Anh, ngồi đây là được rồi.
Mạnh Dao nhìn về phía anh trai chỉ, không vui nói:
- Em không thích mấy người đó, chúng ta ngồi đây đi, Hiểu Đồng, được không?
Trước khi Mạnh Dao tới đây, rất nhiều người cũng biết rằng cô có hôn ước với Chu Dật Thần, không mấy người săn đón nịnh nọt. Nhưng chuyện hôm qua hầu hết mọi người đều đã biết. Hiện giờ những người muốn tán tỉnh Mạnh Dao quả thật không ít.
Mấy người mà Mạnh Dao nói không thích chính là mấy người thể hiện nhiệt tình nhất. Thậm chí có người mới đi du học ở Anh hai năm về còn nhanh nhảu muốn tới hôn tay.
Hoa Hiểu Đồng gật gật đầu nói: - Ngồi ở đây đi. Em cũng thấy mấy người đó phiền lắm. Mỗi lần cứ giống như là chim công tìm bạn tình ấy, chỉ hận không thể lôi hết cả nhà mình ra để khoe khoang khoác lác.
Một người Mạnh Dao ghét nhiều nhất cũng chỉ nói là không thích. Hoa Hiểu Đồng thì khác, nhìn đám người ai ai cũng mặt như say rượu, đương nhiên là cũng không muốn qua đó ngồi.
- Được rồi, vậy thì ngồi đây.
Mạnh Lâm bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Nhưng Mạnh Lâm cũng cò vài phần tò mò với Tần Phong, khó có được cơ hội như vậy, quan sát hắn một chút cũng được, đành ngồi xuống ghế đối diện với mấy người Tần Phong.
Hai hàng ghế đối diện nhau tạo thành một không gian kín đáo, hơn mười người cũng có thể ngồi được, sau khi có thêm Mạnh Lâm và hai cô gái nữa cũng không có gì là chật chội.
- Tần Phong, chuyện của Dao Dao rất cảm ơn cậu!
Dù nói thế nào thì Tần Phong cũng đã giúp em gái mình, Mạnh Lâm là người ân oán phân minh, dù là Mạnh Lâm rất để ý Tần Phong nhưng cũng không vì thế mà bài xích hắn.
- Là trùng hợp thôi. Tần Phong không để ý, khoát tay nói: - Mạnh Dao đã cảm ơn em rồi, chuyện này coi như xong đi.
- Chuyện gì thế?
Lý Nhiên ở bên cạnh nghe xong không hiểu gì. Lý Nhiên không ngờ, người lúc nào cũng kiêu ngạo như Mạnh Lâm, khi ngồi xuống, không nói chuyện với mình mà lại đi cảm ơn Tần Phong.
- Không có gì, anh Nhiên, hôm mà em nói em có giúp bạn Mạnh Dao một chuyện nhỏ.
Tần Phong nói qua loa cho xong chuyện rồi nói: - Anh Nhiên, chủ nhân của buổi tiệc ngày hôm nay, sẽ không chỉ để chúng ta uống rượu nghe đàn piano chứ? Uống rượu ở đây còn không bằng uống ở quán rượu đó.
- Tiểu tử, cậu không thể lịch sự được một chút hả?
Lý Nhiên rốt cuộc đã nhận ra, Tần Phong đang cố tình giả vờ khiếm nhã. Vừa rồi khi Mạnh Lâm chưa tới, Tần Phong còn nói là cô bé đánh đàn piano kia đàn không tồi.
- Ồ, anh bạn, cậu hiểu được tiếng đàn dương cầm sao?
Lý Nhiên chưa dứt lời thì có người ngồi ở ghế sô pha đứng lên, khinh thường nhìn Tần Phong, miệng lại nói với Lý Nhiên: - Lý Nhiên, cậu đưa người tới đây thì cũng phải xứng đáng một chút, đây không phải là mất mặt sao?
Người này vừa dứt lời thì người bên cạnh lại đứng lên, nói tiếp: - Câu này của Đào Quân rất đúng, phẩm vị của cậu ngày càng thấp nhỉ?
Vừa rồi khi Tần Phong nói rượu vang không bằng rượu trắng, mấy người bên cạnh nghe được đã rất khó chịu rồi, bây giờ lại nói là tiếng đàn nghe không ra gì, đây đúng là không biết gì mà tỏ vẻ hiểu biết mà.
- Đào Quân, Lữ Binh, tôi đưa ai đến liên quan đến các cậu không? Nghe hai người đó nói, vẻ mặt Lý Nhiên có chút xấu hổ.
Tần Phong là bạn mình đưa đến, cho dù có điểm gì thất lễ cũng không thể chấp nhận việc người khác chỉ trích trước mặt mọi người, đây cũng coi như làm mất thể diện của Lý Nhiên.