Bảo Giám

Chương 188: Giai điệu

Chương 188: Giai điệu
Khi khúc nhạc Hai con hổ vang lên ở trong đại sảnh, tất cả mọi người đều đờ người ra, thậm chí có người đang hút thuốc, hít một hơi vào trong bụng mà quên nhả khói ra.
Biểu hiện vừa rồi của Tần Phong bây giờ giống như có một nghệ sỹ kỳ tài, cho dù là đàn bản nhạc kinh điển nhất thế giới thì mọi người cũng sẽ không cảm thấy giật mình.
Nhưng Tần Phong cố tình chơi bản nhạc thiếu nhi "Hai con hổ" này lại khiến cho tất cả mọi người giật mình.
Phải biết rằng, đừng nói là chơi piano, bài hát này các em nhỏ ở trường mẫu giáo nếu được học đàn điện tử cũng có thể đàn được. Không ai ngờ bản nhạc mà Tần Phong đàn lại là bài này.
Lúc này, trong phòng ngoài tiếng nhạc "Hai con hổ" đang bay bổng thì không có một chút tạp âm nào.
Cùng với tiếng đàn vang lên, vẻ mặt của mọi người cũng vô cùng phấn khích, có người vui mừng, có người thì không tin, còn có người thì há miệng to tới mức có thể nhét vừa cả một quả trứng.
- Khụ khụ khụ!
Một trận ho dữ dội bỗng nhiên cắt ngang sự yên tĩnh ở trong phòng. Là người hút thuốc vừa nãy bị sặc, lúc này đang cầm chén nước đưa lên miệng.
- Haiz, tiểu tử, cậu có biết đàn hay không?
Đào Quân không cần biết Tần Phong đang chơi vẫn lớn tiếng kêu lên: - Chỉ là bài "Hai con hổ" thôi, tôi dùng một ngón tay cũng có thể chơi được, cậu đừng có ở trên đó làm trò nữa
Câu này của Đào Quân cũng không phải là khoác lác. Có một thời gian khi Đào Quân tới trường mẫu giáo, cả ngày bị nhốt ở trong nhà trẻ, nghe bài này nhiều tới mức thuộc lòng, dù sao hát đi hát lại cũng chỉ có mấy nốt nhạc, Đào Quân có thể đàn được không sai.
Những người ở bên cạnh tuy không nói gì những vẻ mặt cũng tỏ ra vẻ xem thường, dĩ nhiên là đồng ý với lời nói của Đào Quân.
Những người đó hầu hết là không biết chơi đàn, nhưng từ nhỏ nghe nhiều nên quen tai cũng có trình độ thưởng thức âm nhạc nhất định. Tần Phong chơi một ca khúc thiếu nhi như vậy để lừa bọn họ thì đã đánh giá thấp chỉ số thông minh của họ rồi.
- Không ngờ là anh cũng hiểu biết nhiều nhỉ? Hay là tôi đàn để anh hát?
Tần Phong bị Đào Quân nói, hai tay đang đặt trên đàn dừng lại. Hắn đã nhận ra, họ Đào này có lẽ cũng liều mạng như Lý Thiên Viễn. Tần Phong cũng lười gây chuyện với Đào Quân mà nghiêng đầu nhìn về phía Vi Hàm Phi.
- Vị tiên sinh này, không hiểu cũng không sao, nhưng dừng mang sự kém hiểu biết của mình ra để làm trò cười được không?
Nhìn thấy ánh mắt của Tần Phong, Vi Hàm Phi nóng mặt. Cô không ngờ trong những người bạn bè của cha mình lại có nhiều người không hiểu về âm nhạc như vậy. Giống như Tần Phong vừa nãy có nói, mình vừa rồi thật là đã đàn gảy tai trâu rồi, sớm biết thế này thì đã không tới.
Không đúng, nếu như không tới thì chẳng phải sẽ bỏ lỡ cơ hội được biết Tần Phong sao? Vi Hàm Phi cũng không rõ tâm tử của bản thân mình bây giờ là như thế nào, liền trút giận lên người Đào Quân.
- Cháu nói chú?
Đào Quân ban đầu không kịp phản ứng với lời nói của Vi Hàm Phi với mình. Khi Đào Quân nhìn thấy mọi người đều đang nhìn vào mình mới hiểu ra, giận dữ nói: - Cháu nói chú chú kém hiểu biết? Haiz cháu gái, chú đang giúp cháu hả giận đấy?
Theo vai vế thì Đào Quân xưng hô như vậy cũng không sai. Nhưng ông của Vi Hoa năm đó là đại tướng khai quốc, ông của Đào Quân chỉ là một thiếu tướng mà thôi, dù là về quân hàm hay chức vụ sau này, hay người cũng cách xa hàng vạn dặm.
Vi Hoa nể mặt người lớn, thừa nhận thân phận của đám người Đào Quân nhưng trên thực tế, ông của Vi Hoa lớn hơn nhiều so với các vị trưởng bối đó, nên thật ra nói về vai vế của Vi Hoa với bọn họ thì Đào Quân nói những lời này thật sự là có chút vênh váo quá rồi.
- Ông gọi ai là cháu gái? Đừng có tự đề cao mình lên như vậy, cha tôi không có em trai như ông!
Huống hồ từ nhỏ Vi Hàm Phi đã lớn lên ở nước ngoài, căn bản cũng không có khái niệm về vai vế. Mạnh Lâm lớn tuổi hơn mình nhiều nên gọi là chú thì cũng không có gì. Nhưng Đào Quân thì được sao? Vi Hàm Phi căn bản là vẫn chưa nể mặt y đến như vậy.
- Cô cô!
Đào Quân không ngờ chiêu nịnh nọt này của mình lại bị thất bại, mặt đỏ bừng, chỉ vào Vi Hàm Phi vẫn muốn nói tiếp nhưng đã bị Lữ Binh ở bên cạnh kéo ngồi xuống.
- Tần Phong, không sao rồi, cậu có thể chơi tiếp rồi.
Tục ngữ nói, trong ngành xem tay nghề, ngoài nganh xem náo nhiệt, những người ở đây cũng không ít người tinh mắt. Như Mạnh Lâm cũng đã nhận ra, Tần Phong vừa rồi là đang thử đàn mà thôi.
Âm sắc của mỗi loại đàn đều khác nhau, hiệu quả đàn đương nhiên cũng khác nhau. Các nghệ sĩ nổi tiếng thế giới đều có người chỉnh âm chuyên nghiệp riêng, trước khi biểu diễn đều phải tiến hành điều chỉnh âm cho đàn của mình sẽ sử dụng.
Điều chỉnh đàn là một công việc thực sự chuyên nghiệp, rất nhiều các nghệ sĩ dương cầm chưa chắc đã biết chỉnh âm. Cho nên ngay từ đầu Mạnh Lâm cũng không hiểu cho đến khi Vi Hàm Phi nói Mạnh Lâm mới ý thức được là Tần Phong đã điều chỉnh âm sắc của đàn.
Mạnh Lâm chưa dứt lời thì Vi Hàm Phi cũng nói: - Tần Phong tiên sinh, đàn của tôi vừa mới điều chỉnh rồi, chắc là không có vấn đề gì chứ?
Tần Phong lắc lắc đầu nói: - Quãng tám và đồng thanh hơi có một chút sai sót nhỏ, cần điều chỉnh một chút, cô có đồ để điều chỉnh ở đây không?
- Có có, tôi lấy cho anh
Vi Hàm Phi gật gật đầu, vội lấy từ một chiếc hộp ở cạnh đàn một chiếc cờ lê nhỏ được thiết kế đặc biệt. Đàn piano cần phải được điều chỉnh thường xuyên nên dường như mỗi chiếc đàn đều có loại công cụ này.
Tần Phong gật gật đầu, cũng không nói gì thêm, bắt đầu chỉnh các phím, quá trình này rất nhanh, chỉ 1,2 phút là đã xong.
Sau khi điều chỉnh xong, Tần Phong lại ngồi trước đàn chơi bài "Hai con hổ". Nhưng lần này cũng không có ai dám chê cười hắn nữa, không ai muốn học theo Đào Quân để bị xấu mặt.
Nghe tiếng đàn của Tần Phong, Hoa Hiểu Đồng ngồi ở bên cạnh Mạnh Lâm nhíu mày, nhỏ giọng nói: - Thưởng thức của người này cũng thật là tầm thường.
- Hiểu Đồng, đừng như vậy Mạnh Dao quay sang nói với Hoa Hiểu Đồng: - Đây thuần túy là thói quen của một người thôi, có liên quan gì tới thưởng thức?
- Ừ? Hiểu Đồng, sao vậy? Tần Phong chỉ là đang thử âm thôi, có vấn đề gì sao?
Mạnh Lâm biết em gái mình và Hoa Hiểu Đồng đều đã học đàn piano 7,8 năm, thành thạo hơn nhiều so với mình, có lẽ có thể nghe ra vấn đề gì đó mà mình không biết.
- Vấn đề nhưng cũng không phải vấn đề.
Hoa Hiểu Đồng bĩu môi nói: - Bình thường khi thử âm đều là dùng bản nhạc của Beethoven, đâu có dùng nhạc thiếu nhi để thử âm? Tần Phong này đang cố ý làm vậy.
- Thật đúng là, tiểu tử này thú vị đấy.
Mạnh Lâm nghe vật sửng sốt, lắc đầu cười. Nếu vừa rồi Tần Phong chơi một bản nhạc của Beethoven sáng tác, là bản nhạc nổi tiếng mà đã được Richard Clayderman đưa vào Trung Quốc thì có lẽ Đào Quân cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.
Hoa Hiểu Đồng nói đúng, Tần Phong chính là người độc ác. Hơn nữa điều khiến cho Tần Phong đắc ý là sau khi đã lừa được Đào Quân rồi anh ta lại còn phải nhận một phen nhục nhã của Vi Hàm Phi nữa.
Nhưng mọi việc đều phải làm cho phù hợp. Tần Phong biết trong phòng này, nhất định là có người có thể nhận ra ý định của mình, ít nhất là không thể lừa được người đã học đàn hơn 10 năm như Vi Hàm Phi.
Hai tay đặt lên phím đàn, Tần Phong nói: - Bản nhạc mà vị tiểu thư này vừa chơi chính là một bản nhạc của Hoàng tử dương cầm, tôi cũng sẽ chơi một bản nhạc của ông ấy.
- Cảm ơn Tần Phong tiên sinh đã chú ý tới Richard Clayderman là thầy của tôi, tôi tin rằng ông ấy sẽ rất vui.
Vi Hàm Phi cười nói: - Còn nữa, tôi tên là Vi Hàm Phi. Tần Phong tiên sinh có thể gọi tên của tôi, không biết anh sẽ đàn bản nhạc nào của thầy?
- Gọi tôi là Tần Phong là được rồi.
Tần Phong cười cười nói: - Bản nhạc của Richard Clayderman mà tôi chơi hy vọng có thể khiến cho mọi người đi vào bên trong câu truyện cổ tích mùa thu, tận hưởng được mùa thu sự rực rỡ ấm áp, lặng lẽ nhấm nháp một ly trà chiều mang hương vị mùa thu trong thê giới của âm nhạc
Khi giọng nói đầy mê hoặc của Tần Phong vẫn còn văng vẳng bên tai mọi người thì giai điệu đã vang lên.
Khác với bản nhạc kia của Beethoven, vì bản thân Beethoven đã là một nghệ sĩ piano tuyệt vời, bản nhạc đầu tiên của ông là do chính ông chơi.
Còn Richard Clayderman lại là một nhà diễn tấu. Ông đã biểu diễn bản nhạc này một cách vô cùng tinh tế, khiến cho nó tới được mọi ngõ ngách của thế giới.
Từ ngón tay quỷ quái của Tần Phong, từng nốt nhạc tuyệt vời vang lên, trầm bổng ở trong căn phòng, mọi người đều đã được Tần Phong đưa vào trong thế giới âm nhạc.
Lúc này mọi người dường như đã đi vào một thế giới khác, một thế giới vừa thật vừa ảo, tràn ngập cảnh sắc mùa thu.
Không gian ở đó đầy lá rụng, chỉ có giai điệu tuyệt vời đó vang lên ở bên tai mọi người, tiếng mùa thù vang vọng, rừng cây vàng óng, tất cả đều có trong thế giới này.
Trước mắt mọi người bây giờ dường như xuất hiện một con đường hai bên là cây, trải đầy lá vàng rơi, bước trên những chiếc lá cây xào xạc ở dưới chân, tất cả mọi người đều đã được đưa vào một thế giới khác.
Khi âm thanh cuối cùng vang lên, tất cả mọi người ở trong phòng đều nhắm mắt lại, nhớ lại giai điệu vừa rồi, nhưng khi họ vừa muốn mở mắt ra thì trái tim họ lại như muốn nhảy lên.
Bởi vì, mười ngón tay của Tần Phong lại lướt trên phím đàn. Một loại âm thanh hoàn toàn trái ngược với ban nãy vang lên.
Nếu lúc trước là lời thì thầm của mùa xuân thì bây giờ tiếng đàn lại như là một cơn bão, lập tức vang lên, hơn nữa càng lúc càng nhanh, dường như muốn lấy đi trái tim của người nghe.
Mọi người không nhịn được đã mở mắt, trong giai điệu lúc này, họ cần phải hít thở thật sâu cùng với ánh mặt trời.
Mà cảnh tượng trước mắt họ bây giờ là mười ngón tay của Tần Phong dường như đã không thể nhìn rõ, giống như đang khiêu vũ ở trên phím đàn. Giai điệu sục sôi này khiến cho mọi người đang ngồi phải đứng lên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất