Bảo Giám

Chương 193: Đánh lừa (hạ)

Chương 193: Đánh lừa (hạ)
- Tần Phong, anh nói đây không phải là ngọc cổ truyền thế? Tôi thấy rất đẹp mà, cha tôi ngày nào cũng đều đem theo bên người để ngắm…
Khác với ánh mắt đang chăm chú quan sát Tề lão tiên sinh của những người xung quanh, Vi Hàm Phi lại không hề có hứng thú gì với ông già 80 tuổi đó cả, sự chú ý của cô đều tập trung trên người Tần Phong.
Hơn nữa lại đứng cùng chỗ với Tần Phong, cho nên cho dù giọng nói của Tần Phong rất nhỏ cũng bị Vi Hàm Phi nghe được. Vi Hàm Phi là một cô gái thẳng tính, trong lòng không hiểu rõ thì liền hỏi ngay.
Diện tích phòng trà không nhỉ, nhưng chỉ có 2,3 người đang nói chuyện, Vi Hàm Phi vừa lên tiếng, mọi người liền dồn sự chú ý về phía cô và Tần Phong.
“Trời ạ, cô gái này tại sao không giống người bình thường chút nào vậy?”
Nghe câu hỏi của Vi Hàm Phi, Tần Phong không khỏi thầm kêu khổ trong lòng. Tần Phong cũng không biết, Vi Hàm Phi vốn sống ở nước ngoài từ nhỏ nên trước giờ nói chuyện luôn rất thẳng thắn.
- À, Tần Phong, cậu là sinh viên chuyên ngành giám định và phục hồi cổ vật của trường đại học Bắc Kinh đúng không?
Nghe tiếng con gái nói, Vi Hoa không khỏi sửng sốt. Vừa rồi Vi Hoa vừa hỏi Lý Nhiên, biết chuyên ngành này năm nay vừa mới mở, nói cách khác, tất cả các sinh viên của ngành này đều chỉ là sinh viên năm nhất.
Nếu đây là một sinh viên đã học chuyên ngành vài năm thì có lẽ Vi Hoa sẽ thực sự để ý tới đánh giá của Tần Phong, nhưng chỉ vừa mới nhập học được một tháng, cho dù là thiên tài cũng không thể có khả năng đánh giá cổ vật.
Tần Phong gật gật đầu, thành thật nói:
- Vâng, mấy hôm trước tôi mới nghe bài giảng của thầy Tề, bài giảng của thầy rất hay và bổ ích.
- Tần Phong à, tôi thấy cậu nên đi học chuyên ngành đàn piano, học ngành này có chút không có đất để phát huy, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể học được…
Vi Hoa và con gái đã nghe không ít các nghệ sỹ thế giới đàn, Vi Hoa cảm thấy khả năng chơi đàn của Tần Phong rất tốt, thậm chí còn tốt hơn con gái mình đã học đàn piano hơn 10 năm.
Còn học ngành giám định cổ vật này, cần những kiến thức và một quá trình tích lũy kinh nghiệm lâu dài, cũng không thể nhìn thấy vài món đồ là có thể phân biệt được đổ giả đồ thật.
Nghề này không khác lắm so với Đông y, đó là càng già càng nổi tiếng. Cho dù là bây giờ tùy ý kéo một ông già ở trên đường để cho ngồi cạnh Tần Phong ở trong hội đồng giám định thì sợ là cũng không ai muốn lấy đồ của mình cho Tần Phong giám định.
Cho nên lời này của Vi Hoa thật ra là xuất phát từ ý tốt nhắc nhở Tần Phong, so với lăn lộn trong ngành đồ cổ này thì Tần Phong đi theo con đường âm nhạc sẽ có tiền đồ hơn.
Tần Phong chưa nói gì, lão Tề lại nói:
- Tiểu Vi, cậu biết năm nay có bao nhiêu sinh viên thi vào ngành giám định và phục hồi cổ vật của đại học Bắc Kinh không?
- Không biết.
Vi Hoa lắc đầu, đại học Bắc Kinh có bao nhiêu sinh viên ngành này thì liên quan gì tới mình?
- Tổng cộng chỉ có 8 người!
Tề lão tiên sinh có chút thất vọng nói:
- Điều này chứng tỏ, sau khi những người biết về cổ vật như chúng tôi không còn nữa, người thay thế sẽ càng ngày càng ít.
Dừng lại một chút, Tề Công nửa đùa nửa thật nói:
- Chỉ có 8 người như vậy mà cậu còn muốn tiểu Tần đổi ngành, có phải là cậu cố tình muốn chọc tức lão già này không?
- Tôi đâu dám, thầy Tề, ngài đừng tức giận. Ngài chính là bảo vật quốc gia, nếu ngày tức giận, tôi không có cách nào khai báo với quốc gia được đâu.
Vi Hoa nghe vậy liền tỏ vẻ xin lượng thứ. Vi Hoa biết thầy Tề này tính tình rộng lượng, bình thường cũng thường hay nói đùa, nếu cứ nói chuyện một cách nghiêm túc quá, ông ấy sẽ không thích.
- Cái gì mà bảo vật quốc gia? Tên này, đừng quá đem mình ra làm trò…
Lão tiên sinh bĩu môi, chỉ lên đầu nói:
- Vóc dáng tôi không cao, lòng dạ không quảng đại, chỉ là một lão già sắp xuống mồ mà thôi.
Lời nói của Tề Công khiến cho mọi người trong phòng đều bật cười. Theo lời của lão tiên sinh, họ đều có thể nhận thấy trí tuệ rộng lớn của ông. Liên hệ với bản thân mình, đúng là… đôi khi họ đã lấy bản thân mình ra làm trò…
Tề Công vẫy vẫy Tần Phong, nói:
- Cậu thanh niên, nào… nói thử xem, dựa vào đâu mà nói miếng ngọc này không phải là ngọc cổ truyền thế? Thói quen vừa mới nhìn đã kết luận là không tốt đâu đấy!
Mặc dù đang phê bình Tần Phong, nhưng lão Tề cũng đưa miếng ngọc ở trong tay qua. Tề Công vốn là người tính tình ôn hòa và lắng nghe người trẻ tuổi, cho dù Tần Phong đưa ra ý kiến khác với mình thì lão Tề vẫn cười.
Lão Tề chưa nói xong thì Lý Nhiên đã mở miệng:
- Tần Phong, cậu mới học chưa được mấy bài, lại không có thầy dạy, không hiểu thì đừng nói lung tung.
Lý Nhiên biết thầy giáo trong chuyên môn rất nghiêm khắc, sợ Tần Phong nói bừa sẽ khiến cho thầy tức giận, vừa nói vừa nháy mắt với Tần Phong.
- Anh Nhiên, xem thử cũng không sao chứ?
Tần Phong cau mày lại. Nếu Lý Nhiên không nói vậy, có lẽ Tần Phong sẽ cười ha ha thừa nhận là mình nói linh tinh, cho qua chuyện này nhưng lời nói của Lý Nhiên đã nhắc tới thầy của Tần Phong, điều này khiến cho hắn không thể không nghiêm túc.
Tần Phong luôn tin rằng nếu sư phụ đồng ý ra ngoài thì với những kiến thức của mình, thành tựu đạt được sợ là còn vượt xa thầy Tề này.
Nhưng thực tế bày ra trước mắt, một người là bậc thầy được vạn người kính trọng, một người là một ông già cô đơn, vô danh chết ở một thôn nhỏ, cho nên trước mặt Tề lão tiên sinh Tần Phong cũng có chút suy nghĩ muốn giành công bằng cho sư phụ.
Quan trọng hơn là, miếng “ngọc cổ” này là do chính tay Tần Phong làm, bên trong có bí mật gì thì sợ là trên đời này không còn có ai biết rõ hơn.
Đưa ngón tay vuốt trên miếng ngọc, Tần Phong có một cảm giác vô cùng quen thuộc. Miếng ngọc này là do mấy tháng trước Tần Phong làm ra, trên nó dường như còn có hơi âm của hắn.
- Tiểu Tần, mau nói xem!
Nhìn thấy động tác Tần Phong đưa ngón tay trên miếng ngọc, Tề Công không nén nổi mắt sáng lên,. Vì chỉ có bàn tay của người lão luyện rồi mới có thể làm động tác này tự nhiên như thế.
Hơn nữa, Tề Công cũng vẫn có cảm giác miếng ngọc này không đúng, chỉ là ông ta không thể nhìn ra không đúng ở điểm nào, bây giờ cũng muốn nghe Tần Phong giải thích một chút.
- Thầy Tề, ngọc này đúng là ngọc cổ, nhưng lại không phải là ngọc truyền thế!
Tần Phong nói khiến cho mọi người sửng sốt. Những người ở đây đều là chuyên gia, nhìn miếng ngọc này ít nhất cũng đã trải qua hơn 200 năm gìn giữ và thưởng thức, sao có thể không phải là ngọc truyền thế được?
Chỉ có Tề lão tiên sinh và vẻ mặt như đang suy nghĩ, một lát say, nói:
- Tiểu Tần, ý cậu là ngọc cổ tân công?
Ngọc cổ tân công là ngôn ngữ chuyên ngành trong giới đồ cổ.
Phải biết rằng, ngọc cổ có giá trị rất lớn, cho nên kinh doanh đồ cổ giả tới nay vẫn luôn rất phát triển, mà trong ngọc giả có dùng ngọc cổ để giả ngọc cổ là khó nhận ra nhất.
Sau khi nghe Tần Phong vào lão Tề nói, Vi Hoa nhíu mày nói:
- Tiểu Tần, nhưng vân ở trên ngọc không có vấn đề gì chứ?
Vi Hoa cũng coi như là một chuyên gia trong nghề giám định và thưởng thức cổ vật. Ông ta biết bình thường để nhận biết ngọc cổ tân công, đơn giản nhất chính là dựa vào vân trên ngọc.
Vân ngọc là do nham thạch nóng chảy mấy triệu năm trước, thậm chí là khi trái đất hình thành di chuyển hình thành, từng tầng từng tầng, đường viền rất rõ ràng.
Bình thường mà nói, từ ba triều Hạ Thương Chu tới Minh Thanh đều dùng loại ngọc trong veo, ít dùng loại ngọc có vân, khi làm ngọc đầu tiên là xóa vân đi, cho nên trên miếng ngọc này không hề có vấn đề.
- Ngọc cổ tôi nói là chỉ trong khi thành phẩm ngọc đã tiến hành gia công thêm.
Tần Phong lắc lắc đầu nói:
- Miếng ngọc này có lẽ là một miếng ngọc cổ đã bị tổn hại, trải qua quá trình gia công khéo léo đã chế thành dáng vẻ Phật nằm như bây giờ…
Ngài vừa nói tới ngọc vân là không sai nhưng ngọc cổ, chế tác và thấm màu cổ, trình tự này sai rồi. Một món đồ bằng ngọc trước tiên phải có nguyên liệu ngọc, chế tác rồi mới thấm màu đúng không?
Không đợi cho Vi Hoa trả lời, Tần Phong liền chỉ vào ngọc, tiếp tục nói:
- Miếng ngọc này cũng vậy, từ chỗ này anh có thể nhận ra khuyết điểm của việc gia công và vết màu lạ, tôi cũng vừa mới phát hiện ra…
Thứ này là do mình làm nên đương nhiên Tần Phong biết một số khuyết điểm nhỏ chỉ bằng đầu kim, hơn nữa lại nằm ở sâu trong các chỗ rỗng, cho dù xem rất kỹ cũng khó mà nhìn ra được.
Miếng ngọc cổ này ở bên ngoài vốn khắc hình một vũ nữ đang bay, tạo hình rất độc đáo, nếu như còn hoàn hảo thì giá trị phải lớn hơn nhiều so với miếng ngọc hiện tại.
Chỉ là đã bị chôn vui dưới đất quá lâu, liên tục bị tiếp xúc với nhiều khoáng vật khác nhau khiến cho trên bề mặt nó xuất hiện rất nhiều chấm đen, có nhiều chỗ bị ở rất sâu, cho dù làm thế nào cũng không thể trở lại như nguyên trạng ban đầu.
Ngọc cổ sở dĩ không đắt là bởi vì thường có những màu lạ xuất hiện ở những nơi không nên xuất hiện, nhưng miếng ngọc này ngoài ở giữa thì bên ngoài lại vô cùng hoàn hảo.
Tần Phong suy nghĩ rất lâu sau đó quyết định gia công lần 2 cho nó, chuyện này trong ngành đồ cổ là rất phổ biến.
Giống như có một số người lấy ngọc không tốt cắt nhỏ ra làm thành ngọc bội, miếng ngọc mà vốn chỉ có thể bán được khoảng một nghìn gì đó, sau khi cắt ra giá trị của nó liền cao hơn gấp trăm ngàn lần.
Tần Phong dùng chính là phương pháp này, hắn bỏ những chỗ bị thấm màu đi, chạm lại thành hình dạng phật nằm, nhưng lúc này hình dáng của miếng ngọc lại bị phá hỏng đi.
Tần Phong vì thế đã mất rất nhiều công sức, hắn sai Tạ Hiên tiêu hết hơn 6 nghìn mua một con trâu nhỏ. Cắt một vết sâu vào mông của con câu, thả miếng ngọc vào đó, sau đó bảo Lý Thiên Viễn lúc không có việc gì làm thì dắt con trâu đi trong sân.
Hơn một tháng như vậy, những vị trí cần được làm mới đã có lớp bao tương dầy. Đó cũng là bí quyết độc môn mà Tái Thị dạy cho Tần Phong, dùng cách này làm màu rất hiệu quả, một năm có thể làm được thành một ngàn năm.
Hơn nữa, miếng ngọc này bản thân nó đã là ngọc cổ, nếu Tần Phong không nói ra thì chỉ sợ là không ai có thể nhận ra được cách đánh lừa này của hắn. Lão Tề không nhận ra cũng là chuyện thường.
“Mẹ kiếp, mình đúng là lắm mồm, chưa thấy có người nào làm đồ giả rồi tự vạch trần cách làm của mình trước mặt mọi người.”
Nói đến chỗ làm giả của ngọc, Tần Phong không khỏi có cảm giác vô cùng hoang đường. Người khác làm giả thì dùng trăm phương nghìn kế che giấu, mình thì lại sợ người khác không nhận ra đây là ngọc giả.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất