Chương 199: Gương vỡ lại lành
- Tiểu Cam, thấy thế nào?
Nhìn hai mảnh gương vỡ đó một lúc lâu, Tề Công lại quay sang nhìn Cam Á Phu. Tuy là thầy giáo nhưng trình độ giám định đồ đồng cổ, Tề Công tự nhận mình không bằng học trò.
- Thầy, có thầy ở đây, sao tới lượt em nói chứ?
Cam Á Phu cười cười. Thật ra cũng muốn tránh trách nhiệm mà thầy giao cho này, chứng minh được một món đồ cổ được truyền thừa, có thể khiến cho thanh danh lan truyền rộng rãi, nhưng trong lòng Cam Á Phu lại không nắm chắc, nếu như sai thì cũng rất mất mặt.
Thầy Tề đương nhiên là hiểu được học trò muốn giữ mình, lập tức nghiêm mặt lại, nói:
- Tiểu Cam, đừng đùn đẩy, nói xem em nhìn thấy cái gì…
- Vậy em có thể nói…
Cam Á Phu cầm chiếc gương đồng nói:
- Thầy, chiếc gương vỡ này có thể là có từ thời tiền Nam Bắc triều của nhà Tùy gì đó, nhưng… nếu nói nó chính là chiếc gương trong câu chuyện cổ gương vỡ lại lại đó thì không có chứng cớ.
Gương đồng cổ cũng giống với gương của thời hiện đại, cũng là đồ vật cần thiết ở trong nhà, bởi vì đồng ở thời cổ rất đắt nên chỉ có một số nhà giàu mới có thể dùng được, nhưng dù như vậy, số lượng gương cũng vô cùng lớn.
Ngoài dưới thời nhà Tần số lượng chế tác là khá ít, hơn nữa tập tục tuẫn táng cũng không bằng các triều đại sau, nên khai quật được rất ít. Từ các triều đại sau nhà Tần, người chết thường chôn theo gương, nghĩa là dùng kính để tuẫn táng, với ý nghĩa là chiếu sáng dưới âm phủ, trở thành tập tục của thời đó.
Cho dù là tới bất kể một khu chợ đồ cổ nào cũng có thể nhìn thấy những chiếc gương cổ ở trên các quán vỉa hè, ngoài gương của nhà Tần thì từ nhà Hán đến Tống, Minh đều có thể thấy được.
Nam Bắc triều vì nhiều năm chiến loạn khiến cho chất lượng đồ thủ công khi ấy rất kém, gương đồng có giá trị một chút chủ yếu là của nhà Hán, nhưng cũng không phải là thứ hiếm thấy.
Cho nên dù Tần Phong chỉ thẳng vào chiếc gương vỡ này nói nó chính là chiếc gương ở trong câu chuyện cổ thì một người luôn cẩm thật như Cam Á Phu cũng không dám đưa ra kết luận.
- Làm giám định, chính là cần có sự chứng thực một cách nghiêm cẩn, mạnh dạn duy luận…
Tề Công nhìn Cam Á Phu, lãnh đạm nói:
- Tiểu Cam, em vẫn còn có chút bảo thủ.
Đã muốn giúp đỡ Tần Phong thì đương nhiên Tề Công hy vọng Tần Phong có thể có thành tích trong nghiên cứu.
Mà hai mảnh gương đồng này chính là bậc thanh tốt nhất. Nếu thật sự có thể chứng minh được thì việc Tần Phong tham gia vào Ủy ban sẽ rất dễ dàng.
Đương nhiên, lão Tề cũng không bịa đặt. Lão Tề tuy không nghiên cứu nhiều về gương đồng, nhưng có thể cho chiếc gương đã vỡ này một câu chuyện cổ tốt đẹp thì sẽ là một câu chuyện rất thú vị.
- Thầy, chiếc… chiếc gương này rất bình thường, lại không hề có chữ khắc ở trên.
Cam Á Phu bị thầy Tề nói mặt đỏ bừng, nhưng ông ta cũng là người có nguyên tắc vững vàng, trong lĩnh vực chuyên ngành của mình thì không thể vì lời nói của thầy mà nhượng bộ.
- Thầy Cam, gương có khắc chữ của yếu là của nhà Hán, sau nhà Hán dù là gương đồng mô phỏng cũng rất ít có khắc chữ đúng không?
Tần Phong ngắt lời nói:
- Hơn nữa lúc đó Nam Bắc triều vì nguyên nhân lịch sử nên số lượng gương đồng được đúc ra cực ít, chiếc gương này không phải vừa khớp với tình hình lúc đó sao?
Vừa nói Tần Phong vừa nhìn về phía Vi Hoa. Hắn tin rằng Vi Hoa có thể hiểu được ý của mình.
Tần Phong đang tận tình giúp đỡ Vi Hoa tuyên truyền, vậy mà ông bạn này cũng không thể lên tiếng góp vui sao? Những công tử ba đời giàu có kia cũng không phải để trang trí, luôn có thể gây một chút áp lực cho người khác.
Nhận được ánh mắt của Tần Phong, cuối cùng Vi Hoa cũng nói:
- Thầy Cam, thầy không thể kết luận được chiếc gương này chính là chiếc gương ở trong câu chuyện cổ đó, nhưng cũng không thể phủ nhận nó không phải chiếc gương cổ được truyền lại đó đúng không?
Địa vị và xuất thân của Vi Hoa, lại đã kinh doanh nhiều năm, Tần Phong vừa nhìn qua là Vi Hoa hiểu. Nếu chiếc gương này có thể được kết luận là gương cổ truyền thừa thì cửa hàng này của mình nhất định sẽ nổi tiếng.
Nhưng trong lòng Vi Hoa lúc này cũng có một sự khó chịu không nói nên lời. Bởi vì đến bây giờ Vi Hoa vẫn tưởng nó chỉ là một chiếc gương giả, vừa rồi không muốn nói gì cũng là vì lý do này.
Hơn nữa còn có một điểm, Vi Hoa nhìn không thấu tâm tư của Tần Phong khi không hề e dè mà khen ngợi hai mảnh gương vỡ này.
Một người đã quen đấu đá trong chính trị và lừa gạt trong kinh doanh như Vi Hoa, đối với bất cứ kẻ nào cũng luôn có tâm lý đề phòng. Ban đầu Vi Hoa cũng sợ Tần Phong muốn nâng mình lên trước rồi cuối cùng mới nói đó chỉ là chiếc gương giả để làm mình mất thể diện.
Trong ánh mắt khích lệ của Tần Phong mang theo một tia khiêu khích đã khiến cho Vi Hoa thay đổi suy nghĩ. Với địa vị của mình không lẽ còn không hơn được một sinh viên năm nhất sao? Lần này mở miệng nói chuyện thật ra cũng một phần do bị kích động.
- Không sai, không thể phủ định. Hai mảnh gương này có tuổi đời tương đương, vẫn có khả năng là đúng.
Nghe Vi Hoa nói, Cam Á Phu có chút buông lỏng ra. Cam Á Phu không sợ đắc tội với thầy vì ông ta biết thầy Tề là người rộng lượng, bình thường cũng có không ít học trò tranh luận với thầy tới đỏ mặt tía tai.
Nhưng Vi Hoa thì khác, người này không chỉ có số tài sản khổng lồ còn có thế lực và vị trí cường đại của nhà họ Vi ở thủ đô. Nếu Vi Hoa muốn cho Cam Á Phu nếm mùi đau khổ thì ông ta tự biết là mình không có cách nào tránh được.
Nhà tri thức cũng là người, cứng rắn nhưng không thể kiêu ngạo. Hơn nữa Cam Á Phu đã làm việc trong nhà nước vài chục năm, ông ta biết người nào có thể đắc tội, người nào thì không thể.
- Thầy Cam, thầy thấy chất lượng của mấy chiếc gương đồng này thế nào, sao người ta có thể sử dụng được?
Tần Phong lật chiếc gương lại, trong lòng bỗng nảy ra một ý tưởng. Vốn Tần Phong còn có ý định khác nhưng bây giờ lại thật sự cho rằng hai mảnh gương vỡ này chính là hai mảnh gương trong câu truyện cổ đó.
- Chất lượng của 7,8 chiếc gương này đều rất bình thường, nhưng chiếc gương bị vỡ này thì chất lượng tốt hơn một chút…
Cam Á Phu ghép hai mảnh gương lại với nhau, ánh mắt không hỏi sáng lên. Vì chỗ gương bị vỡ, ngoài một ít bị rỉ thì trên cơ bản hoàn toàn khớp nhau.
- Thầy Cam, thầy cũng nhìn thấy, gương đồng không thể bị rơi vỡ, mà gương này được lẫn với cả thiếc, đương nhiên khả năng bị gãy càng không thể có, hơn nữa nhìn chỗ bị vỡ, có lẽ là đã bị chẻ ra…
Mọi người đều bị lời nói của Tần Phong hấp dẫn.
- Thật ra thầy Cam cũng có thể nhìn ra, những chiếc gương này đều là đồ khai quật, hai mảnh gương vỡ mà lại được đem đi tuẫn táng, điều này chứng tỏ nó có ý nghĩa không tầm thường… cho nên tôi cho rằng, đây chính là chiếc gương ở trong câu chuyện đó, nó chứa một câu chuyện vô cùng cảm động về một tình yêu nên khi chủ nhân qua đời mới đem theo bên người!
Sau một hồi phân tích, Tần Phong chắc chắn đưa ra lời kết luận.
- Nói cho cùng, nếu không phải là thứ đã khiến cho hai vợ chồng trở lại được với nhau thì sợ là cũng sẽ không trở thành vật tuẫn táng?
Vi Hoa lớn tiếng khen ngợi kết luận của Tần Phong. Trên thực tế, những luận cứ của Tần Phong cũng khiến cho các vị chuyên gia ở đây đều thầm đồng ý. Đây không phải là suy đoán không có căn cứ mà là đã suy diễn dựa trên bản thân của chiếc gương.
Thời cổ đại cũng không có máy quay, không thể mỗi cảnh ở trong lịch sử đều ghi chép lại, cho nên trong khảo cổ và giám định cổ vật, có rất nhiều điều không thể giải thích được.
Giám định đúng là cần thứ mà Tề Công vừa nói “nghiêm túc chứng thực, mạnh dạn suy đoán”, để thúc đẩy khảo cổ hoặc là quá trình giám định cổ vật, trong các cuộc giám định có tranh luận trước kia cũng không thiếu chuyện như vậy.
- Tiểu Tần nói có lý…
Lúc này Cam Á Phu cũng đã tin đến bảy tám phần, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Khi công chúa Nhạc Xương và Từ Đức Ngôn thành thân, nước Trần vẫn chưa diệt vong, họ thật sự có thể dùng được chiếc gương này, tôi ủng hộ luận điểm của Tần Phong…
- Đừng kết luận nhanh như vậy…
Lão Tề lúc này mới mở miệng nói chuyện. Cam Á Phu mặc dù là chuyên gia giám định đồ đồng số một ở trong nước nhưng thứ này tốt nhất vẫn nên sau khi đã nghiên cứu rõ ràng mới kết luận, đó cũng đúng với quá trình giám định một văn vật.
- Tiểu Vi, thứ này khai quật được ở đâu, cậu biết không?
Tề Công xoay người nhìn Vi Hoa. Tần Phong và Cam Á Phu đều nhận ra đây là đồ cổ khai quật được thì lão Tề đương nhiên cũng có thể nhận ra.
- Thầy Tề, thứ này là tôi mua ở chợ đồ cổ, cũng không biết là đào được ở đâu…
Vi Hoa nói.
Lúc này Vi Hoa cũng nhìn thấu, thứ mà khiến cho cả Tần Phong, Cam Á Phu và Tề lão tiên sinh cùng cho là đồ cổ khai quật thì sao có thể là đồ giả được?
Nghĩ tới đây, Vi Hoa không khỏi hận tên làm đồ giả kia. Nhất định là tên đó đã lấy tiền mình thuê làm giả để đi mua đồ thật, ai ngờ lại khiến cho mình được lợi?
- Hay là như vậy đi, chờ khi thầy Cam có thời gian lại đưa vài chuyên gia tới nghiên cứu xem, đến lúc đó mới chính thức kết luận…
Nhìn đồng hồ đã là hơn 6h tối, đã đứng trước chiếc gương này hơn nửa giờ đồng hồ rồi, Vi Hoa nói:
- Hôm nay chỉ giám định đến đây thôi, chúng ta cùng nhau dùng bữa cơm đạm bạc, hôm nay thật sự là các vị đã vất vả rồi.
Tuy rằng vẫn còn nhiều thứ cần phải xem xét nhưng Vi Hoa chỉ muốn đem một vài thứ đại diện ra để cho các chuyên gia xem xét, không ngờ lại xảy ra chuyện Tần Phong, lại dẫn tới câu chuyện về một chiếc gương nổi tiếng.
Vi Hoa vốn vẫn còn vài phần thành kiến với Tần Phong, bây giờ lại cảm thấy rất yêu quý.
Lát nữa khi các phóng viên phỏng vấn, Vi Hoa không cẩn thận để lộ ra vài câu nói mà Cam Á Phu và lão Tề nói về chiếc gương này, như vậy thì nơi này của sẽ trở nên nổi tiếng rồi.
Nghe Vi Hoa nói, ngoài mấy người lão Tề, mọi người đều tươi cười. Trong những trường hợp như thế này mà họ đã tham gia, sau khi bữa tiệc kết thúc, chủ nhân của bữa tiệc đều cho họ một chiếc phong bì rất to.
Với thân phận của Vi Hoa, chiếc phong bì này có lẽ ít nhất cũng phải hơn một vạn. Đối với những chuyên gia tiền lương chỉ có mấy nghìn vào thời điểm năm 98 này mà nói thì đố là một số tiền xa xỉ.