Chương 31: Truyền thừa
- Tiểu tử thối, đi đâu vậy?
Tái Thị một tay kéo tay đệ tử lại, nói:
- Đừng nói là hiện tại con đang bị giam không ra ngoài được, cho dù sư phụ can thiệp cho con ra ngoài, liệu con có thể tìm được không?
- Không tìm được cũng phải tìm. Sư phụ, con xin người!
Hai đầu gối Tần Phong mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất. Lời Tái Thị nói ra thật sự là đả kích quá lớn với Tần Phong. Niềm vui khi biết cha mẹ còn sống, sự căm ghét bản thân mình, Tần Phong cũng không nói nên lời đây là cảm xúc gì.
- Tần Phong, vừa rồi ta nói, chỉ là muốn nói với con rằng mệnh của con rất cứng, sát thân, nên trước mười sáu tuổi cũng không hợp sống cùng cha mẹ.
Tái Thị đỡ Tần Phong đứng dậy, nói:
- Mọi người mọi vật đều có số, cha mẹ và em gái con đều còn sống, con không cần lo lắng!
- Sư phụ, người xem cho con, Tần Gia rốt cuộc đã đi đâu, có gặp nguy hiểm gì không?
Nghe Tái Thị nói xong, Tần Phong nói rồi lại quỳ xuống, vừa rồi nhắc đến cha mẹ khiến cho Tần Phong nhất thời quên mất em gái mà mình yêu thương nhất.
- Sư phụ đâu có tài tình như vậy!
Tái Thị nghe vậy cười khổ, kéo mạnh Tần Phong ở dưới đất đứng lên, nói:
- Quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ, có thể quỳ trước sư phụ nhưng dưới gối nam nhi là báu vật, sau này không được mềm yếu như vậy!
- Vâng, sư phụ!
Tần Phong không kìm được, nước mắt lại chảy ra. Tuy rằng lời nói của sư phụ là đang giáo huấn mình, nhưng Tần Phong nghe trong đó có tình cảm yêu thương của sư phụ.
- Tần Phong, sư phụ tiếp xúc với tướng số chỉ là qua loa. Ta chỉ có thể nhìn thấy cha mẹ con còn sống chứ không thể nhìn thấy họ đang ở đâu.
Thấy Tần Phong đã bắt đầu bình tĩnh trở lại, Tái Thị nói:
- Khi con vào trại chưa được mấy ngày, ta có đi Thương Châu một chuyến, cũng đi theo những chuyến xe lửa đó, chỉ là manh mối về em gái của con đột nhiên bị cắt đứt, sư phụ cũng không điều tra ra được!
Việc thu nhận đồ đệ đối với Tái Thị mà nói là một chuyện rất quan trọng, nên sau khi thấy Tần Phong bình tĩnh lại, Tái Thị liền kể lại chuyện đi Thương Châu thăm dò lần trước.
- Cái gì? Sư phụ đã đi tìm em gái con?
Tần Phong ngẩng đầu lên, cậu căn bản là không biết chuyện này.
- Ừ, ta đã xem hồ sơ của con. Biết trong lòng con có vướng bận, vốn là muốn tìm em gái con trở về. Ai biết được nó có cơ duyên khác, sư phụ đã cố hết sức rồi.
Tái Thị bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Theo lý thuyết, với bản lĩnh của lão, sau khi biết chân tướng tình hình, tìm được Tần Gia cũng không phải chuyện gì khó khăn. Tái Thị trước kia cũng tự cho là như thế.
Nhưng sự tình lại không như dự đoán, sau khi Tái Thị đuổi tới Tuyền Thành, cô bé lại dường như là biến mất, mặc cho lão tìm kiếm thế nào cũng không tìm ra được một chút manh mối, đành phải giận dữ trở về.
- Tạ ơn sư phụ!
Nghe Tái Thị nói xong, Tần Phong lần này không quỳ xuống nữa mà thật lòng đứng vái một vái. Vốn dĩ lúc trước bái sư vẫn còn có chút miễn cưỡng, nhưng giờ phút này Tần Phong đã thật lòng coi Tái Thị là sư phụ.
- Bây giờ không sống cùng họ cũng tốt. Đợi đến khi con qua mười sáu tuổi rồi sẽ đi tìm họ!
Cảm nhận được tâm ý của đệ tử, Tái Thị phá lên cười, tâm tình cực kỳ khoan khoái. Tần Phong tuy là có vẻ hơi ông cụ non, lòng dạ thâm sâu, nhưng cũng biết đối nhân xử thế. Tái Thị tin rằng đời này mình sẽ không nhìn lầm lần thứ hai.
- Sư phụ, nếu có cơ hội con vẫn muốn tự mình đi tìm em gái…
Trong suy nghĩ của Tần Phong, sư phụ không biết gì về em gái mình, cũng không biết là dáng người trông như thế nào, sư phụ không tìm được không có nghĩa là mình cũng không có cơ hội.
Tái Thị gật đầu nói:
- Được, trong vòng một năm, chỉ cần con có thể tự mình đi ra ngoài từ cửa chính thì sư phụ sẽ cho con một tháng.
- Đi ra ngoài từ cửa chính? Tự mình?
Tần Phong nghe vậy liền nhăn mặt. Đừng nói là cậu, ngay cả những phạm nhân ngắn hạn ra ngoài bằng cửa chính cũng phải được cho phép và có quản giáo dẫn đường. Nếu để tự Tần Phong ra ngoài, sợ là đến vòng cảnh giới đã bị bắt rồi.
- Sao, tiểu tử, không tin vào bản thân hay là không tin sư phụ?
Nhìn vẻ mặt khổ sở của Tần Phong, Tái Thị không khỏi cười nói:
- Chúng ta hành tẩu giang hồ, có rất nhiều khi không tiện lộ mặt. Thuật dịch dung này tuy rằng không cao siêu như ở trên TV nhưng nắm bắt tâm lý của người khác, chỉ cải trang một ít, việc ra ngoài trại giam này không có gì khó!
- Thuật dịch dung?
Mắt Tần Phong sáng rực lên:
- Sư phụ, vậy người mau dạy con đi!
- Tiểu tử, chưa học bò đã lo học chạy rồi sao?
Tái Thị bĩu môi, nói:
- Trước tiên phải luyện công phu kẹp xà phòng đã. Tuy rằng con có tập võ, nhưng sự linh hoạt của ngón tay còn kém. Chờ đến khi trong một tiếng đồng hồ con có thể kẹp được bánh xà phòng từ trong nước ra ta thì mới nói đến Thuật dịch dung!
- Được, con luyện. Sư phụ, con sẽ luyện ngay bây giờ!
Tần Phong tuy là bài xích những tài nghệ trộm cắp này nhưng để mình có thể ra khỏi nơi này, cũng không thể nghĩ nhiều như vậy.
Hơn nữa, lúc này trong lòng Tần Phong cũng đã có chút thấu hiểu sư phụ, không có nghĩa là mình sẽ phải đi làm. Học được bản lĩnh của đạo môn, cũng không phải chuyện khó gì.
- Vậy từ từ luyện đi!
Thấy Tần Phong cuối cùng cũng nghĩ thông. Tái Thị cũng vô cùng vui vẻ, vốn nghĩ là mình sẽ phải đem theo bản lĩnh này xuống mồ, không ngờ cuối cùng lại thu nhận được đệ tử.
- Đúng rồi, sư phụ, đệ tử có khi nào cũng khắc với sư phụ không?
Đang định xoay người bước ra cửa, Tần Phong bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, sắc mặt trở nên khó coi. Tuy rằng bình thường thái độ của Tái Thị với mình cũng không tốt nhưng qua cuộc nói chuyện hôm nay, Tần Phong có thể cảm nhận được tình cảm của sư phụ với mình.
- Ta? Ta không sợ!
Nhiều năm như vậy, ngoài Hồ Bảo Quốc ra, Tái Thị chưa từng được ai quan tâm. Nghe Tần Phong nói, trong lòng lão không khỏi an lòng, cười nói:
- Tục ngữ nói không tám ba thì cũng chín tư. Cho dù ko có con, Sư phụ hai năm nữa cũng phải đi gặp tổ sư gia rồi, có gì mà phải sợ?
- Cái gì? Sư phụ, người…
Tần Phong liền ngây người.
- Có cái gì mà phải nghĩ, sư phụ sống lâu như vậy là đủ rồi!
Tái Thị sống hơn chín mươi tuổi, chứng kiến rất nhiều chuyện từ khi triều đình nhà Thanh bị lật đổ đến khi bị Nhật xâm lược, trong lòng rất rộng lượng, vượt xa so với tưởng tượng của Tần Phong.
- Sư phụ, người yên tâm, con nhất định sẽ tiếp tục truyền lại những gì người đã truyền cho con!
Tần Phong nắm chặt tay. Trên người Tái Thị toát ra hơi thở bình thản lãnh đạm, giống như một cây phất trần, mạnh mẽ quét vào trong lòng Tần Phong.
- Chỉ hy vọng là vậy!
Nhìn bóng dáng của Tần Phong, Tái Thị sờ sờ một miếng ngọc bội ở trên cổ, sắc mặt có vẻ phức tạp.
Tái Thị cũng rất hy vọng có thể truyền tín vật sư môn này truyền lại cho đệ tử. Nhưng tất cả đều do thành tích của Tần Phong quyết định. Nếu cậu không đạt được yêu cầu của sư môn thì tín vật này chỉ có thể chôn xuống cùng với lão.