Bảo Giám

Chương 32: Tặc kinh

Chương 32: Tặc kinh
- Không phải chỉ là dùng ngón tay để kẹp miếng xà phòng ra khỏi nước sao?
Khi Tần Phong đi vào trong bếp, đầu bếp ở bên trong đã bắt đầu làm việc, nhưng rau cũng đã được rửa xong rồi, cũng chẳng có ai quan tâm là Tần Phong ngồi xổm ở bên cạnh bờ ao làm gì.
Bánh xà phòng nhỏ Tái Thị ném vào bể nước đã sớm tan ra rồi, Tần Phong lại tìm được một miếng đã dùng còn sót lại ở bên bờ ao, liền ném vào chậu rửa mặt.
Nhìn vị trí của xà phòng, Tần Phong đưa ngón trỏ và ngón giữa tới, định kẹp miếng xà phòng, nhưng điều khiến cậu thất vọng chính là miếng xà phòng giống như con cá chạch, chạm vào thì liền trượt đi mất.
- Ta vẫn không tin!
Trải qua nửa ngày không thành công, Tần Phong càng hăng hái, hai ngón tay không ngừng khua khoắng trong chậu nhưng mãi đến khi miếng xà phòng bị tan hết cũng không thể kẹp lên được.
- Tần Phong, làm gì đó?
Lão đầu bếp béo đem nồi cơm còn một nửa đổ vào cái chậu, tò mò nhìn qua Tần Phong. Tiểu tử này sau khi đi vào đã ngồi nửa canh giờ rồi, cũng không biết là đang mân mê thứ gì.
Tần Phong giơ miếng xà phòng ở trong tay lên, nói:
- Chú béo, không có gì. Sư… lão Hạ bảo cháu tìm mấy miếng xà phòng, nói là nước xà phòng tưới rau rất tốt.
Xà phòng khi dùng gần hết, nhà bếp sẽ đổi bánh khác. Những miếng không dùng hết sẽ gom lại, rất nhiều nắp miếng xà phòng nhỏ bị ném ở trên bờ ao.
- Bên kia còn có hơn mười bánh, cháu lấy hết đi.
Lão béo cũng không nhìn kỹ, đi vào trong làm việc.
Lão béo múc hai quả trứng lên cái xẻng, đưa về hướng Tần Phong, cười nói:
- Tần Phong, ngày thứ 2 tới giúp việc bếp núc, chú béo cho cháu hai quả trứng gà ăn này!
- Cảm ơn chú béo, sau này chú dạy cháu xào rau, buổi sáng chú sẽ có thể ngủ nhiều hơn.
Tần Phong ngẩng đầu cười nhận quả trứng. Tần Phong mặt mày thanh tú, tóc cũng dài ra rồi, nhìn giống như là một đứa trẻ thẹn thùng. Trong mắt những nhân viên làm việc ở trại giáo dưỡng này đều không coi cậu là phạm nhân.
- Vậy thì đương nhiên là rất tốt. Chú béo thích nhất là ngủ!
Lão đầu bếp béo cười ha ha, càng nhìn càng thấy có thiện cảm với Tần Phong.
Phạm nhân giúp việc bếp núc, chỉ cần không rời khỏi khu vực canh gác, không làm việc trái nội quy, buổi tối quay về đi ngủ, hơn nữa lại có sự chiếu cố của đồn trưởng Hồ, nên căn bản là không có ai quản Tần Phong. Tần Phong mang theo hai ba mươi miếng xà phòng, lại trở về chỗ ở của sư phụ.
- Thế nào, luyện công ra sao rồi?
Mới vừa bước vào cửa, Tái Thị liền nở nụ cười, có vài điều không phải chỉ thông minh là có thể làm được. Lão trước tiên cho Tần Phong đi kẹp xà phòng cũng là muốn làm tiêu tan đi suy nghĩ của Tần Phong.
Tần Phong lắc lắc đầu, nói:
- Sư phụ, không luyện được, có bí quyết gì không?
- Được, không biết thì phải hỏi, trẻ nhỏ cũng dễ dạy.
Nghe Tần Phong nói xong, Tái Thị gật đầu tán thưởng, dạy đệ tử không sợ đệ tử dốt, chỉ sợ đệ tử không hỏi.
Việc hỏi này cũng là có học vấn. Có rất nhiều người thông mình, gặp chuyện thường thích tự mình nghiên cứu. Việc này dĩ nhiên là một ưu điểm, nhưng theo phương diện khác mà nói thì đó là đi đường vòng.
Phải biết rằng, trên đời này có rất nhiều chuyện, từ xưa tới nay, kết tinh lại kiến thức của vô số người. Thành quả có sẵn thì không học lại phải cố tình tự suy nghĩ. Đối với Tái Thị mà nói thì đây chính là ngu dốt không biết thức thời.
- Tiểu tử, nhìn cho rõ, ta chỉ làm mẫu một lần thôi!
Để Tần Phong nhận chậu nước để ở trước mặt, Tái Thị ném miếng xà phòng nhỏ như nắp chai vào, giơ hai tay ra, đột nhiên hướng về phía chậu nước, không đợi cho Tần Phong nhìn rõ, hay tay của Tái Thị đã kẹp miếng xà phòng ra.
- Đây… đây… là thật hay giả vậy?
Tần Phong nhìn rất rõ, ở mười khe hở ở tay của Tần Phong đều có một miếng xà phòng. Tái Thị không chỉ tìm được vị trí của xà phòng mà còn có thể kẹp hết đem ra ngoài.
- Tần Phong, Đạo Môn có bản Tặc kinh, bên trong có 12 chữ, lần lượt là:
Che, cắt, lấy, đánh, móc, chia, linh, đổi, sắc, tê, kẹp!
Khi nào con có thể luyện được 12 chữ này thì cửa này thì có thể ra ngoài. Chiêu này vừa rồi, cho dù là kẹp thì nhãn lực và công phu ở trên tay cũng phải phù hợp, bí quyết là…
Tái Thị cũng không giấu giếm, đem nội dung chính của “Tặc kinh” của đạo môn giải thích cho Tần Phong. Tần Phong nghe liên tục gật đầu, không ngờ chữ “Trộm” đơn giản này lại bao hàm nhiều kiến thức như vậy.
Từ khi bái sư tới nay, cuộc sống của Tần Phong bỗng trở nên phong phú hơn. Mỗi ngày 4h thức dậy, giúp việc bếp núc, rửa rau xong sẽ đi chăm sóc vườn rau, mỗi ngày đều phải ngủ ít hơn người khác hai tiếng đồng hồ.
Nhưng qua những ngày bận rộn đó, thời gian của Tần Phong sẽ trở nên dư dả. Ngoài mỗi ngày phải lên lớp học chính trị như quy định ra, Tần Phong cơ bản đều ở chỗ của Tái Thị, đến trước khi bật đèn mới trở về phòng giam để ngủ.
Có Hồ Bảo Quốc làm chỗ dựa, hơn nữa Tần Phong lại rất chăm chỉ, công việc bếp núc chưa từng chậm trễ. Tất cả quản giáo cơ bản đều nhắm mắt cho qua. Thời gian mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh.
- Sư phụ, hay là ngườiđi bệnh viện xem sao đi?
Thoáng cái đã hơn bảy tháng rồi. Miền Bắc cũng đã bước vào mùa đông giá rét. Tháng trước tuyết rơi một trận mang không khí lạnh tới, khiến cho Tái Thị khỏe mạnh cũng đổ bệnh. Lão không muốn đi bệnh viện khám, tự mình kê một đơn thuốc, để Hồ Bảo Quốc bốc hơn 20 loại thuốc.
Tần Phong lúc này đang đun thuốc cho sư phụ. Nhưng ấm thuốc không phải được đặt trên bếp lò mà là Tần Phong cầm trên tay. Nước ở trong ấm đã sôi đang kêu “ùng ục”, có thể tưởng tượng được nhiệt độ ở trong ấm cao thế nào.
Tần Phong cũng là người trần mắt thịt, đương nhiên không thể chịu được nhiệt độ cao như vậy.
Nếu như nhìn kỹ thì có thể phát hiện hai tay của Tần Phong đang không ngừng run rẩy. Hai tay ở trên ấm thuốc dường như là có khoảng cách, chẳng qua ở tốc độ nhanh khiến cho mắt thường không nhìn ra sự run rẩy. Ấm thuốc được giữ ở trên bếp lò mà hoàn toàn không chạm vào giá bếp.
- Khụ… khụ khụ…
Tái Thị nằm ở trên giường nhìn bộ dạng của Tần Phong, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, ho vài tiếng, nói:
- Thuốc tây thấy hiệu quả nhanh, nhưng đó là thuốc của hổ lang, trị phần ngọn chứ không trị được gốc!
- Sư phụ, người ho đã hơn nửa tháng rồi, cứ như vậy thì không được đâu!
Miệng Tần Phong nói, trên tay cũng hoạt động không ngừng, ánh mắt nhìn chằm chằm ấm thuốc, bỗng nhiên hai tay nâng về phía trước. Tay phải nắm lấy miệng ấm nghiêng xuống, tay trái không biết đã lấy bát khi nào, rót thuốc vào, sau khi đợi nguội rồi mới đưa cho sư phụ.
- Được hay không thì ta tự biết. Sống qua mùa đông này thì không có vấn đề gì.
Tái Thị lắc lắc đầu, đưa tay nhận thuốc của đệ tử đưa, ngẩng đầu uống, sau đó chỉ vào chiếc đàn dương cầm:
- Đàn cho sư phụ một bản nhạc của Rachmaninoff đi!
Cây đàn này là do Tái Thị nửa năm trước mang đến, mặc dù là đồ cũ, âm sắc cũng không phải là chuẩn, nhưng nơi này chỉ là nhà tù. Lúc đó nhờ có áp lực lớn của đồn trưởng Hồ mới có thể bình ổn những lời oán trách của các quản giáo.
Nhưng ba tháng sau, Tần Phong ở trong bữa tiệc của quản giáo, đã thành thạo đàn một bản nhạc, chuyện này về sau lại trở thành thành tiêu biểu cho việc dùng âm nhạc để cảm hóa tội phạm thanh thiếu niên báo cáo lên cấp trên. Đồn trưởng Hồ còn được khen, đương sự Tần Phong thì được giảm hình phạt bốn tháng.
Từ đó, các quản giáo đã không còn ý kiến về tiếng đàn truyền ra từ chỗ của lão Hạ nữa. Mỗi ngày nếu không được nghe có người còn cảm thấy thiếu vắng.
Mỗi ngày diễn tấu đàn dương cầm cũng thành một môn bắt buộc của Tần Phong. Ngồi trước đàn, mười ngón tay của Tần Phong lướt nhanh, khúc nhạc khó đàn nhất ở trên thế gian này đang vang lên trên đầu ngón tay Tần Phong.
Tuy rằng vì âm sắc của đàn có vấn đề, rất nhiều chi tiết thiếu tình cảm nhưng ý cảnh phong phú cũng đã được Tần Phong diễn vô cùng nhuần nhuyễn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất