Bảo Giám

Chương 33: Thụ nghệ

Chương 33: Thụ nghệ
- Nếu lại có người nói với ta trên đời này không có thiên tài, cậuthì ta sẽ chẳng ngại ngùng mà cho cậu mấy cái bạt tai.
Khi tiếng đàn cuối cùng kết thúc, Tái Thị nhịp chân cười lớn, trên mặt đầy vui vẻ. Tuy rằng Tần Phong không thi gì cả nhưng Tái Thị tin rằng trình độ đàn của Tần Phong đã vượt xa những người đạt cấp mười ở học viện…
- Sư phụ, là nhờ người dạy giỏi. Á, người làm trò gì vậy?
Tần Phong cười ha ha, cầm một bao thuốc đưa cho sư phụ, tiện tay đỡ lưng sư phụ, nhưng tay cậu còn chưa rút lại đã bị Tái Thị nắm cổ tay.
- Tiểu tử, chơi ta trò này, con vẫn còn non lắm.
Tay Tần Phong đang cầm một con tì hưu bằng bạch ngọc, bị sư phụ bắt được, Tần Phong cũng không xấu hổ. Hơn nửa năm nay, chiêu này thường xảy ra trong lúc hai sư đồ họ biểu diễn.
- Sư phụ, con không lấy được thứ này trên người sư phụ nhưng trong phòng quản giáo, không có ai có thể đề phòng được con, môn này đệ tử có thể xem như là đã qua được chưa?
Để lại con tì hưu lên lưng Tái Thị, Tần Phong tới bóp chân cho sư phụ. Đùi phải của Tái Thị từng bị thương nên mỗi khi trời lạnh thường đau nhức.
- Ừm, bây giờ trong miệng ngậm mấy lưỡi đao rồi?
Tái Thị thoải mái hút một hơi thuốc, thổi ra một làn khói dày trên mặt Tần Phong, tay trái nhanh như chớp sờ lên hông Tần Phong, nhưng lại phát hiện đã có một bàn tay chặn ở đó rồi.
- Sư phụ, năm cái, thế nào, có được không?
Ngăn được đòn đánh lén của sư phụ, trên mặt Tần Phong cũng có chút đắc ý. Theo Tái Thị luyện tập thủ pháp của đạo môn hơn nửa năm, Tần Phong tuy không thể qua mặt được sư phụ, nhưng cũng không để bị Tái Thị xoa nắn giống như trước kia.
Đang nói chuyện, Tần Phong há miệng ra, vừa há miệng vừa phun, năm lưỡi dao phi ưng liền ở trong lòng bàn tay. Nếu không phải là Tần Phong tự lấy ra thì sợ là không ai có cách nào phát hiện ra trong miệng của cậu đang nói chuyện vô cùng bình thường lại có thể dấu vật như vậy.
- Tiểu tử, con thật là một quái thai. Sư phụ khi bằng tuổi con đúng là còn kém xa con!
Nhìn thấy hành động của Tần Phong, Tái Thị không nhịn được liên tục thở dài, trên mặt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng được. Bởi vì, ngay nửa tháng trước, Tần Phong mới chỉ có thể ngậm được hai lưỡi dao, trong khoảng thời gian khoảng mười ngày ngắn ngủn đã có thể tiến bộ nhanh như vậy.
Phải biết rằng lưỡi dao ở trong miệng chính là nắm chắc đường sống của kẻ thù. Tác dụng của nó ngang với “che, cắt, móc, chia”. Nhưng vì lưỡi dao rất sắc nên chiêu này cũng vô cùng khó luyện.
Trên giang hồ sau giai đoạn trước giải phóng, lão tặc có thể miệng ngậm đao, không đâu là không biết đến vua trộm một phương tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng cho dù là Tái Thị cũng chỉ có thể ngậm được ba lưỡi dao. Hiện giờ Tần Phong cũng đã vượt qua được lão rồi.
Cho nên là Tái Thị đã sống hơn chín mươi tuổi, lúc này cũng đã bị Tần Phong đả kích. Tiểu tử này trời sinh chính là lao thiên môn, trong khoảng thời gian nửa năm ngắn ngủi, có thể luyện thành 12 bí kíp “Tặc kinh” của Đạo môn.
- Tần Phong, tự mình đeo đi, xem xem dùng bao lâu thì có thể tháo ra!
Sau khi kiểm tra công phu ngậm đao của đệ tử, Tái Thị nâng miếng ván giường ở bên sườn lên, thò tay vào trong, lấy ra một chuỗi đồ ném xuống đất kêu “bộp” một tiếng.
- Sư phụ, đeo hết lên sao?
Nhìn một đống còng tay xích chân ở trên mặt đất, Tần Phong không khỏi nhăn mặt.
- Nói vừa thôi, xích chân vào trước, ta giúp con còng tay!
Tái Thị trừng mắt nhìn Tần Phong một cái. Tuy rằng trong lòng vô cùng yêu quý đệ tử này, trong lúc truyền thụ tài nghệ, lão từ trước tới giờ cũng không nhẹ nhàng với Tần Phong.
- Vâng, sư phụ!
Tần Phong cũng không nói thêm nữa, ngồi xuống lấy chiếc xích chân nặng hơn năm mươi cân kia xích vào chân, vặn chặn đinh ốc, sau đó lấy một bộ còng tay đeo lên tay, lúc này mới xoay người về phía Tái Thị.
- Ừ, trong ba phút có thể mở được không?
- Haiz, con nói sư phụ, người nhẹ một chút, ngón tay con sắp gãy rồi!
Tái Thị lấy ra ba chiếc còng ngón tay cái, còng cả ngón cái, ngón giữa và ngón trỏ của hai tay lên, dùng tay kéo nhẹ, Tần Phong đau tới mức kêu lên.
- Được rồi, chỉ có thời gian ba phút!
Tái Thị đẩy Tần Phong ra bên ngoài. Người Tần Phong cong như cánh cung, ngã nhào ra đất.
- Sư phụ, người không thể cho đến năm phút sao?
Tần Phong miệng thì nói chuyện nhưng hai tay cũng đã nâng lên cao. Khi giơ lên trên đầu, chỉ nghe thấy chỗ bả vai truyền đến tiếng răng rắc nho nhỏ, hai cánh tay của Tần Phong cư nhiên quay 180 độ chuyển ra trước mặt.
- May là mình sớm đề phòng rồi!
Tần Phong cúi thấp đầu xuống, miệng mấp máy, một thanh sắt nhỏ từ trong miệng phun ra. Dùng thanh sắt mở khóa ở ngón tay cái, cái còng ở mười ngón tay của Tần Phong liền được nới lỏng ra.
Mở được còng ở mười ngón tay cái, động tác của Tần Phong nhanh hơn rất nhiều. Còng ở cổ tay chưa tới 30 giây đã bị Tần Phong mở được tiếp.
Còn xiềng chân, không dùng được thanh sắt nhưng ngón tay cái cũng có tác dụng, lấy khủyu tay làm tua vít, mười ngón tay của Tần Phong di chuyển rất nhanh. Khi đồng hồ trong phòng chạy hết ba phút, xiềng chân đã được mở ra.
- Sư phụ, vừa tròn ba phút. Đệ tử không làm mất mặt người chứ?
Tần Phong thu còng tay và xiềng chân lại một chỗ rồi để lại chỗ dưới ván giường. Nơi này tuy rằng không phải nhà giam nhưng Tái Thị cũng không phải là quản giáo, bị điều tra ra sự tình thì cũng không phải chuyện nhỏ.
- Mất mặt? Như vậy sư phụ càng thấy mất mặt. Năm đó ta cũng không thể được như con!
Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy khả năng của Tần Phong, nhưng Tái Thị vẫn phải thở dài:
- Đừng nói là sư phụ, chỉ sợ là Yến Tử Lý Tam năm đó so sánh với con cũng không hơn bao nhiêu.
Tục ngữ có câu, “sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá nhân”, trên giang hồ đệ tử xuất sắc hơn sư phụ rất nhiều, Tái Thị không tức giận chỉ là nghĩ tới một số chuyện cũ trong lòng hơi bồi hồi mà thôi.
- Sư phụ, con cũng chỉ là tìm được bí quyết thôi, sao có thể so với người được.
Nhìn thấy có vụn thuốc ở bên miệng Tái Thị, Tần Phong vội lấy khăn lau giúp sư phụ, cười nói:
- Sư phụ, người tinh thông các loại tài nghệ của Ngoại Bát Môn. Đó mới là giỏi thật sự!
Tần Phong nói vậy cũng không phải là nịnh sư phụ, mà là nói thật lòng. Nửa năm theo Tái Thị, cậu đã hiểu được sự lợi hại của sư phụ.
Lúc đầu Tái Thị mới mang cây đàn về, sau khi nói về vài bản nhạc nổi tiếng trên thế giới liền chơi cho Tần Phong nghe. Trong mắt của cậu, sư phụ giống như không biết gì như nhưng lại tinh thông mọi thứ.
- Ai nói cho con biết là ta tinh thông tài nghệ của Ngoại Bát Môn? Ngoài sư tổ Tam Phong không ai có thể tinh thông!
Nghe vậy khuôn mặt của Tái Thị hơi đỏ lên, với tốc độ học của Tần Phong, sợ là không bao lâu nữa có thể học được hết sạch vốn liếng của mình.
- Sở trường của Lan Hoa Môn là phòng thủ, Thần Điều Môn là nhảy, Cổ Môn là chơi côn trùng, còn có các tạp kỹ, sư phụ đều không biết!
Nói rõ từ bây giờ còn hơn tới lúc đó mất mặt với đệ tử, Tái Thị dừng một chút rồi nói tiếp:
- Ta am hiểu nhất là kim điểm, cũng chính là xem tướng số. Nhưng nó rộng hơn với xem tướng số, sau này ta sẽ dạy cho con!
Con hiện giờ đã gần vượt qua sự phụ, đó chính là Đạo thuật…
Nói tới đây, vẻ mặt Tái Thị bỗng trở nên nghiêm túc, nói:
- Tần Phong, chúng ta tuy rằng tinh thông tài nghệ của Ngoại Bát Môn, nhưng thân là chủ môn, không thể lấy nó để mưu sinh, con phải nhớ lấy!
- Vâng, sư phụ. Con sẽ không dùng chúng để làm chuyện ác, người cứ yên tâm!
Tần Phong gật đầu thật mạnh. Khi mới bắt đầu học, Tái Thị từng dặn, bất kể như thế nào cũng không được dùng tài nghệ của Ngoại Bát Môn đi làm điều xằng bậy, nếu không chắc chắn sẽ bị nhân sĩ giang hồ phỉ nhổ.
Hơn nữa, Tái Thị đã kể cho Tần Phong một câu chuyện. Đạo tặc Yến Tử Lý Tam hống hách ngang ngược trên giang hồ năm đó chính là truyền nhân của Ngoại Bát Môn.
Khi mới vào giang hồ, Lý Tam còn chuyên trộm đồ của các quan lớn và nhà giàu có để giúp người nghèo khó, được mệnh danh là Hiệp Đạo Giáng Thế.
Vì thế từng có người xếp Yến Tử Lý Tam vào mười đại cao thủ của Trung Quốc thời kỳ sau Thanh. Phải biết rằng trên giang hồ ít có kẻ trộm có được mỹ danh như vậy.
Nhưng sau đó Lý Tam lại là loại người trăng hoa, hơn nữa lại dính phải thuốc phiện, từ đó trở nên thay đổi, nhiều lần lạm sát người vô tội, gây ra nhiều án mạng, cuối cùng đã dẫn tới kết cục chết không toàn thây.
Tái Thị từng kết giao với Lý Tam, theo cách nói của Tái Thị, Lý Tam đã sớm học Đạo gia chính tông, khinh công và nội công đều rất cao cường, không thua kém mình bao nhiêu.
Nếu Lý Tam một lòng tu đạo thì có thể đã đạt được thiện quả. Nếu an phận làm người thì cũng sẽ trở thành một bậc thầy trong võ lâm. Nhưng tính tình của y độc ác, không kiềm chế được, hại người cuối cùng lại hại mình.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất