Bảo Giám

Chương 34: Đổi mặt

Chương 34: Đổi mặt
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tái Thị, Tần Phong cũng trở nên nghiêm túc, giơ tay phải lên nói:
- Sư phụ, người yên tâm đi. Đệ tử tuyệt đối sẽ không làm những chuyện thương thiên hại lí như vậy!
- Thằng nhóc này, thề cái gì?
Tái Thị kéo tay Tần Phong xuống, nói:
- Tần Phong, con tuy già dặn trước tuổi, nhưng kinh nghiêm trên giang hồ vẫn còn quá ít. Sư phụ biết con chính trực, nhưng chỉ sợ con bị người khác lợi dụng. Sau này làm gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ rồi mới làm.
- Vâng, thưa sư phụ!
Tần Phong đứng dậy, đắp chăn cho sư phụ xong, nói:
- Sư phụ, người không được khỏe, ngủ một lát đi, vừa mới uống thuốc xong đừng suy nghĩ nhiều!
- Bệnh của ta ta tự biết…
Tái Thị lắc đầu cười nói:
- Muốn ngủ thì sau này còn nhiều thời gian mà. Chờ tới khi nằm trong quan tài rồi thì muốn ngủ bao lâu cũng được!
- Sư phụ, người không được nói như vậy!
Nghe sư phụ nói vậy, lại nhìn thấy khuôn mặt của sư phụ hơn nửa năm nay đã già đi rất nhiều, Tần Phong bình thường ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài nhưng lúc này hai mắt cũng đỏ hoe, cậu phải cố gắng kìm nén lắm mới không rơi lệ.
Ở cùng với Tái Thị hơn nửa năm, tuy rằng khi dạy Tái Thị vô cùng nghiêm khắc, có đánh có mắng nhưng Tần Phong có thể cảm nhận được sư phụ rất quan tâm đến mình.
Không nói tới những thứ khác, trước khi Tái Thị bị bệnh, hầu như ngày nào cũng đều nấu cho Tần Phong một bát thuốc. Có một lần Hồ Bảo Quốc lỡ miệng Tần Phong mới biết, thuốc mà Tần Phong uống mỗi ngày phải tiêu tốn rất nhiều tiền bạc, gần bằng tiền lương tháng của một người.
Luyện tập cách thở của Tái Thị truyền lại, lại có dược liệu bổ trợ, Tần Phong lúc này còn chưa tới mười lăm tuổi nhưng đã cao tới 1m78, không kém gì một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Tuy rằng bên ngoài nhìn vẫn còn hơi gầy nhưng nếu cởi quần áo ra thì có thể nhìn thấy một cơ thể rất rắn chắc.
Hơn nữa cơ thể cũng mềm dẻo hơn rất nhiều so với trước kia, rất nhiều tiết mục của các diễn viên tạp kỹ chuyên nghiệp Tần Phong đều có thể làm được, điều này khiến cho Tái Thị rất bất ngờ.
Cảm nhận được sự tiến bộ của mình mỗi ngày, Tần Phong không còn có cảm giác bị bắt buộc nữa, Tái Thị cũng trở thành người mà cậu tôn kính nhất, nên mỗi khi nghe Tái Thị nói mình không còn sống được bao lâu nữa, Tần Phong luôn cảm thấy đau lòng.
- Tiểu tử này, ai mà không chết hả. Nhưng con yên tâm đi, tám mươi ba chín mươi tư, sư phụ vẫn còn sống được một năm nữa!
Cười cười xoa đầu Tần Phong, Tái Thị nói:
- Ta đã chuẩn bị một số tranh và chữ mẫu. Từ giờ tới tết còn hai tháng nữa, nếu trong hai tháng con có thể làm giả được chúng thì ta sẽ cho con thời gian một tháng để con đi tìm em gái!
- Luyện chữ? Vẽ tranh?
Tần Phong nghe xong bỗng sửng sốt. Tần Phong đã sớm nhìn thấy số chữ và tranh ở trên bàn nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới sư phụ lại có thể bắt mình luyện chữ và vẽ tranh.
Phải nói là từ nhỏ Tần Phong luôn rất thích vẽ tranh. Trước khi gia đình xảy ra chuyện, trên tường luôn là những bức vẽ nguệch ngoạc của cậu nhưng bây giờ đang ở trong nhà giam, Tần Phong làm sao còn có cảm xúc chơi mấy trò tri thức đó?
Tái Thị đã nhìn thấu tâm tư của Tần Phong, mở miệng hỏi:
- Có phải con không muốn học những thứ này mà muốn sư phụ dạy cho con thuật dịch dung?
- Dạ, sư phụ. Con vẫn muốn đi tìm em gái!
Tần Phong gật đầu, không cần phải giấu diếm gì trước mặt sư phụ.
- Vậy thì đúng rồi, cho nên con càng phải học viết chữ, vẽ tranh!
Tái Thị chỉ những bức vẽ ở trên bàn, nói:
- Bất kể là thích khách hay là Thiên môn thì đều có tài thay đổi dung mạo, nhưng muốn làm được tốt thì nhất định phải có khả năng vẽ tạo hình. Tần Phong, con xem đây là thứ gì!
Đang nói, Tái Thị lấy từ dưới gối ra một vật mỏng manh, sau đó cúi đầu, cười nói:
- Tần Phong, thằng nhóc này, đừng có lười biếng, mau đi nấu cơm đi, nếu không hôm nay tất cả mọi người sẽ phải ăn cơm sống đấy!
- Sư phụ, người… giọng nói của người, còn… còn… khuôn mặt… sao… sao lại thay đổi hoàn toàn rồi?
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tái Thị, Tần Phong bỗng ngây người ra. Vì sư phụ đang ngồi trên giường nói chuyện nhưng lại giống vợ của Lão Béo y như đúc.
Còn khi Tái Thị ngẩng đầu lên, Tần Phong rốt cuộc không kiềm chế được sự hoảng sợ ở trong lòng, lui về phía sau ba bước, nhìn sư phụ với vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
Tái Thị lúc này không những giọng nói rất giống với giọng nói chua ngoa ghê gớm của vợ Lão Béo mà ngay cả khuôn mặt cũng giống ý như đúc, ngay cả biếu cảm trên khuôn mặt cũng vô cùng giống.
- Sư phụ, đây… đây là thuật dịch dung?
Tần Phong run rẩy hỏi.
Tuy rằng biết rõ người ngồi trên giường chính là sư phụ, nhưng Tần Phong vẫn không thể tin được vào mắt của mình.
Ngày trước Tần Phong cho rằng thuật dịch dung chẳng qua là nói quá lên. Nhưng chuyện xảy ra trước mắt đã làm cho đầu óc Tần Phong trở nên bấn loạn. Nếu hôm nay vừa bước vào cậu đã thấy cảnh này không chừng sẽ nghĩ là sư phụ dụ dỗ vợ Lão Béo đến đây rồi.
- Thuật dịch dung? Coi như là như vậy. Nhưng chúng ta gọi là đổi mặt!
Tái Thị lấy mặt nạ ở trên mặt ra, liền trở lại bộ dạng ban đầu. Nhìn thấy bộ dạng kinh hãi của Tần Phong, không khỏi cười nói:
- Thuật đổi mặt này đã sớm được lưu truyền ở trên giang hồ rồi. Tới thời Khang Hy và Càn Long thì được dùng vào trong hý kịch, nổi tiếng nhất là kịch Tứ Xuyên.
Nói đến thuật đổi mặt ở trong Xuyên kịch thật ra đã phát triển được năm sáu chục năm nhưng thuật này đã được lưu truyền trong Ngoại Bát Môn lâu rồi.
Hơn nữa, không giống với sự khoa trương ở trong Xuyên kịch, thuật đổi mặt trên giang hồ là lấy tướng mạo của người làm bản gốc.
Một số thích khách đẳng cấp hoặc là cao nhân thiên môn, không chỉ có thể bắt chước y như đúc tướng mạo của người khác mà ngay cả ngữ khí, thần thái cũng có thể bắt chước rất giống. Giống như Tái Thị vừa rồi, cho dù là Lão Béo nhìn thấy sợ là cũng nhận nhầm người.
Cẩn thận nhận chiếc mặt nạ da từ tay Tái Thị, Tần Phong ngẩng đầu nói:
- Sư phụ, đây là do người tự vẽ? Còn nữa, đây là da người sao?
- Đương nhiên là ta tự vẽ, biết muốn con học vẽ tranh là có mục đích gì rồi chứ?
Tái Thị lại lắc lắc đầu nói:
- Thứ này là Khuê Giao làm, chỉ là bằng gỗ, bây giờ ai dám dùng da người để làm? Nhưng trước khi giải phóng, đã từng có người dùng da người để làm mặt nạ, là Thương Thiên Hòa!
- Thật là giống…
Sờ sờ chiếc mặt nạ mềm mại đó, Tần Phong không muốn buông tay, ngắm nghía một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói:
- Sư phụ, người yên tâm, con nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập!
- Không riêng phải luyện vẽ, bình thường con cũng phải chăm chỉ quan sát thần thái của mọi người, hai thứ này thiếu một thứ cũng không được!
Tái Thị chỉ dạy:
- Nếu con hóa trang thành một người con gái nhưng lại đi như một bà lão thì chỉ sợ là người mù cũng có thể nhận ra.
Ngừng một chút, Tái Thị nói tiếp:
- Khi nào con có thể tự mình làm mặt nạ, quang minh chính đại ra khỏi nơi này thì con có thể đi tìm em gái!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất