Chương 36: Biến mất
- Ở đây có cái ăn cái uống, không thiếu gì cả, cậu không phải lo lắng!
Tần Phong vỗ vỗ vai Lý Thiên Viễn, nói:
- Viễn Tử, ra ngoài đừng lăn lộn nữa. Nếu như tin tôi thì cậu tìm một công việc ổn định để làm, chờ tôi ra ngoài chúng ta sẽ cùng nhau làm chút chuyện!
Ở cùng nhau gần một năm, Tần Phong cũng biết, Lý Thiên Viễn tuy rằng tính tình bốc đồng nhưng cũng không phải là người xấu, hơn nữa lại vô cùng nghĩa khí.
Hơn một năm ở đây, Lý Thiên Viễn đã giúp Tần Phong không ít chuyện. Tần Phong cũng không muốn nhìn thấy cậu ta lại ra ngoài đánh lộn, bởi vì nếu lại xảy ra chuyện, lúc đó chỗ cậu ta vào sẽ không phải là trại giáo dưỡng nữa rồi.
- Anh Phong, em… em cái gì cũng không biết, không đánh lộn nữa thì em lấy gì ăn cơm?
Lý Thiên Viễn nghe vậy, mặt tỏ ra khổ sở. Trước đây cậu ta sống cùng ông nội thì ông cũng đã qua đời, bây giờ Lý Thiên Viễn chỉ còn một mình. Lý Thiên Viễn nghĩ là ra ngoài rồi trước tiên là triệu tập lại nhóm anh em kết nghĩa, cùng Nhiếp Nguyên Long làm một trận ra hồn.
Hơn nữa cũng sắp đến tết rồi, Lý Thiên Viễn không có gì cả, không tìm những huynh đệ ngày trước thì chỉ sợ là ngay cả cơm ăn cũng không có.
- Đánh nhau thì dễ kiếm cơm lắm à?
Nghe Tần Phong và Lý Thiên Viễn nói chuyện, Tạ Hiên xen vào nói:
- Lý lão đại, anh ra ngoài tìm cha em, bảo ông ấy lo cho anh một công việc, bảo đảm nắng không đến mặt mưa không tới đầu. Nếu như không được thì anh vào nói với em!
Vì sức khỏe yếu nên Tạ Hiên trong phòng giam thường bị bắt nạt. Tạ Hiên biết quan hệ giữa Tần Phong và Lý Thiên Viễn rất tốt, làm như vậy thật ra là diễn cho Tần Phong xem.
- Tôi đi xin cha cậu?
Lý Thiên Viễn có chút do dự. Cậu ta mới lên tiểu học thì đã bỏ học rồi, ngoài việc chặn đường xin tiền ở trường thì đến bây giờ cậu ta cũng không biết là mình có thể làm được việc gì đứng đắn.
- Miệng của cậu quý giá quá nhỉ? Nhờ thì làm sao?
Tần Phong nhìn Lý Thiên Viễn một cái, nói:
- Viễn Tử, kiếm sống dựa vào bản lĩnh của mình mới là con đường đúng đắn. Cậu nghe Béo nói đi. Ra ngoài tìm chú Tạ, chờ tôi ra ngoài sẽ dạy cậu ít công phu!
Ở cùng Lý Thiên Viễn lâu như vậy, Tần Phong thật sự là không muốn cậu ta xảy ra chuyện gì. Còn có một điều nữa đó là, sau khi Tần Phong ra trại cũng cần có một số người giúp đỡ. Năm đó sư phụ cũng đã chịu sự đau khổ của việc hành động đơn độc rồi.
- Anh Phong, anh nói thật chứ?
Mắt Lý Thiên Viễn sáng lên. Lý Thiên Viễn có một loại si mê không nói nên lời với võ thuật. Năm đó Lý Thiên Viễn đã từng bắt xe lửa đi Thiếu Lâm Tự.
Trong gần một năm đi theo Tần Phong, Lý Thiên Viễn cũng đã học được một ít công phu. Nếu như chịu khó một hai năm có thể đổi lấy võ công thật sự thì Lý Thiên Viễn vẫn bằng lòng.
- Đương nhiên là thật rồi. Nhưng sau khi ra khỏi đây cũng đừng quên những gì học ở trong này!
Tần Phong gật gật đầu, phát hiện ra mấy cậu thiếu niên này đã sớm không kiên nhẫn được khi nhìn bàn thức ăn rồi, cười nói:
- Ăn đi, ăn no uống đủ không nhớ nhà!
Tần Phong chưa dứt lời, gà quay vịt quay trên bàn đã bị xé sạch.
Nửa tiếng sang, ngoài túi nilon dính đầy dầu mỡ ở trên bàn ra thì ngay cả những mẩu thịt nhỏ rơi ở trên bàn đều bị ăn sạch sẽ.
Tuổi trẻ dễ ngủ, hơn nữa còn uống chút rượu, chẳng bao lâu thì đã có tiếng ngáy vang lên. Chỉ có Tần Phong và Lý Thiên Viễn là không ngủ được, tựa đầu vào tường nhìn ra ánh trăng ở ngoài cửa sổ.
- Anh Phong, anh còn thời hạn ba năm nữa. Có thể nào sẽ bị chuyển vào tù không?
Lý Thiên Viễn có chút lo lắng hỏi. Gần đây sửa đổi chính sách, sau mười bẩy tuổi sẽ bị đưa vào tù. Mà hiện giờ Tần Phong mười lăm tuổi, nếu như chấp hành theo luật thì hai năm sau Tần Phong sẽ bị đưa vào tù.
Tần Phong lắc lắc đầu, nói:
- Sẽ không đâu. Viễn Tử, ra ngoài rồi thì nhất định đừng gây chuyện nữa. Thời buổi này, nên chịu khó làm ăn kiếm tiền chứ đừng ham đánh nhau…
Nói tới đây, Tần Phong cũng không nhịn được có chút ngứa răng. Nếu không phải mấy người kia gây chuyện thì cậu đã mua được nhà ở trên trấn, trạm thu đồng nát cũng đã sớm được khai trương rồi.
- Anh Phong, em biết rồi. Anh yên tâm đi, em chờ anh ra…
Lý Thiên Viễn gật đầu thật mạnh. Khi ngoài trời đã bắt đầu sáng lên, cả hai cậu trai mới mơ mơ màng màng ngủ.
Còn chưa ngủ được hai giờ đồng hồ đã tới giờ dậy, Lý Thiên Viễn thu dọn xong đồ đạc của mình, được quản giáo đưa ra ngoài. Vì Tần Phong đã tới chỗ lão Hạ rồi nên cũng không thể tạm biệt được Lý Thiên Viễn.
Nhưng Lý Thiên Viễn không biết rằng,
Ngay sau khi cậu ta ra ngoài, “Hồ Bảo Quốc” mang theo một túi công văn, từ trong trại đi ra.
- Đồn trưởng Hồ, hôm qua có phải lả ngày trực của ông đâu?
Một người cảnh vệ của trại chào hỏi “Hồ Bảo Quốc”.
- Ừ, Tiểu Vương. Hôm qua có chút việc nên đến giải quyết. Trời lạnh quá nên không đi. Khụ khụ, cái thời tiết chết tiệt này!
“Hồ Bảo Quốc” vẫy vẫy tay với người bảo vệ đó, giọng nói trầm hơn một chút so với bình thường. Khi ra tới cửa lấy chìa khóa, ho tới nỗi muốn rơi cả thắt lưng xuống.
Nhìn thấy “Hồ Bảo Quốc” ho dữ quá, người cảnh vệ từ bên ngoài mở cửa ra nói:
- Đồn trưởng, sắp đến tết rồi, hay là ngài ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi.
- Khụ khụ, được. Cảm ơn cậu, Tiểu Vương.
“Hồ Bảo Quốc” đẩy cửa đi ra ngoài. Giờ này tất cả quản giáo đều đang ở trong trại cho phạm nhân lên lớp cho nên ngoài người cảnh vệ này ra thì cũng không có người quen nào. Sau khi “Hồ Bảo Quốc” đi bộ ra ngoài cổng thì rất nhanh đã biến mất ở trên đường.
- Sắp đến tết rồi, cũng không cho được bao thuốc để hút. Đồn trưởng Hồ keo kiệt hơn trước đây rồi.
Người cảnh vệ than thở một câu. Nhưng lúc này cũng sắp đổi gác rồi, sau khi trở lại trung đội cũng nhanh chóng quên hết mọi chuyện.
- Lão gia, người tìm cháu?
Tuy rằng có dạy Hồ Bảo Quốc một ít võ công nhưng tới bây giờ Tái Thị cũng không thừa nhận thân phận đệ tử của Hồ Bảo Quốc. Hơn nữa, vai vế của Tái Thị cao hơn cha của Hồ Bảo Quốc rất nhiều, cho nên Hồ Bảo Quốc vẫn luôn gọi Tái Thị là lão gia.
- Ừ, vào đây nói, đóng cửa lại.
Tái Thị nằm trên giường, thần sắc đã khá hơn mấy ngày trước khá nhiều. Nhưng lão bị bệnh không chịu được lạnh nên vẫn đắp chăn dầy cộp.
Hồ Bảo Quốc đi vào trong phòng Tái Thị, sau khi thêm than vào trong lò, nhìn khắp nơi một lượt, hỏi:
- Thằng nhóc Tần Phong đâu rồi? Không phải cháu nói là thời gian này không cần nó phụ việc bếp núc, bảo nó chăm sóc người sao?
Hồ Bảo Quốc biết chuyện Tần Phong làm đệ tử của Tái Thị, bình thường cũng không đối xử tệ với Tần Phong. Nếu không có quy định của trại, Hồ Bảo Quốc cũng muốn để Tần Phong đến chỗ của Tái Thị ở.
Hơn nữa, vì thời gian trước Tần Phong đạt giải nhất trong cuộc thi chính trị nên Hồ Bảo Quốc đang cố gắng giúp giảm hình phạt cho Tần Phong.
- Tần Phong ra ngoài rồi.
Tái Thị biết là hôm nay Tần Phong đã hóa trang thành Hồ Bảo Quốc đi ra ngoài. Bây giờ Hồ Bảo Quốc không có phản ứng gì, chắc là đã thành công rồi.
- À, ra ngoài rồi, đi đâu?
Hồ Bảo Quốc thuận miệng hỏi một câu. Sau đó lấy ra hai củ khoai lang nhét vào bên dưới bếp.
Tái Thị nhìn Hồ Bảo Quốc, nói;
- Ra khỏi trại rồi. Chậm thì một tuần, lâu thì một tháng mới về.
- Ồ, một tuần mới về?
Hồ Bảo Quốc đang bận rộn mới đầu còn không để ý. Nhưng lời nói vừa mới phát ra, liền sững người lại, vài giây sau, khi đốm lửa ở trong bếp bắn vào tay, ông ta mới mạnh mẽ phản ứng lại.
- Lão gia, người… không phải là đang đùa chứ? Đây là nhà giam sao có thể nói ra là ra được?
Đối với lời nói của Tái Thị, Hồ Bảo Quốc không nghi ngờ chút nào. Tuy là Hồ Bảo Quốc không biết Tần Phong ra ngoài bằng cách nào nhưng nếu như Tái Thị đã nói như vậy thì nhất định Tần Phong sẽ không ở trong trại nữa rồi.
- Lúc điểm danh buổi tối người bảo cháu phải làm thế nào? Chuyện này…
Hồ Bảo Quốc cuống thật sự rồi. Một người đang sống đột nhiên biến mất không có lý do, đây chính là sự cố cực kỳ nghiêm trọng, mất chức đồn trưởng này cũng không sao chỉ sợ là lúc đó còn liên lụy tới cả Tái Thị.
Hơn nữa, chuyện giống như vậy nhất định phải thông báo với cảnh sát các cấp, cho dù là không bắt được nhưng cả đời này của Tần Phong cũng coi như đã xong, cả đời sẽ phải trốn sự truy bắt của Công an.
- Không phải là ra ngoài vài ngày. Còn về phần làm thế nào thì cậu là đồn trưởng sẽ luôn có cách mà.
Tái Thị cười tủm tỉm nhìn Hồ Bảo Quốc. Tư chất luyện võ của Hồ Bảo Quốc cũng không tồi nhưng hơi kém linh hoạt một chút. Đó cũng là lý do năm đó Tái Thị không nhận Hồ Bảo Quốc làm đệ tử.
- Cháu… cháu làm gì có cách gì?
Tái Thị ở trên giường nhìn thấy Hồ Bảo Quốc đã cuống tới mức nổi hết cả gân xanh lên, cũng chỉ là ở trước mặt Tái Thị, nếu như đổi là người khác thì Hồ Bảo Quốc đã sớm vừa chửi thề vừa còng tay đối phương lại rồi.