Bảo Giám

Chương 37: Trở về

Chương 37: Trở về
- Lão gia, nếu người bảo cậu ta ra ngoài một vòng mua đồ ăn gì đó thì không thành vấn đề. Nhưng cậu ta đang là phạm nhân bị giam, nếu mười ngày nửa tháng không có mặt, cháu… cháu cũng không biết làm thế nào!
Hồ Bảo Quốc thật sự đã cuống rồi. Tuy rằng Hồ Bảo Quốc không vừa lòng cũng không để tâm lắm đối với công việc của mình nhưng phạm nhân bỏ trốn là chuyện vô cùng nghiêm trọng, phải truy cứu trách nhiệm của tất cả các nhân viên.
Nếu vậy sẽ lộ ra chuyện Hồ Bảo Quốc thiên vị Tần Phong và chuyên quyền độc đoán, chỉ sợ rằng công việc này cũng sẽ không còn. Hồ Bảo Quốc cũng không để ý nhiều tới công việc này nhưng anh hùng một thời mà bị sa thải thì thật là mất mặt.
- Cậu không phải là không thích việc đang làm à? Không thích thì đừng làm nữa!
Đây có phải là đệ tử thân truyền không thì vị trí trong lòng Tái Thị cũng không giống nhau. Hồ Bảo Quốc bị dọa thành như vậy, lão gia tử cũng làm như không nhìn thấy, đưa tay cầm tẩu thuốc ở trên giường.
- Lão gia, người cũng không thể như vậy, nếu như Tần Phong chạy thật thì đời này cũng coi như xong rồi!
Hồ Bảo Quốc hạ giọng xuống, ân cần đưa cho Tái Thị bao thuốc, thấp giọng nói:
- Lão gia, người ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm, người nói cho cháu cách gì đi!
Chờ Hồ Bảo Quốc châm thuốc xong, Tái Thị bình thản hút một hơi, nói:
- Có gì đâu. Không phải là sắp đến Tết rồi à, nói là Tần Phong qua trại khác giao lưu học tập không phải là xong sao?
Ở trong ngục hơn ba mươi năm, Tái Thị hiểu rất rõ các quy tắc ở đây. Tuy rằng mỗi năm đến cuối năm đều nhấn mạnh là phải tăng cường cảnh giới nhưng trên thực tế, mỗi khi đến Tết, sự quản lý ở trong trại giam đều trở nên lỏng lẻo hơn rất nhiều.
- Ờ nhỉ? Sao cháu lại không nghĩ ra cách này nhỉ? Người nói rất phải, làm như vậy đi!
Hồ Bảo Quốc nghe xong mắt sáng lên. Trong trại đều là trẻ vị thành niên, họ tuy phải chịu lao động cải tạo nhưng đồng thời cũng phải học tập kiến thức của bạn bè cùng lứa tuổi ở bên ngoài.
Trước và sau tết âm lịch hàng năm, các trại đều có một số hoạt động học tập giao lưu các thiếu niên cải tạo tiên tiến, giống như tiệc mừng năm mới năm ngoái của Thạch Thị chính là do trại tỉnh Sơn Đông cùng tổ chức.
Mà năm nay trại của tỉnh Sơn Đông đã gửi thư tới, hy vọng một số phần tử cải tạo tốt của Thạch Thị có thể giao lưu với trại của họ, Hồ Bảo Quốc đã đồng ý rồi.
Tần Phong đánh đàn giỏi, hơn nữa đều luyện tập ở trong trại, đây chính là một khía cạnh rất hay.
Hồ Bảo Quốc vốn tính là nửa tháng nữa sẽ đưa Tần Phong và vài người nữa cùng đi. Bây giờ Tần Phong tự đi mất, Hồ Bảo Quốc cũng chỉ có thể dùng chuyện này để bao che.
Nghĩ một chút thấy chuyện này có thể được, Hồ Bảo Quốc nói:
- Lão gia, nhưng mà cách này cũng chỉ có thể giấu được trong vòng mười ngày. Qua thời gian này, cháu thật sự là không có cách nào nữa.
Tái Thị gật gật đầu nói:
- Mười lăm ngày đi. Nếu trong mười lăm ngày mà nó không trở về, cậu cứ nói là nó nửa đường chạy trốn rồi, nhiều nhất cũng chỉ bị phạt!
Sau khi nghĩ cách cho Hồ Bảo Quốc xong, Tái Thị Tái Thị chỉ chỉ bức tranh treo ở trên tường, nói:
- Được rồi, cậu cầm lấy thứ này đi, đổi lấy ít tiền cho cậu mua thuốc!
Nghe Tái Thị nói xong, Hồ Bảo Quốc cười khổ, nhìn lão đầu ở trên giường, nói:
- Lão gia, đồ ở đây của người, … nhưng… đã bán đi rất nhiều rồi… cái này… cái này thật sự được sao?
Người khác thì không biết nhưng trong lòng Hồ Bảo Quốc thì hiểu rõ, hơn nửa năm nay, Tái Thị đem tất cả đồ cổ của căn phòng này để bán lấy tiền, ước chừng cũng đã bán được hơn 1,5 triệu nhân dân tệ rồi.
Vào đầu những năm 90, tuy rằng hàng chục triệu tệ đã trở nên bình thường nhưng hàng triệu tệ thì chính là đồ quý hiếm.
Chỉ là hơn một trăm nghìn này không ít nhưng hóa đơn dược liệu kia của Tái Thị lại là cái hang không đáy, bên trong chỉ là một ít thuốc dùng để ngâm cơ thể cũng phải dùng bốn năm chục ngàn tệ, hơn một triệu cũng chỉ dùng được hơn nửa năm một chút.
- Ta sắp xuống mồ rồi còn dùng số tiền này làm gì?
Tái Thị khoát tay áo nói:
- Tiểu Quốc Tử, tuy rằng ta không nhận con là đệ tử, nhưng ta và con dù tốt hay xấu cũng coi như có duyên phận thầy trò.
Sau này nếu có thể thì con phải chiếu cố Tần Phong nhiều một chút!
Nói tới đây, Tái Thị dừng một chút, nhìn quanh trong phòng, nói tiếp:
- Tiểu Quốc Tử, ta cũng không có gì cho con, chờ ta già rồi, những vật dụng trong nhà này sẽ cho con, những thứ này đều là đồ tốt, sau này nếu thiếu tiền thì có thể bán đi.
- Haiz, lão gia, người nói những thứ đó làm gì? Hãy giữ gìn sức khỏe, cháu đi lấy tiên dược cho người…
Hồ Bảo Quốc thở dài, thời gian là sát thủ mà mọi người đều không thể chống đỡ được. Ngẫm lại mình lúc còn nhỏ, Tái Thị ở trước mặt mình uy phong như thế nào, mấy chục năm qua đi, cũng đã như ngọn đèn sắp tắt rồi.
Cho Tái Thị tiên dược, sau khi nói chuyện với Tái Thị, Hồ Bảo Quốc cũng trở về.
Trại giáo dưỡng đầu những năm 90, quy chế cũng không quá nghiêm ngặt. Mọi việc dưới sự chịu trách nhiệm của đồn trưởng, Hồ Bảo Quốc muốn làm gì đều không cần báo cáo với người khác, nên chuyện này tự xử lý cũng không có gì là khó khăn.
Gọi điện thoại cho một người anh em cùng vào sinh ra tử trước kia, Hồ Bảo Quốc làm một ghi chú ở trên sổ trực, sau đó đưa vài trung đội trưởng tới mở một cuộc họp ngắn.
Chuyện trại tỉnh Sơn Đông hy vọng có thể giao lưu giữa những người cải tạo tốt, các đội trưởng cũng biết.
Cho nên khi Hồ Bảo Quốc đưa ra ý kiến muốn đưa Tần Phong tới chỗ một vị chiến hữu cũ ở tỉnh Sơn Đông đi giao lưu cũng không có ai dị nghị gì, mọi chuyện đều được quyết định nhanh chóng.
Về chuyện khi nào Hồ Bảo Quốc đưa Tần Phong đi, các quản giáo cũng không để ý, chỉ là họ không biết là Hồ Bảo Quốc thay vì đi Sơn Đông thì lại đi tìm bằng hữu uống rượu.
ở Hà Nam một tuần, Hồ Bảo Quốc vẫn lo lắng không yên chạy về Thạch Thị. Đương nhiên là Hồ Bảo Quốc không dám xuất hiện ở trại mà trốn ở dưới quê, chờ Tần Phong gọi điện thoại cho mình.
Đến ngày thứ mười, rốt cuộc Hồ Bảo Quốc cũng nhận được điện thoại của Tần Phong, vội vàng lái xe tới bến xe lửa để đón Tần Phong.
- Thằng nhóc thối tha, lần sau còn dám trốn đi lão tử đánh gẫy chân!
Nhìn bộ dạng giống như con chó con của Tần Phong, Hồ Bảo Quốc liền không giận được nữa, ném bộ quần áo tù ở trong tay về ghế sau, nói:
- Còn không mau thay đi!
- Cám ơn đồn trưởng!
Tần Phong yên lặng nhận quần áo, sau khi thay xong, mở miệng hỏi:
- Sức khỏe của sư phụ cháu thế nào?
- Lão gia không sao, sau khi về cậu đừng làm cho ông ấy tức giận là được rồi.
Hồ Bảo Quốc nhìn Tần Phong qua kính, không khỏi lắc đầu, nhìn bộ dạng chau mày của tiểu tử này, chắc là không có thu hoạch gì.
Hồ Bảo Quốc đoán không sai. Chuyến đi này của Tần Phong đúng thật là không có thu hoạch gì cả.
Sau khi trốn ra ngoài, Tần Phong tìm chỗ chôn bộ cảnh phục xuống, sau đó “lấy” được một bộ quần áo và ba cái bát nhỏ của một gia đình rồi đo đến nhà ga, bày hàng dưới đất.
‘Sạp hàng’ của Tần Phong rất đơn giản, chỉ là úp cái bát lên trên đất, để một hòn đá trong ba cái bát, sau đó thay đổi bị trí của ba cái bát, ai đoán được vị trí của hòn đá thì thắng, đoán sai thì thua.
Dưới chân Tần Phong còn để hé ra một tờ tiền một trăm tệ, nhìn rất thu hút. Tục ngữ nói tiền tài động lòng người, không hề sai, bốn phía của sạp hàng đều đầy người vây quanh.
Lấy mặt nạ ở trên mặt xuống, Tần Phong nhìn qua cũng chỉ là đứa nhỏ mười lăm mười sáu tuổi, những người muốn ăn tiền của Tần Phong cũng không ít. Chỉ là qua mấy lần thử họ mới phát hiện ra, tiền của đứa nhỏ này cũng không dễ ăn.
Sau khi thắng được khoảng bảy tám chục nghìn, không đợi bọn đầu gấu ở quanh nhà ga đến gây rắc rối, Tần Phong liền thu dọn quán đi ngay. Đương nhiên là bức tranh vẽ tờ tiền một trăm tệ kia cũng phải mang đi theo.
Sở dĩ có việc này là do Tần Phong và sư phụ đã giao hẹn, chuyến đi này Tần Phong không được dùng kỹ năng của Ngoại Bát Môn để trộm tiền mà chỉ được dùng tài nghệ của Ngoại Bát Môn. Đoán vị trí của hòn đá chỉ là một tiểu kỹ của Ngoại Bát Môn mà thôi.
Một chữ “lừa” thật ra chỉ là lợi dụng tâm lý tham lam của mọi người. Chính là ở trước mặt Tần Phong, những người đặt cược đã không nghi ngờ mà tự đưa lộ phí cho cậu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất