Bảo Giám

Chương 38: Năm mới

Chương 38: Năm mới
Mua được một vé tàu đi Tuyền Thành, sau nhiều giờ ngồi lắc lư ở trên tàu, Tần Phong đã tới được thành phố mà khiến cho cậu cảm thấy vừa lạ vừa quen.
Không chút chần chừ nào, Tần Phong mở bản đồ ra, đầu tiên là tới trạm phân phối hàng hóa Tuyền Châu. Nơi này chính là điểm cuối của chuyến tàu đi Thương Châu, năm đó chính là nơi mà Tần Phong mang theo em gái rời khỏi Tuyền Thành.
Nhưng đã hỏi rất nhiều người mà Tần Phong cũng không hề có tin tức của em gái. Họ đều khẳng định chưa từng nhìn thấy Tần Gia như miêu tả của Tần Phong. Sau hai ngày ở đây, cuối cùng Tần Phong cũng phải thất vọng rời đi.
Ngày thứ ba, Tần Phong tới nơi mình đã sống bảy năm trước. Đây là một khu ký túc của giảng viên đại học của Tuyền Thành. Từ khi Tần Phong ra đời tới khi rời khỏi đây đều luôn ở nơi này.
Nhìn những đứa trẻ cùng bố mẹ chạy tới chạy lui ở trong sân, bên tai Tần Phong dường như vang lên tiếng gọi của cha mẹ, một cảnh tượng quen thuộc khiến cho mắt Tần Phong ngấn lệ.
Đối với một đứa nhỏ mà nói, thời gian 7 năm có thể có rất nhiều chuyện thay đổi. Ít nhất là tướng mạo của Tần Phong đã khác xa so với hồi bảy tuổi. Cho dù không cải trang gì nhưng cũng không có ai có thể nhận ra đã Tần Phong.
Năm năm lưu lạc, lại học với một lão giang hồ như Tái Thị lâu như vậy, Tần Phong bắt chuyện với người khác rất giỏi. Chỉ trong nửa ngày, Tần Phong đã hỏi rõ được tình hình trong nhà mình.
Nhưng kết quả vẫn khiến cho Tần Phong thất vọng như vậy. Hàng xóm cũng không ai biết nhà mình năm đó xảy ra chuyện gì.
Theo lời của bác gái Vương, một ngày của bảy năm trước, có mấy chiếc xe tới đây chuyển toàn bộ đồ đạc của nhà họ Tần đi, nói là chuyển nhà nhưng chuyển đi nơi nào thì những người đó cũng không nói cho biết.
Đã hỏi thăm rất nhiều các giáo viên ở đây trước kia có quan hệ rất tốt với cha mẹ mình nhưng kết quả cũng khiến Tần Phong thất vọng, chỉ biết là hình như đã bị chuyển công tác.
Tần Phong không cam lòng nửa đêm liền lẻn vào trong phòng hồ sơ của trường học, tìm xem hồ sơ chuyển công tác của bảy năm trước nhưng chuyện khiến khiến Tần Phong thất vọng là không tìm thấy tên cha mẹ mình.
Dường như sự tồn tại của của nhà họ Tần ở Tuyền Thành đã bị xóa sạch, kể cả trong ký ức của những người hàng xóm.,
Rơi vào đường cùng, Tần Phong leo lên những chiếc xe chở hàng đi dọc từng kho hàng để tìm tung tích của em gái nhưng kết quả vẫn khiến Tần Phong thất vọng.
Hồ Bảo Quốc cũng là người sành sỏi, sau khi đón Tần Phong cũng không hỏi gì nhiều, mang quần áo cho Tần Phong thay rồi về thẳng trại, coi như cho chuyện này vào quá khứ.
Không biết là vẫn còn hy vọng hay là do tin tưởng khả năng xem bói của sư phụ, lần này trở lại trại tính cách Tần Phong trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, nhận tất cả những công việc vẽ báo của trại.
Có sự hỗ trợ của Hồ Bảo Quốc cộng với sự cố gắng của Tần Phong, trong ba năm giảm án hai lần, tổng cộng là tám tháng, vào tết âm lịch năm 97, Tần Phong chỉ còn lại thời hạn hai tháng thi hành án.
Tết nguyên đán là những ngày vui mừng, để các thiếu niên ở trong trại không nhớ nhà, khắp nơi trong trại đều dán các câu đối hồng, tràn ngập không khí ngày tết.
- Sư phụ, hôm nay chúng ta tới nhà Hồ đại ca ăn tết. Đây là quần áo Hồ đại ca mua cho người, con giúp người mặc!
Buổi chiều ngày 29 tết, Tần Phong cầm một bộ quần áo đỏ thẫm, hưng phấn tới chỗ của Tái Thị, đẩy chiếc mành thật dày ra, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
Toàn bộ trại này ai cũng biết đồn trưởng Hồ đối tốt với Tần Phong. Từ nửa năm nay thường gọi cậu tới nhà, thậm chí còn tìm tới đồn công an để chuyển hộ khẩu của Tần Phong vào nhà mình.
Đúng lúc tết lần này Hồ Bảo Quốc không phải trực cho nên muốn đưa Tần Phong và lão gia tử tới nhà mừng năm mới. Ở trong trại thì dù sao cũng vẫn thiếu chút không khí ấm cúng.
- Hắc, sư phụ chỉ mặc quần áo thế này trong ngày kết hôn thôi!
So với hai năm trước, Tái Thị đã già hơn nhiều rồi. Tóc trắng buông xuống trán, trên mặt đầy đồi mồi, hai tay khô gầy như que củi, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng ngời như cũ.
- Sư phụ, sư nương của con đâu?
Thấy nét mặt của sư phụ không tệ, Tần Phong cười nói đùa.
- Sư nương của con? Sợ là đã chết từ lâu rồi.
Nghe Tần Phong nói, Tái Thị không khỏi ngây ra một chút, vừa định nói gì đó thì cửa bị mở ra từ bên ngoài, Hồ Bảo Quốc đi tới, nói:
- Lão gia tử, chuẩn bị xong chưa, chúng ta đi thôi?
- Được, đi. Nơi này quá nhiều sự thù địch, ta cũng muốn đổi chỗ!
Tái Thị vịn vào cánh tay Tần Phong, chậm rãi đứng lên, đi theo Tần Phong, bước chân thong thả nhưng vô cùng kiên định ra cửa.
Nhìn Tái Thị run rẩy, mũi Tần Phong cảm thấy cay cay. Mới chỉ hai năm ngắn ngủi mà sư phụ đã thành ra như thế này, sinh mạng đã sắp tới ngày kết thúc rồi.
Hồ Bảo Quốc liếc nhìn Tần Phong một cái, nói:
- Lo lắng cái gì, mau cầm áo khoác của lão gia tử lên, chúng ta đi!
- Đúng, đi ăn tết nào!
Tần Phong lấy lại tinh thần, vội vàng cầm cái áo khoác da mà bình thường sư phụ vẫn dùng để đắp chân rồi chạy đuổi theo ra ngoài, tới cổng cũng không cần biết sư phụ đồng ý hay không, khoác lên người sư phụ.
Có Hồ Bảo Quốc nên khi ra cổng, Tần Phong cũng không bị làm khó dễ gì. Thứ nhất là thời hạn thi hành án của Tần Phong cũng sắp hết rồi, thứ hai là cũng biết mối quan hệ của Tần Phong với Hồ Bảo Quốc, dù là quản giáo hay là cảnh vệ thì cũng sớm đã quen rồi.
Nhà của Hồ Bảo Quốc ở nông thôn, từ trại đi còn phải mất hơn một giờ đồng hồ. Sau khi xe cảnh sát vào trong thôn, lập tức một đám trẻ con lớn nhỏ đang chơi pháo vây lại.
Mỗi nhà trong thôn đều dán câu đối và chữ phúc, luôn vang lên tiếng pháo và bay ra mùi thơm từ các nhà bếp, khắp nơi tràn ngập không khí ngày tết.
- Sư phụ, người chậm một chút.
Khi xe vào tới sân nhà họ Hồ, Tần Phong nhảy xuống xe trước, cẩn thận đỡ Tái Thị xuống.
- Lão gia, người khỏe không? Tôi đưa cháu trai tới chúc tết người đây!
Tái Thị vừa xuống xe, một đám người đã sớm ở trong sân đồng loạt quỳ xuống, ngay cả Hồ Bảo Quốc vừa mới dừng xe cũng bị kéo quỳ xuống.
- Khỏe, khỏe, đều khỏe!
Tinh thần của Tái Thị hôm nay rất tốt, sau khi buông tay Tần Phong ra, tay phải run run lấy từ trong túi ra một xấp lì xì, đưa cho Tần Phong nói:
- Cũng sắp đi gặp tổ tông rồi, để ta thưởng cho mọi người!
Giọng của Tái Thị vô cùng hào sảng. Giống như đang nhớ lại khi mình còn trẻ, mỗi dịp tết đến là người đến nhà nối liền không dứt.
Tần Phong cầm xấp lì lì rồi đi phát cho mọi người. Còn Tái Thị thì được mấy vị trưởng bối trong nhà họ Hồ đón vào trong phòng, có thể nhận ra hôm nay lão gia tử rất vui vẻ, nếp nhăn ở trên mặt dường như cũng giảm đi rất nhiều.
Lúc ăn cơm tối, Tái Thị uống vài chén rượu của nhà họ Hồ tự ủ lâu năm khiến cho Tần Phong lo lắng không thôi, cả đêm ở bên cạnh sư phụ, sợ xảy ra chuyện gì.
- Sư phụ, người tỉnh rồi?
Tần Phong đang dựa vào giường mơ màng ngủ thiếp đi thì nghe tiếng động, vội ngẩng đầu lên, vừa thấy sư phụ đang lấy quần áo ở đầu giường.
- Tỉnh rồi, già rồi ngủ không được.
Không biết có phải là do hôm nay uống rượu không, sắc mặt Tái Thị hồng lên, ở dưới ánh đèn dường như đang tràn đầy năng lượng.
Tần Phong kéo rèm đi ra ngoài, nhìn sư phụ một cái, nói:
- Sư phụ, người ngủ tiếp đi. Trời vừa mới sáng thôi vẫn còn sớm lắm!
- Kế hoạch một năm ở ngày xuân, kế hoạch một ngày ở buổi sáng sớm.
Tái Thị nở nụ cười, nói:
- Theo Hoàng lịch thì hôm nay chúng ta đã lập xuân rồi. Chúng ta cũng đón tết Hoàng lịch một lần đi!
Lập xuân là ngày lễ đầu tiên trong 24 ngày lễ, nên người ngày xưa đều ăn tết trong ngày “lập xuân” này, tương đương với “tết” của hiện đại, mùng 1 tháng giêng được gọi là Tết nguyên đán.
Tháng 7 năm 1913 (năm thứ hai quốc dân), Viên Thế Khải quyết định tết nguyên đán là Tết chính thức. Năm 1914 bắt đầu thực hiện, từ đó, ngày đầu tháng giêng âm lịch được gọi là Tết.
Năm nay vừa khéo đó là lập xuân lại trước tết âm lịch một ngày, Tần Phong cũng không biết sao sư phụ lại nhớ rõ như vậy, nhìn bên ngoài đầy tuyết trắng, vẫn lắc lắc đầu nói:
- Sư phụ, lập xuân năm ngày băng mới tan, hôm nay thật sự rất lạnh, chúng ta ở trong phòng nói chuyện là được rồi.
Tần Phong không phải sợ mình bị lạnh mà là sợ sức khỏe của sư phụ không chịu được. Mùa đông của phương bắc này gió lạnh thổi vù vù, hơn nữa mấy hôm trước lại có tuyết rơi lớn, bên ngoài lạnh vô cùng.
- Tiểu tử, con lấy đâu ra nhiều lời vô ích như thế. Người của Hồ gia vẫn còn kính hiếu như vậy, lão nhân không thể không hiểu chuyện được!
Tái Thị vỗ đầu đệ tử một cái. Tần Phong chỉ có thể tiến đế giúp sư phụ mặc quần áo, đỡ Tái Thị đi ra ngoài.
Người ở nông thôn dậy rất sớm, hơn nữa lại muốn mua sắm đồ ngày tết nên tuy rằng trời mới sáng nhưng nhà nào cũng đã có tiếng động phát ra.
Sau khi đỡ sư phụ đi một vòng trong thôn, trên đường đã có người vội vàng đánh xe ngựa đi chợ. Ngày 30 cuối cùng của năm này cũng là phiên chợ náo nhiệt nhất của năm.
Hồ Bảo Quốc sáng sớm đã lái xe đưa người đi chợ. Trong sân trở nên vắng vẻ hơn nhiều, mấy người già sợ lạnh đều đang nằm ở trong phòng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất