Bảo Giám

Chương 39: Hồi quang phản chiếu

Chương 39: Hồi quang phản chiếu
- Tần Phong, đi lấy cái ghế kia lại đây, hai thầy trò chúng ta trò chuyện!
Đi một vòng quanh thôn, tinh thần của Tái Thị cũng trở nên sảng khoái hơn, trên trán toát mồ hôi, vẻ mặt hồng hào, giọng nói cũng vang hơn.
Tần Phong lắc lắc đầu, nói:
- Sư phụ, người mới toát mồ hôi không thể để bị trúng gió, chúng ta vào phòng ngồi đi!
Tuy gió hôm nay cũng không quá lớn, thời tiết cũng ấm hơn mấy hôm trước rất nhiều nhưng Tần Phong vẫn không dám lấy sức khỏe của sư phụ ra để đùa, liền đỡ Tái Thị đi vào phòng.
- Không sao, nghe lời sư phụ, đi lấy ghế đi, nếu không sư phụ sẽ đứng nói chuyện với con!
Tái Thị vẫn đứng đó không hề nhúc nhích. Tần Phong biết sư phụ nếu đã quyết thì không ai có thể khuyên được, đành vội vào trong phòng đem chiếc ghế dựa ra.
Nhưng ngoài chiếc ghế dựa có lót đệm ra, Tần Phong còn đắp cho Tái Thị hai lớp chăn dày, chỉ lộ mặt ra bên ngoài.
- Ta ngửi thấy được hương vị của mùa xuân!
Tái Thị ra sức hít, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, mở miệng mắng:
- Viên Thế Khải chó chết, một câu của hắn làm cho ta sống ít đi một năm, nếu không thể nào ta cũng qua được năm nay!
Trong miệng Tái Thị có đờm, giọng nói bị ồm ồm đi, Tần Phong nghe không rõ, hỏi:
- Sư phụ, người nói gì vậy?
- Không có gì, ta nói mình đã thỏa mãn rồi.
Tái Thị nghiêng mặt nhìn Tần Phong nói:
- Chỉ đáng tiếc là Đổ thuật của Thiên môn ta không thể truyền lại được, còn có mấy môn khác ta cũng không thể học hết!
Nói tới đây, Tái Thị bỗng cười nói:
- Tần Phong, Đạo môn là môn hoàn chỉnh nhất ta truyền cho con, Thiên môn đã thất lạc một nửa, Sát thủ môn cũng đã giao cho con.
Cổ môn và những thứ của Khiêu đại thần không học cũng được, nhưng nội bộ của bọn họ truyền lại sợ cũng không được bao nhiêu.
Về Cơ quan môn, năm đó có một nhóm người trốn tới Thần cơ doanh của Minh triều, truyền lại được khá trọn vẹn, chỉ là bây giờ cũng không mấy người học được, cũng không biết có thất truyền không?
Những công phu tạp kỹ của nữ giới này, sư phụ cũng chưa học, nhưng có tài nghệ của bốn môn phái phía trên cũng đủ để cho con hành tẩu giang hồ rồi!
- Sư phụ, năm đó tổ sư gia tại sao lại không ghi chép để truyền lại? Trí nhớ dù tốt cũng không thể bằng ghi chép lại!
Tần Phong có chút kỳ quái nhìn sư phụ. Khi Tái Thị dạy cho Tần Phong đều là truyền khẩu, không cho phép ghi lại. Nếu không phải Tần Phong có trí nhớ hơn người thì cũng không thể nhớ được nhiều như vậy, cho nên trong lòng cậu vẫn luôn có nghi vấn.
- Quy củ của tổ tông, ta không thể thay đổi được.
Tái Thị lắc lắc đầu nói:
- Không chỉ có chúng ta, càng nhiều người luyện thì càng dễ bị thất bản, công phu còn lưu lại tới bây giờ, mười phần còn một là tốt rồi…
Suy nghĩ của cổ nhân từ trước tới giờ đều tương đối bảo thủ, vật càng quý lại càng giấu kỹ. Giống như một số tài nghệ do tổ tiên truyền lại đều là tâm khẩu tương truyền, hơn nữa chỉ truyền cho nam không truyền nữ, truyền cho đồ đệ chứ không truyền cho con rể.
Như vậy đương nhiên là để giữ bí mật nhưng dùng phương pháp truyền miệng để truyền từ đời này qua đời khác sẽ có những chỗ sai sót hoặc nhầm, dẫn tới một số thứ không còn được nguyên vẹn nữa thậm chí là bị thất truyền.
Lấy võ thuật mà nói, những mãnh tướng thời cổ vượt ngũ quan trảm lục tướng, lấy thủ cấp của hàng trăm vạn quân dễ như trở bàn tay, tuy rằng có chút nói quá nhưng theo như sử sách ghi lại thì các tướng lĩnh này có thể địch lại một hai trăm người là không vấn đề gì.
Nhưng đến thời cận đại, có võ gia nào dám nói là mình có khả năng địch lại trăm người? Đừng nói là thiên quân vạn mã, cho dù là nhất đại tông sư như Đổng Hải Xuyên, Lý Thư Văn bị hơn trăm người cầm đao đứng bao vây sợ là cũng sẽ bị chém thành thịt vụn.
Đương nhiên là Tái Thị vẫn còn có một câu chưa nói, đó chính là lý do tạo thành như chuyện này. Tổ tông của Tái Thị đã nhắc tới một tác dụng rất lớn ở trong đó.
Năm đó Thanh Đình nhập quan, đối với nhân sĩ võ lâm cũng không hề kém Chu Nguyên Chương, giết người vô số, từ Thiếu Lâm Tự tới núi Võ Đang, thiếu chút nữa là giết sạch hai đại môn phái này.
Cho nên Tái Thị thấy, những gì cổ nhân truyền lại thật sự không nhiều, lão nhận Tần Phong là đồ đệ cũng muốn truyền lại nhiều thứ một chút.
- Sư phụ, những điều này người đều đã nói rồi, đừng hao phí tinh thần nữa, uống bát canh gà đi!
Tần Phong tuy rằng đều lắng nghe những điều Tái Thị nói nhưng vẫn lo lắng cho sức khỏe của sư phụ, sau khi ngửi ngửi được mùi từ phòng bếp vội vàng chạy đi bưng tới một bát canh gà nóng hổi.
- Được, ta uống!
Tái Thị nửa ngồi dậy, cầm bát canh gà uống, lớn giọng cười nói:
- Không ngờ Ái Tân Giác La Tái Thị ta già thế này rồi còn có được một đệ tử tốt, còn mong gì hơn!
- Sư phụ, người… người làm gì, mau nằm xuống đi!
Lúc này, chân trời đã xuất hiện một tia nắng chiếu rọi lên khuôn mặt tươi tắn của Tái Thị. Nhưng khi Tần Phong nhìn thấy rõ khuôn mặt của sư phụ, tim đập thình thịch, vội đặt Tái Thị nằm xuống.
Tái Thị am hiểu kim điểm, cũng chính là xem tướng số. Tần Phong đi theo ông đương nhiên cũng học được khả năng này, vì thế Tần Phong mới biến sắc như vậy. Vì cậu đã nhìn thấy một màu tro xám ở trên ấn đường của sư phụ.
Xem tướng cũng không chỉ đơn giản là nhìn được vận mệnh của một người qua đặc trưng của khuôn mặt, trong đó còn có một chút lý luận Đông y. Một đại sư kim điểm chân chính đều là người am hiểu Đông y.
Bình thường chẩn đoán ở trong Đông y, khuôn mặt người bệnh xuất hiện màu xanh, vàng, trắng, tro, đen là có thể biết được tình hình bệnh ở trong ngũ tạng.
Ấn đường xuất hiện màu đen, thầy bói thường nói là có đại hung, thật ra ấn đường chính là vị trí biểu hiện của bệnh phổi, còn mày đen là biểu hiện của bệnh thận, điều này có thể chứng minh là bệnh từ thận đã bắt đầu lan tới phổi.
Phổi giúp hô hấp, thận giúp đưa khí vào, nếu phổi và thận bị bệnh sẽ dẫn tới ho suyễn, hơi thở không đều. Ở trong Đông y, ấn đường có màu đen chỉ là bệnh nguy hiểm chứ không tới mức sắp mất mạng.
Cho nên cái gọi là có đại hung của những thầy bói vô lương tâm này chỉ là để hù dọa khách, dùng để lừa lấy tiền của khách, dần dần người bình thường cũng đều nghĩ là ấn đường có màu đen chính là đã mắc phải tai họa khó trừ rồi.
Sự thật không phải như vậy, tối sáng hữu thần, cho dù có bệnh cũng không nghiêm trọng như vậy. Còn nếu như màu sắc biến thành xám như màu tro mới thực sự là sắp chết.
Tần Phong không phải lần đầu tiên nhìn thấy tình huống này. Năm đó khi Lưu lão gia hấp hối, biểu hiện ở ấn đường cũng giống y như đúng với Tái Thị bây giờ.
- Sư… sư phụ, người… người…
Giọng nói của Tần Phong run rẩy, chén canh ở trong tay rơi xuống đất.
- Haiz, chuyện gì vậy? Tuế tuế bình an, toái toái bình an!
Phụ nữ ở trong nhà bếp nghe thấy tiếng bát vỡ liền vội vàng cười đọc câu nói may mắn. Nhưng vẻ tươi cười trên khuôn mặt của họ cũng không che được vẻ bi thương trên khuôn mặt của Tần Phong.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất